Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 : Thấp kém đến vậy sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trước gương Tiểu Kỳ như người mất hồn. Từ nhỏ đến giờ đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện tương tự như vậy nhưng ngả giá để mua một cô kĩ nữ thì chẳng có một ai. Vì mang trên thân hình có tên kĩ nữ đã là một nỗi nhục của biết bao đời con gái, nhưng cô vẫn thắc mắc vì sao anh lại muốn mua cô... nghĩ đến đây nước mắt cô chợt lăn dài trên má. Không ngờ sẽ có ngày này...

____________________

Sáng hôm sao Triệu Tổng đến công ty như thường lệ. Ánh mắt anh đảo nhanh như muốn tìm gì đó, rồi lại bước vào thang máy dành riêng cho anh đến phòng làm việc. Cửa thang máy vừa mở cũng là cô thư kí của anh ở trong đấy. Chưa kịp phản ứng thì cô ta đã kéo lấy chiếc cavat của anh vào trong thang máy.

" Tại sao vào đây!? " Thanh âm sắt lạnh phát lên phỏng tỏa cả thang máy kia. Mắt anh không hề nhìn đến cô ta dù tay của ả đã di chuyển lên phần bụng của anh.

Thả nhẹ làn gió ấm vào tai anh. Thì thầm nói : " Bao lâu rồi Triệu Tổng không quan tâm đến em vậy!? Quên mất em rồi sao!? "

Anh im lặng đến khi cửa thang máy mở anh bước ra ngoài thật nhanh như không hề có sự hiện diện của cô ấy. " Triệu Tổng!!!" Cô tức đến nghẹn lời nhưng chỉ bước dẫm chân tại chỗ. Bước vào phòng anh hơi phân vân rồi lại nhấc máy gọi đến phòng nhân sự : " Có văn phòng nào thiếu nhân sự hay không!?.................. "  Được. Để ghế đó sẽ có nhân viên mới đến đảm nhiệm! "

______________________

Ba ngày trôi qua thật rất nhanh. Đúng như lời hứa Tú bà không hề cho cô ra ngoài tiếp khách. Tối đêm nay trong khi cô đang ghi nhật ký thì Tử Hà bước vào nói : " Tiểu Kỳ. Triệu Tổng hôm trước lại ghé. Có phải tìm em hay không!? " Tiểu Kỳ nghe xong không nói câu nào chợt bay đến bên Tử Hà ôm thật chặt. Cô ngạc nhiên : " Tiểu Kỳ em sao vậy!? "

Tiểu Kỳ ánh mắt nhìn mông lung rồi lại nhắm nghiền lại : " Dù em biết ở đây như thế nào nhưng em không muốn xa chị. Em hứa em không để chị ở lại đây lâu đâu! " Vừa dứt lời Chính Huy bước vào phòng lên tiếng gọi Tiểu Kỳ bước ra ngoài gặp Triệu Tổng. Anh ngồi sẵn ở căn phòng đầu tiên gặp cô đợi cô và cả cái giá mà Tử Kiều đưa ra. Khi có mặt cô rồi thì Tử Kiều vuốt nhẹ mái tóc cô như quyến luyến : " Tiểu Kỳ. Xa con ta thật không nỡ...! "

" Nhanh đi Triệu Tổng của chúng tôi không có thời gian để bà chia tay chia chân!! "- Vương Thiên Bảo. Cánh tay phải của anh luôn đi theo bên người.

Tử Kiều nhìn cô rồi nhìn lại quay sang Triệu Tổng nhếch môi như bản chất của ả. Xòe cánh quạt nhỏ che đậy đôi môi của bản thân. Tử Kiều xòe tay từng ngón và dừng lại con số thứ tư : " Hai trăm vạn! "

Cả phòng lẫn Tiểu Kỳ đều kinh ngạc với con số mà bà đưa ra. Riêng về Tiểu Kỳ thì đã nghĩ là Triệu Tổng của một tập đoàn không thể xuất tiền với một con số lớn như vậy vì một kĩ nữ như cô. Anh cười nhạt : Thiên Bảo. Về phòng cô ấy lấy những món đồ của Tiểu Kỳ. Xong chúng ta về công ty. "

Thiên Bảo gật nhẹ đầu rồi bước ra khỏi phòng. Tiểu Kỳ như có gì đó nên nói : Khoan. Để... để tôi tự đi!! " Triệu Tổng hất nhẹ khuôn mặt như muốn Thiên Bảo đi cùng. Tiểu Kỳ chạy thật nhanh về phòng muốn gặp Tử Hà lần nữa. Nhìn quanh chỉ thấy vài cô kĩ nữ đang điểm trang lên mặt : " Mấy chị có thấy Tử Hà không!? " " Tử Hà đi tiếp khách rồi. Có chút nhang sắc đúng là nhiều người muốn mà. " Một cô gái vừa trang điểm vừa nói.

Tiểu Kỳ lấy ghế viết lên trang giấy vài chữ rồi để lại giường của Tử Hà. Cô lấy cuốn nhật ký và chiếc ngọc bội. Chưa kịp thu xếp quần áo thì Thiên Bảo đã lên tiếng : " Xin lỗi cô. Đồ cô không cần đem theo sẽ tự có người đưa cô mua sắm thứ khác, với lại không nên để Triệu Tổng đợi quá lâu!!"

Tờ chi phiếu ghi con số bốn trăm vạn đã được trao tay cho Tử Kiều. Khi bước ra khỏi đó Tiểu Kỳ quay lưng định sẽ nhìn lại nhưng lại bị anh cản lại : " Đừng nhìn lại nơi không tốt! ". Tất cả khi đã lên xe đều đi thẳng đến tập đoàn công ty của anh. Lần đầu tiên bước ra khỏi nơi u tối đó mà nhìn thấy ánh sáng. Tiểu Kỳ hiếu kỳ nhìn mọi vật xung quanh trên nét mặt không giấu đi phần hạnh phúc. Anh nhìn nét mặt cô đôi khi trẻ con đôi khi lại kiên định đến bất ngờ.


Bất chợt anh hỏi : " Họ tên!? "


" Tiểu Kỳ " - Cô lấy lại nét mặt nghiêm định như lúc đầu trả lời.

" Họ và tên!!" - Triệu Tổng anh như mất kiên nhẫn.

" Tiểu Kỳ "

Anh xoay nhẹ qua nhìn cô. Như định nói điều gì liền bị Thiên Bảo ngăn chặn : " Triệu Tổng. Căn nhà ấy đã mua xong. Giao cho cô ấy hay là anh tự đưa!? " Thiên Bảo chính là kiềm lại sự mất kiên nhẫn của anh lại.

" Tùy "

Tiểu Kỳ có chút muốn cười vì Triệu Tổng đây có lẽ khá nóng. Cô không muốn nói họ vì bây giờ cô là một kĩ nữ. Nếu nói tên họ có thể người khác sẽ khinh bỉ họ của cô. Sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ cô.

" Ba mẹ. Con tự do rồi. Ba mẹ đợi con nhé. Con sẽ tìm ba mẹ... "




End chương 5

By_Phong_My_Ho_Ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top