Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 16: TIỂU BẢO BỐI XUẤT HIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện : Vị hôn phu đáng ghét, tôi muốn từ hôn.
Tác giả: Dao anna
Chap 16: Tiểu bảo bối xuất hiện.
🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀
👉 Mew đi mua món cậu thích kèm thêm ít cơm trắng cho cậu và thêm ít trái cây. Anh mua một cành hướng dương đặt trên bàn. Lúc bước vào phòng đã thấy cậu đã ngủ, anh nói
🌞 Mea...bảo bối ngủ sao?
👩‍💼 Ờ...nói buồn ngủ là ngủ luôn...đúng là gà thiệt mà.
🌞 Mea...bảo bối tỉnh lại rồi...con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi...ở đây có con rồi.
👩‍💼 Vậy cũng được...mai mẹ hầm canh ngon mang vào cho bảo bối. Bảo bối sau khi tỉnh dậy mea thấy trái tính trái nết một chút...con cố mà chịu...đừng chọc giận em nó mà tội nha Mew.
Anh cười nói
🌞 Mea...con thật không hiểu...từ nhỏ mea đã thương bảo bối đến như vậy...bây giờ mea còn thương em ấy hơn...nhiều lúc con nghĩ mẹ là người sinh ra em ấy chứ không phải mẹ Ya.
👩‍💼 Mẹ Ya cũng yêu con như vậy mà...còn đòi hỏi gì chứ?
🌞 Hai bà mẹ này riết con không hiểu luôn.
👩‍💼 Được rồi ở lại chăm sóc bảo bối ...nhớ nhắc bảo bối ăn tối đó.
🌞 Con biết rồi...con đưa mẹ về...
👩‍💼 Không cần...để mẹ đi taxi về...lỡ bảo bối thức dậy không có ai thì làm sao?
🌞 Vậy để con tiễn mẹ xuống dưới...bảo bối đang ngủ mà.
Anh đưa bà Mean xuống đón taxi, trên này cậu thức dậy thấy bụng cồn cào ngồi dậy lấy thức ăn mà ăn. Cậu thấy cành hướng dương trên bàn liền reo lên
🌻 Ôi...hướng dương đẹp quá....
Cậu cầm lên cưng nựng bông hoa vì cậu thích nó và đi tìm cái ly đặt cành hướng dương vào vừa nói
🌻 Để anh cho em uống nước nhé! Dễ thương quá! Nằm yên ở đây.
Cậu cười rất tươi ngắm bó rồi lôi hộp thịt heo chiên giòn ra ăn sạch, cậu nhìn thấy cơm nói
🌻 Ai ăn cơm đâu mà mua chứ? Phí phạm mà.
Cậu vừa nói xong anh đã về tới, anh bước cào nhìn cậu nói
🌞 Bảo bối...em dậy rồi sao?
Cậu nhìn anh hỏi
🌻 Anh kia...tên gì?
🌞 Mew
🌻 Cả họ và tên
🌞 Mew Jongverchat.
🌻Anh quen tôi sao?
🌞 Rất thân là khác...em quên anh thật sao bảo bối?
Anh tiến tới cậu, cậu la lên
🌻 Đứng yên ở đấy...không được bước qua đây...tôi không quen anh nhưng mẹ Mean nói anh biết tôi từ nhỏ...tôi sẽ tạm nói chuyện với anh.
Anh đứng yên nơi cậu nói rồi nhìn cậu nói
🌞 Bảo bối...em không tin anh sao?
🌻 Tôi có điên mới tin anh.
Anh cười, cậu thấy anh cười liền hỏi
🌻 Anh cười cái quái gì chứ? Ai cho anh cười...ngậm miệng lại cho tôi...có tin tôi bẽ răng anh không hả?
Anh cảm thấy cậu sau khi tỉnh lại thay đổi rất nhiều. Anh nói
🌞 Được...anh nghe lời em hết...em đã ăn tối chưa?
Cậu cầm hộp cơm lên đưa thẳng vào mặt anh nói
🌻 Anh mua đúng không?
🌞 Phải...sao không ăn đi..
🌻 Ai bảo anh mua...tôi nói tôi chỉ ăn thịt heo chiên giòn thôi mà...anh mua cơm làm gì...phí phạm...anh coa biết bỏ nó sẽ phí lắm không? Anh mau ăn nó đi...ăn hết cho tôi.
🌞 Anh ăn tối rồi...không ăn được nữa. ..
🌻 Tôi không cần biết nhưng anh phải giải quyết hộp cơm anh mua đi..
Anh nhìn cậu rồi nghĩ ,nghĩ một lát anh nói
🌞 Em muốn không phí phạm thì ăn cùng anh đi...chúng ta chia đôi...
🌻 Không...tôi không ăn...tôi no lắm rồi..
🌞 Vậy anh cũng không ăn....
🌻 Bớt đùa đi nha...cơm mà bỏ là phí phạm...chết không có mà ăn đâu...
🌞 Nhưng anh cũng no...em cũng no...sao ăn hết...bội thực đó...
Cậu nghĩ một lúc rồi nói
🌻 Được...tôi ăn với anh...
Anh cười đi đến lấy hộp cơm dùng muỗng xúc nói
🌞 Há miệng ra...anh đút cho em...
Cậu nhìn anh nói
🌻 Tôi đâu phải trẻ con mà anh đút chứ?
Anh cười miễn cưỡng cảm thấy đau trong lòng nhưng cố kìm lại nói
🌞 Chỉ là đút thôi mà...đâu cần trẻ con hay người lớn...không phân biệt.
🌻 Có thật là không phân biệt không?
🌞 Thật
🌻 Vậy tôi đồng ý cho anh đút
Anh đút muỗng cơm đưa vào miệng cậu, cậu nhai và ăn nó ngon lành. Anh cũng ăn nhưng vừa ăn nước mắt tự nhiên rơi ra lăn xuống đôi gò má của mình. Anh lau vội vì không muốn cậu thấy, cứ thế cậu một muỗng anh moitj muỗng đến khi hộp cơm còn muỗng cuối cùng anh đút cho cậu nói
🌞 Bảo bối...em có biết trước đây em bắt anh đút cho em không?
Cậu nhận muỗng cơm từ anh nhai nó rồi hỏi
🌻 Lúc nhỏ sao?
🌞 Không...khi đã trưởng thành ...chỉ trong vòng một tháng mà thay đổi nhiều quá.
🌻 Tôi đòi anh đút á... không đời nào... anh nằm mơ sao?
🌞 Là thật....bây giờ mới là mơ nè...
Cậu đánh cái chát vào đầu của anh rồi nói
🌻 Tỉnh chưa?
Anh bị cậu đánh thấy đau nên nhìn cậu nói
🌞 Bảo bối sao em lại đánh anh.
🌻 Đánh cho anh tỉnh...tại anh nói mình đang mơ đó thôi.
Cậu nói rồi cười đi đến sofa nằm, anh đặt hộp cơm vừa ăn xong vào thùng rác đi rửa tay thay bộ đồ ngủ đi ra chỗ cậu đang nằm. Cậu đang ngắm cành hướng dương đang đặt trên bàn sofa cười một mình, anh đến ngồi gần cậu hỏi
🌞 Em cười gì đó bảo bối?
🌻 Nhìn đi...hoa hướng dương rất đẹp.
🌞 Em thích nó lắm sao?
🌻 Phải...rất thích...
🌞 May mà còn sở thích này.
🌻Anh nói cái gì á...tôi vốn thích nó mà.
Anh cười hòi cậu
🌞 Có phải hướng dương luôn quay về phía mặt trời không?
Cậu nghe anh nói ngồi bật dậy nói
🌻 Không hề nha...chỉ có mặt trời lúc nào cũng chiếu ánh nắng nóng nực lên mặt hướng dương ...khó chịu chết đi được...
Anh ngơ ngác nhìn cậu hỏi
🌞 Trời...triết lý gì mà kì vậy bảo bối? Không phải em từng nói hướng dương luôn quay về hướng mặt trời sao?
Cậu nhìn anh chỉ vào mặt mình rồi nhìn anh nói
🌻 Là tôi nói á...anh có bị nhầm lẫn không? Tôi không có nói...ai rãnh dữ.
Anh lắc đầu bó tay với cậu, anh chồm đến sát mặt cậu nói
🌞 Vậy em có muốn anh kể chuyện hay hát cho em ngủ không?
Cậu nghe hai chữ kể chuyện liền nói
🌻 Kể chuyện còn chấp nhận được...còn hát thì..
🌞 Em hát hay lắm mà bảo bối.
🌻 Anh lại nhầm nữa rồi...ai hát hay chứ?
🌞 Thật...là em hát hay thiệt mà.
🌻 Tôi chưa hát bao giờ.
Anh đến đầu tủ lấy cây đàn ghi ta đàn và hát bài Forever love cho cậu nghe. Cậu có vẻ thích nên nhìn anh hát. Anh hát xong cậu nói
🌻 Anh hát cũng được đó chứ?
🌞 Không bằng Antony Sun
🌻 Người đó là ai?
🌞 Là em chứ ai?
🌻 Anh lại bắt đầu đùa nữa hả? Hỏng vui nha...bớt đùa đi...tôi đói rồi...anh đi mua gì cho tôi ăn đi.
🌞 Đói sao? Em mới ăn xong mà.
🌻 Ai biết...giờ đói thì ăn thôi...anh không cho tôi ăn tôi mách mẹ Mean đó.
Anh nói
🌞 Đừng mách...anh đi mua...em muốn ăn gì?
🌻 Gì cũng được...miễn là no bụng là được...nhanh lên...
Anh vội vàng đi ra đến cửa thì cậu nói
🌻 Tôi muốn ăn khoai nướng và xiên que.
🌞 Khoai nướng phải ra khu chợ đêm mới có.
🌻 Thì anh ra đó mua.
🌞 Trời...em cũng biết cách hành anh quá ha.
🌻 Vậy anh có mua không?
🌞 Mua...anh mua cho em.
Nói rồi anh mở cửa đi vội vàng , cậu nhìn theo nói
🌻 Anh ta cũng biết nghe lời ghê ha...kệ đi mình ngủ trước lát có cái mà ăn.
Nói rồi cậu nằm ra sofa ngủ. Nói ngủ là cậu ngủ được liền vì trước giờ cậu rất là dễ ngủ . Anh lái xe ra khu chợ đêm mua xiên que và khoai nướng cho cậu. Khi về đến nơi thấy cậu ngủ say trên sofa, anh đặt túi đồ ăn lên bàn rồi đến gần bên cậu, anh vuốt mái tóc của cậu, hôn lên trán mà nói
🌞 Bảo bối...bây giờ chờ em ngủ mới hôn trộm được em thôi...chứ em mà tỉnh thì cực kì đanh đá...sao em không nhớ anh là ai chứ?
Anh ngồi xuống định kê đầu cậu lên đùi mình để xậu dễ chịu hơn nhưng làm cậu thức giấc, cậu la lên
🌻 Anh định làm gì tôi.
Nói rồi cậu không thương tiếc đạp anh rớt xuống ghế sofa. Anh bị cậu đá đau liền quát
🌞 Bảo bối...sao em đạp anh chứ?
🌻 Ai bảo anh đụng vào người tôi.
🌞 Ai làm gì em đâu...anh chỉ muốn giúp em dễ chịu hơn thôi mà...không hiểu gì còn hung dữ đến như vậy?
🌻 Tôi cấm anh đụng đến người của tôi nha...tôi đánh anh thiệt đó.
Anh lồm cồn ngồi dậy xoa xoa cái lưng nói
🌞 Em sợ anh ăn em sao?
🌻 Anh dám tôi giết anh liền..
Anh cười nói
🌞 Em đã bị anh ăn sạch rồi còn gì ...mà bây giờ bày đặt giữ với gìn chứ?
🌻 Anh nói điên gì vậy?
🌞 Được rồi...không tranh luận với em nữa...anh mua khoai và xiên que cho em rồi kìa...mau ăn đi cho nóng...anb mua 10 cây xiên que và 3 củ khoai. Cho em ăn chết luôn.
Cậu lấy nó và ngồi ăn ngon lành, ăn một lúc hết sạch 10 cây xiên que và 3 củ khoai nướng. Anh cứ thế mà trợn mắt nhìn cậu. Anh nói
🌻 Bảo bối ....em ăn giỏi thiệt đó...ở đâu ra mà chứa nhanh vậy chứ?
🌻 Ôi...no quá...lại buồn ngủ rồi...tôi đi súc miệng đây.
Nói rồi cậu dọn dẹp rác và đi đánh răng còn anh cứ há hốc mồm nhìn cậu. Cậu vệ sinh xong leo lên giường ngủ...chưa đầy 10 phút cậu đã ngủ say. Anh thở dài nói
🌞 Trời ạ, bảo bối nhà mình cứ ăn và ngủ thế này thì phải làm sao?
Anh nằm xuống sofa ngủ mà lo lắng cho cậu. Sáng hôm sau bà Ya đến sớm gọi anh dậy đi làm
👩‍🦱 Mew...dậy đi con...ăn một chút canh hầm mẹ nấu cho con nè...trông bảo bối chắc mệt lắm.
🌞 Mẹ...bảo bối tỉnh lại rồi...nhưng em ấy ăn và ngủ nhiều lắm...lát mẹ nói bác sĩ khám lại cho em ấy xem sao.
👩‍🦱 Tốt quá...tỉnh lại là ổn rồi...để lát mẹ gặp bác sĩ nói khám lại cho bảo bối.
Bà Ya rót canh ra bát đưa cho anh nói
👩‍🦱 Mau uống canh hầm đi...rất tốt cho sức khỏe của con đó.
🌞 Cảm ơn mẹ Ya. Sau khi ăn canh xong anh thay đồ đi làm. Trước khi đi anh không quên đến hôn lên trán tạm biệt cậu.
🌞 Bảo bối.. anh đi làm đây...ở đây ngoan nhé! Trưa anh đến...
Anh nói xong tạm biệt mẹ mình rồi đi thẳng đến công ty. 8h cậu thức dậy nhìn thấy bà Ya, cậu cất tiếng chào
🌻 Mẹ đến khi nào vậy ạ! Chào mẹ buổi sáng.
👩‍🦱 Dậy ăn sáng nè con...hơn 8h rồi đó...
Cậu nhìn quanh nói
🌻 Anh ta đi rồi à?
👩‍🦱 Con nói Mew sao?
🌻 Ngoài anh ta ra thì còn ai nữa chứ?
Cậu vệ sinh cá nhân rồi bước ra ,bà Ya dọn bữa sáng cho cậu nói
👩‍🦱 Ăn đi cho nóng.
🌻 Dạ...con cảm ơn mẹ .
👩‍🦱 Ăn xong theo mẹ đến gặp bác sĩ...bác sĩ sẽ khám lại tổng quát cho con.
Vừa lúc bà Mean đến , cậu reo lên
🌻 Mẹ Mean...mẹ đến rồi sao...
👩‍💼 Bảo bối con ăn gì chưa?
🌻 Dạ ăn rồi.
Bà Ya nhìn hai mẹ con cười cười nói nói liền lên tiếng
👩‍🦱 Hai người yêu thương nhau quá ha...nhìn khôngvra hai người luôn á...người ngoài sẽ nghĩ cậu là người sinh ra bảo bối đó.
👩‍💼 Nếu được vậy tốt chứ sao?
🌻 Mea...mea đang ganh tị sao?
Bà Ya nói
👩‍🦱 Ưh...đang ganh tị đây...không hiểu biết bao nhiêu người con không quên lại quên ngay Mew chứ hả?
🌻 Mea đang nói đến anh ta sao? Thật ra anh ta là ai?
👩‍💼 Là thanh mai trúc mã của con.
👩‍🦱 Hôn phu...nói đúng hơn là chồng đã đính hôn.
Cậu nhảy ngay xuống sofa nói
🌻 Con và anh ta đã đính hôn sao?
👩‍💼 Phải đó bảo bối.
👩‍🦱 Con còn yêu Mew rất nhiều nữa là khác. Hai đứa chỉ kết hôn nữa là xong.
🌻 Con sao? Không thể có chuyện đó được.
👩‍🦱 Đó là sự thật...tại con mất trí nhớ mà thôi.
🌻 Con không chịu...con không muốn kết hôn với anh ta....con đâu có yêu anh ta.
👩‍🦱 Đeo dính vậy mà bảo không yêu...
🌻 Con đeo dính anh ta sao? Sao con không nhớ gì vậy ? Không thể nào?
👩‍💼 Được rồi đừng tranh cãi nữa đến gặp bác sĩ thôi.
Vậy là hai bà mẹ đưa cậu đến gặp bác sĩ, cậu được khám tổng quát lại. Sau khi khám xong bà Mean đưa cậu về phòng xong bà Ya ở lại , bà hỏi
👩‍🦱 Bác sĩ ....con trai tôi thế nào rồi ạ?
👩‍⚕️ Tất cả đều ổn...chỉ là trí nhớ mất đi một phần...còn nữa...hình như cậu ấy có thai...
Bà Ya nghe như muốn té ngửa xuống ghế, bà tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại
👩‍🦱 Có thai...là sao?
👩‍⚕️ Là nghi ngờ của tôi thôi...đã cho bác sĩ khoa sản kiểm tra sẽ có kết quả ngay thôi.
Vừa lúc bác sĩ khoa sản mang hồ sơ xét nghiệm của cậu đưa cho bác sĩ nói
🧑🏻‍⚕️ Bác sĩ Ja, quả nhiên cậu ấy đã mang thai. Cái thai hơn 5 tuần rồi. Thai khỏe mạnh không ảnh hưởng gì .
Bà Ya nói
👩‍🦱 Làm sao có thể...bảo bối nhà tôi là con trai mà...
🧑🏻‍⚕️ Trường hợp của con trai bà vô cùng đặc biệt.
👩‍🦱 Bảo bối nhà mình có tiểu bảo bối sao? Là con của Mew sao?
🧑🏻‍⚕️ Chăm sóc cậu ấy cẩn thận ...tính tình sẽ thay đổi một chút...
👩‍🦱 Tôi biết rồi bác sĩ ...cảm ơn 2 người.
👩‍⚕️ Phu nhân , không có gì...nhưng tình trạng cậu ta bây giờ khó chấp nhận lắm...cẩn thận khi nói với cậu ấy.
👩‍🦱 Tôi biết...cảm ơn vì sự nhắc nhở.
Bà Ya bước ra ngoài lòng vô cùng rối rắm. Bà gọi cho anh đến nhay bệnh viện. Bà ngồi bên ngoài chờ anh cho đến khi anh đến. Anh lo lắng hỏi
🌞 Mẹ Ya...bảo bối khám có vấn đề gì sao?
Bà Ya nhìn anh nói
👩‍🦱 Mew...bác sĩ nói bảo bối mang thai..nói mea biết có phải con là ba của tiểu bảo bối không?
Anh nghe xong cũng vô cùng hoamg mang hỏi lại
🌞 Bảo bối có thai sao mea...em ấy có thể sinh con...
👩‍🦱 Phải...bác sĩ nói bảo bối có thể sinh con...đây là trường hợp đặc biệt và hiếm.
🌞 Bảo bối có tiểu bảo bối sao? Là kết quả tình yêu củacon và em ấy...mea Ya ...con có con sao..
Anh vừa vui mừng vừa bối rối ôm chặt bà Ya. Bà Ya nhìn thái độ vui mừng của anh đủ hiểu .Bà nói
👩‍🦱 Hai đứa dám ăn cơm trước kẻng, bây giờ có cả tiểu bảo bối rồi...ta đang lo sẽ nói sao cho thằng bé hiểu đây...nó sẽ chấp nhận thế nào đây.
🌞 Mea...để con nói...con đi gặp em ấy đây.
Anh vui mừng đi vào phòng ôm chầm lấy cậu. Cậu bị anh ôm bất ngờ đã cắn anh một cái nói
🌻 Anh bị điên à? Sao tự nhiên ôm tôi. Tôi đã nói không được đụng vào tôi mà. Bà Mean ngồi trên sofa nói
👩‍💼 Bảo bối nói đúng đó ...tự nhiên ôm đột ngột ai mà chịu chứ? Đúng không bảo bối.
🌻 Anh có nghe mea Mean nói chưa...đáng đời...
Tay anh chảy máu...máu rĩ ra cánh tay nhưng cạu không hề mảy may còn bà Mean nói
👩‍💼 Con tự xử lý đi...mẹ không giúp con đâu..
Bà Ya bước vào thấy tay anh chảy máu, lo lắng nói
👩‍🦱 Mean...cậu không thấy tay thằng bé chảy máu sao...lại đáy mea cầm máu cho con trai...
Bà lấy bông gòn chấm ôxy lau vết thương cho anh hỏi
👩‍🦱 Ai cắn con?
🌻 Là con.
👩‍🦱 Sao con cắn anh vậy bảo bối?
🌻 Ai biểu anh ta ôm con.
👩‍🦱 Mew ôm mà con cắn thằng bé vậy sao?
🌻 Phải...con nói rồi .. đừng chạm vào người con mà...đáng đời...
Bà Ya nổi điên nói
👩‍🦱 Con nhìn lại mình xem...giữ thân sao...giữ thân mà con cũng có luôn rồi...con mang thai rồi còn giữ cho ai...dù sao Mew nó cũng là chồng của con là cha của tiểu bảo bối trong bụng con đó bảo bối.
Bà Mean nghe xong đứng dậy nói
👩‍💼 Ya...cậu nói gì kì vậy? Ai có thai?
👩‍🦱 Là con trai bảo bối của cậu đó.
Cậu nghe cũng ngạc nhiên hỏi
🌻 Mea...mea nói ai có thai?
👩‍🦱 Là con đó bảo bối.
🌻 Con có thai với ai? Anh ta sao? Đúng là nực cười...con là con trai mà...mẹ định lừa trẻ con sao?
Anh nói
🌞 Bảo bối...là thật...là con của chúng ta...là kết quả tình yêu của anh và em.
🌻 Anh im miệng cho tôi...ai yêu anh chứ?
Anh nhìn cậu nói vô cùng nghiêm túc
🌞 Trước khi em chưa bị tai nạn chúng ta đã yêu nhau...rất yêu...và anh cũng yêu em...anh có thể chăm sóc lo cho em cả đời này...
Cậu càng nghe càng không thể chấp nhận được, đầu cậu đau nên ngất đi. Anh đỡ cậu mà lo lắng vô cùng. Trái tim anh đau vì bây giờ anh mới thấm cảm giác chờ đợi và để làm cho một người yêu mình là rất khó. Anh không thể hiểu tại sao cậu trước đây có thể chịu được khi anh dửng dưng với cậu. Cảm giác tồi tệ khi bên ngoài chờ bác sĩ khám cho cậu. Hai tuần sau cậu xuất viện và trở về Trappi gia để tiện chăm sóc và đồng nghĩa anh cũng dọn về đó ở. Cậu càng ngày càng khó chịu nhất là với anh. Anh luôn nhường nhịn yêu chiều cậu nhưng cậu càng ngày càng khó ở.
❤ Hết chap 16❤ Mewgulf






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top