Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67 : Giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Kỳ phát ra vài tiếng ho sặc sụa. Một vòng tay bế cô nhẹ như không lên, tiến về rừng cây xanh để tránh đi làn mưa lớn dần ấy. Đột nhiên nhìn thấy một vòm cây to được làm từ một loại dây leo nào đó mà tạo thành một nơi cũng khó có thể ướt. Cô được đưa vào đấy để tránh mưa. Đôi mắt sương do nước làm mờ đi có chút không nhìn rõ người bên cạnh. Đưa tay dụi mắt nhìn lại thật kĩ. Là anh. Anh từ công ty mà đến đây với cô sao!?

" Mã... Mã Phong!? "

" Chứ em nghĩ là ai!? Là người chồng đính hôn với em sẽ cứu em bên cạnh em sao!? "

Anh buông tay để cô nằm dài xuống đất. Quay đầu nhìn ra làn mưa ấy mà mặc kệ cô có bị gì nữa hay không. Tiểu Kỳ trong khi bị trôi nổi dưới nước đã động phải một nhánh cây mà bị trầy một chút ở tay. Cô cũng chẳng để tâm đến mà lại gần anh dụi tay : " Mã Phong. Anh sao vậy. Chồng đính hôn!? "

" Không phải em cùng Uông Ức Tinh chuẩn bị đính hôn hay sao!? Tin tức đầy rẫy ở trang mạng xã hội em còn muốn giấu anh đến khi nào!? "

Tiểu Kỳ trố mắt nhìn anh. Kể cả chuyện này một chút cô cũng không biết thì làm sao giấu anh!? Điều quan trọng là ai đã tung tin đồn đại đến như vậy.

Anh với vẻ mặt không hài lòng lên tiếng : " Em từ chối anh nói là đi cùng gia đình. Gia đình đồng nghĩa là bao gồm cả chồng em!? "

" Em thật sự không biết về chuyện này!! "

" Không biết!? "

" Phải. Còn nếu anh nghĩ em đã có chồng. Vậy sao còn lại gặp em!? "

" Anh muốn biết sự thật!! "

" Sự thật là em và cả ba mẹ em đều không biết chuyện này. Nếu họ biết chắc chắn sẽ nói với em!!! "

Cô phồng lên một ánh mắt vẫn kiên định như ngày đầu tiên cả hai gặp mặt. Anh dần giãn đi đôi mày đang nhíu lại, di chuyển ánh mắt về phía cánh tay bị trầy của cô mà lại nhăn mày tối mặt. Lòng thật rất muốn nắm lấy cánh tay ấy mà trách mắng cô không biết tự bảo vệ bản thân. Nhưng vẻ cao ngạo của anh lại không cho phép, đành quay lưng về phía cô như lãng tránh ánh mắt ấy.

Tiểu Kỳ liền nhướn người ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh mà xoa dịu anh lại : " Anh giận em sao!? "

Vẫn cái sự im lặng đó bao trùm cả hai người dù là trời mưa rất lớn nhưng vẫn không sao gọi dậy được sự vui vẻ ngày nào. Tiểu Kỳ đánh nhẹ anh một cái liền đứng dậy với vận tốc mà muốn lao ra hòa vào trận mưa ấy. Anh liền không do dự mà kéo cô lại : " Em điên sao!? Không sợ bệnh à!! "

" Nói. Anh giận em phải không!? "

" Anh chỉ giận ai dám cướp em từ tay anh khi chưa có sự cho phép của anh mà lại lớn gan đến vậy!! "

Mưa càng lớn khiến cả cô lẫn anh đều ướt đẫm. Anh kéo cô vào lòng với vòng tay ấm áp : " Anh chưa cho phép em không được thuộc về ai cả!! "

Tiểu Kỳ gật gật đầu mà nhắm mắt đi vì mệt. Anh liền nhẹ nhàng vỗ dậy : " Đừng ngủ. Sẽ bệnh. Để anh đưa em về trước đã!! "

Nói rồi anh không ngần ngại cởi đi chiếc áo vest mà che lại cho cô. Dìu cô đi thật nhanh theo con đường mòn mà trở về resort.


___________________________

Sau khi Ức Tinh về từ chỗ Tử Hà trong khi trời đang mưa. Nhã Mai nhìn sau hắn dường như chẳng còn ai. Bà liền chạy đến bên hắn hỏi : " Tiểu Kỳ không về chung với cậu sao!? "

" À.. Tiểu Kỳ... chạy về trước. Con cứ nghĩ là cô ấy về đến đây rồi...!"

Nhã Mai giận đến mức không thể đánh hắn một trận tại đây nhưng đối với Diêu Chí Vỹ lại giữ bình thản được. Dùng thanh âm trầm đục của mình là phát lên vài tiếng : " Xem như có mặt đầy đủ. Mọi người ngồi đi!!! "

" Diêu Tổng. Ông có chuyện gì à!? " - Uông Giai Từ nhẹ giọng hỏi. Thầm trách đứa con trai mình chỉ có một đứa con gái cũng chẳng biết tận dụng cơ hội mà lại chạy về đây trước.

Diêu Chí Vỹ nhẹ đặt tờ báo xuống bàn. Dòng chữ lớn đập vào mắt ông cùng mọi người. Ông lên tiếng : " Uông Tổng. Chuyện này có phải có gì đó không đúng!? "

" À Diêu Tổng. Tôi chỉ muốn báo tin mừng này trước. Còn lễ đính hôn chúng ta có thể bàn sau mà. "

" Thật sự mà nói. Cách mà Uông Tổng đây thực hiện tôi hiểu ẩn ý. Nhưng ông thật không nể mặt tôi còn sống à mà chẳng thông qua dù chỉ một lời!? Thậm chí cả gia đình tôi nếu không đọc báo có phải đã mù thông tin rồi không!? "

" Cái này tôi hiểu. Chỉ là tôi cũng muốn cho Ức Tinh một cuộc sống tốt trước khi ghế chủ tịch Uông Thị giao quyền lại cho thằng con tôi thôi!! "

" Mọi lí do đều là chuyện của ông. Tôi sẽ mở một cuộc họp báo về vấn đề này. Đừng nói là Tiểu Kỳ. Ngay cả tôi cũng không chấp thuận!! "

Diêu Chí Vỹ với ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào hai cha con nhà họ Uông. Một đối tác làm ăn trên thương trường bao nhiêu lâu nay niềm tin của ông dành cho họ đang dần giảm đi.

" Ba... "





End chương 67

By_Phong_My_Ho_Ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top