Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C9: Trả Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật của Harry Potter ở cuối tháng 7, tới cũng rất mau. Nó không tổ chức, không mời ai, không nhận quà. Một mình một người bên cạnh thầy Snape.

Dặn gia tinh làm cái bánh kem đơn giản, ít ngọt, bỏ thêm dược liệu để thầy Snape có thể cùng ăn. Nó cắm cây nến số hai mươi lăm lên trên bánh kem. Tự hát một bài Happy Brithday. Thổi tắt nến, nó làu bàu:"Chúc mừng sinh nhật, Harry. Mừng tuổi mới."

"Chúc mừng sinh nhật." Thầy Snape nói.

Nó ngước lên cười tươi. Nó nói ngọt:"Cảm ơn, thầy Snape."

Đây là lần đầu tiền thầy Snape ăn sinh nhật của nó và trong năm nay, cũng là lần đầu tiên nó ăn sinh nhật của thầy Snape. Có quá nhiều lần đầu tiên trong năm nay, để nó gói ghém lại thành từ quý giá.

Nó lấy máy ảnh phù thuỷ chụp vài tấm cho đẹp. Bức ảnh lấy ra ngay tức khắc, nó treo lên đóng khung. Hình thầy Snape cùng ăn sinh nhật với nó. Một trong số những kỉ niệm đáng giá.

"Trẻ con." Ông ấy nói thế. Nó đút bánh kem vào miệng ông ấy. Và nó cũng ăn hết một miếng to.

Cả hai cùng lên giường ngủ, kết thúc một ngày ăn sinh nhật giản dị. Nó sợ thầy Snape nghĩ quẩn nên mới không nhận quà từ bất kì người nào. Chắc là ông ấy cũng nghĩ tới. Harry đang lo lắng cho cảm xúc của ông ấy.

Trong chuyện này, ông có thấy cảm động. Có thấy đau lòng, tự trách. Nhưng cũng thấy.. có gì đó len lỏi.

Qua tháng 8, trời bắt đầu trở lạnh. Harry đưa thầy Snape ra ngoài nhiều hơn vào mỗi khi ít nắng. Thầy Snape ngắm mãi vườn bông bên ngoài. Không còn nhìn hoa Lily, ông ấy nhìn vườn hoa hồng đỏ thẫm, chói mắt.

Bằng một cách nào đó, loài hoa không thuộc về phạm trù thẩm mỹ mà ông ấy ưa chuộng. Ông ấy thấy đám hoa hồng này đẹp.

"Em có một bất ngờ muốn dành cho thầy trước khi qua giáng sinh." Nó nói."Em sẽ đưa thầy quay trở về căn nhà cũ đã. Lúc ấy thầy sẽ biết."

Ông ấy nhìn nó, đầy băn khoăn. Suốt trên đường đi, nó không hề nói thêm bất cứ câu nào. Gương mặt nó lạnh lùng, môi mím lại, mắt sắc lẹm. Mang theo cảm xúc nghiêm nghị cho việc trọng đại nào đó.

Bước vào căn nhà cũ, bên trong xộc thẳng lên cái mùi hôi thối. Còn đậm đặc hơn cả mùi trên người ông ấy.

Nó đẩy thầy Snape xuống thẳng tầng hầm bí ẩn ở phía dưới căn nhà cũ này. Mở ra cánh cửa, cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn đập thẳng vào trong mắt của ông ấy.

Những gương mặt quen thuộc tới mức trong mơ, ông ấy cũng nhớ rõ. Những kẻ đã đào bới xác ông ấy, đã làm dơ bẩn ông ấy. Chúng là những kẻ thật sự ái tử thi.

Chúng đã làm một chuyện không thể tưởng nổi trên người ông.

Một trong những lí do mà ông ấy không còn thiết tha tồn tại. Kể cả khi có người đang yêu ông ấy tha thiết.

"Thầy thấy không? Bọn chúng đang phải chịu nỗi đau mà thầy từng chịu." Nó lầm bầm."Mỗi ngày mỗi đêm, chúng phải chịu cảnh bị cắt da thịt, tự ăn xác lẫn nhau để tiếp tục sống xót."

"Em còn cho người đi xâm hại tình dục bọn chúng. Thật thảm hại. Thầy có nghĩ vậy không?"

Những chất nhờn dính trên lớp thịt thối bên trong là tinh trùng của lũ người này. Ông ấy méo mó cả mặt này. Dần dà, trở nên bình tĩnh.

"Giết chúng đi."

"Được."

Tia sáng màu xanh lập loè ở trong căn hầm này xuyên suốt chập chờn. Đến khi đủ 8 mạng người còn xót lại hoàn toàn ngã xuống.

"Về thôi." Thầy Snape cụp mắt xuống, không còn nhìn lên những kẻ đã khiến cho ông ấy chịu tủi nhục đến mức muốn chết mà không thể chết.

Nghe chữ về thôi của ông. Nó gật đầu, đẩy xe kéo thầy Snape rời khỏi tầng hầm.

Ai nói nó không đủ khả năng gom bọn chúng lại? Buồn cười. Thân là kẻ cầm đầu Giới Phép Thuật. Chỉ có từ muốn hoặc không muốn. Nó đã nắm quyền từ hồi mà Voldemort chết quách đi.

Nó không mạnh bằng vị Bạch Phù Thuỷ già nua kia, càng không mạnh bằng Voldemort thời trẻ. Vậy thì sao chứ? Thời đại này, không có gì là nó không thể làm được. Đây là thời đại ghi tên của nó trên sách lịch sử và ngàn năm sau người ta nhắc tới thời này không còn là tên của Dumbledore hay Voldemort nữa.

"Từ khi nào?"

"Lúc thầy vừa về tới, em đã gom đủ từng người một."

Giờ đây, ông ấy mới thật sự hiểu rõ vì sao người ta truyền miệng nhau về cái danh Ánh Sao Trời nước Anh. Không phải vì người nọ lấp lánh chói chang mà vì người nọ sau ngần ấy chuyện đã dám ra tay thẳng thừng với những kẻ có thể gây hại tới Giới Phù Thuỷ.

Người nọ đã lợi dụng bóng tối để nâng đỡ che chở ánh sáng phía ngoài kia.

Vô tình tự biến bản thân mình thành bóng tối.

"Thầy đang nghĩ gì vậy?"

Thầy Snape không trả lời. Nó không hỏi thềm nhiều. Cả hai cứ vậy quay trở về dinh Potter.

"Thầy có thấy hài lòng với món quà của em không?"

Thay vì trả lời câu hỏi. Thầy Snape hỏi ngược lại một câu.

"Em có thấy tôi bẩn không?"

"Không bao giờ em có suy nghĩ đó." Harry choàng tay từ đằng sau ra trước cổ của thầy Snape."Thầy Snape với em luôn là một người đáng trân trọng, quý giá."

Ông cúi đầu một lúc lại ngẩng lên, thì thào:"Vậy là đủ.."

Đủ ư?

Harry nhìn nghiêng qua gương mặt của ông ấy. Có nhiêu đó thôi mà đủ sao? Với nó, bấy nhiêu đó chưa bao giờ là đủ. Không bao giờ đủ khi làm cho thầy Snape được vui vẻ. Chừng đó mạng sống là đáng giá.

Quả thật, nó đã bị bóng tối bâu lấy, ăn mòn đi mảnh ánh sáng quằn quại của nó.

Nó đi ra phía trước mặt ông ấy. Nhẹ nhàng thơm lên môi lạnh toát tím tái như cục băng của ông. Nó nói:"Em sẽ mang đến cho thầy, nhiều hơn cả thế. Severus Tobias Snape."

Mắt ông ấy thoáng nỗi ngạc nhiên, bất ngờ khi nó dám cúi xuống hôn lên môi của người chết. Hoàn toàn chứng minh rõ ràng, nó không hề thấy ông ấy dơ.

"Potter, đừng làm vậy." Và ông ấy tỏ ra đầy lạnh lùng đáp trả lại cái hôn ấy.

"...."

Harry đưa tay sờ lên trên môi ông. Nó buồn bã:"Em muốn nhìn thấy mọi thứ trên gương mặt thầy. Thật là kĩ và khắc sâu chúng vào trong kí ức của em. Sau này cả đời còn lại, em cũng không thể gặp lại thầy nữa rồi."

Nghe lời sinh tử biệt ly thế này. Ai mà không thấy trong lòng bị nặng nề trực trào. Nó thơm từ trán ông, mắt ông, mũi ông, hai bên má ông và lại thơm lên môi ông ấy thêm một lần nữa.

Dù người ông ấy chẳng có gì trừ lạnh lẽo. Nó chưa từng chê bai tủi hờn.

Thật tuyệt vọng.

Chẳng hoàn cảnh nào lại trớ trêu hơn bây giờ.

Ông ấy từng chịu cảnh đến một bữa ăn, một lát bánh mì còn chẳng có, phải uống nước chịu đói, hoặc thậm chí nước còn chẳng có để uống. Từng chịu đánh đập, từng chứng kiến cảnh ba mẹ cãi vã suốt thời thơ ấu. Bị mấy đứa trong xóm bắt nạt. Đi học ở nơi mới cũng bị bạo lực học đường tàn nhẫn, xém mất cả mạng sống.

Bị tình yêu ruồng bỏ, lại tự tay gián tiếp khiến người thương chết đi. Chưa có bao giờ, ông ấy khó chịu đến được như bây giờ.

Những giọt nước mắt từ gò má của nó lăn dài thấm lên trên lớp áo của thầy Snape. Chúng như những giọt dung nham trong núi lửa, khắc lên trên xác thịt, đau tới mức không nói nên lời.

Nửa tháng sau đó, nó thường dành ra một ít thời gian để nhìn ngắm gương mặt của ông ấy. Xem từng chi tiết trên người ông ấy. Có lẽ nó biết, ngày nó rời xa ông ấy, chẳng còn bao lâu nữa.

"Thầy ghét và coi thường Hermione như vậy. Sao lại chấp nhận nghe cô ấy nói hay vậy?" Harry bất chợt hỏi một câu mà nó luôn tò mò khi cả hai chuẩn bị đi ngủ. Thật ra là chỉ có nó ngủ thôi, còn ông ấy thì thức cả đêm dài.

"Không biết."

"Vì em à?"

"...."

"Nếu vì em thì đáng lẽ thầy nên tiếp tục sống, thế mới là vì em chứ."

"....."

"Em sẽ đến gặp thầy Dumbledore để tìm cách giúp thầy tiếp tục sống."

"...."

Nó nhích người lên thơm trán thầy Snape, lầm bầm thỏ thẻ:"Chúc thầy ngủ ngon, my love."

Sau khi nó nhắm mắt lại ngủ. Thầy Snape mới làu bàu đáp lại:"Chúc ngủ ngon."

Hôm khác nó đến gặp Hermione. Nó đi nhanh về nhanh thôi. Và Hermione đã biết là nó sẽ đến trong hôm nay, nó đã thông báo trước cho nàng biết tin tức.

"Đã làm tới đâu rồi, bức vẽ."

"Còn vài chi tiết nữa, đúng một tháng mình sẽ mang đến. Thầy Snape cũng muốn rời đi. Bồ đâu thể ép người ta ở cạnh bồ mãi mãi được đúng không? Thầy Snape cũng đâu thích thế."

Harry lạnh lùng nhìn nàng, nó nhăn mày lại. Hơi nhếch môi nói:"Mình không ngăn cản đâu. Mình đến để thông báo vài chuyện. Sẵn tiện hỏi chung một lần thôi."

Nó moi trong túi một sấp giấy tờ và hình ảnh đưa đến trước mặt nàng.

"Giấy tờ về tình hình kinh tế giữa hai nước phù thuỷ. Có chút ảnh hưởng đến bên phù thuỷ Châu Á. Phù thuỷ Hoa Kỳ vẫn còn đang đối chọi với tụi phù thuỷ Trung Quốc. Hai nước này vốn không ưa gì nhau. Nhưng hãy để ý cái này đi. Tụi Hoa Kỳ đang khiến tình hình kinh tế của chúng ta bị xói mòn đấy. Bồ cứ xem từ từ. Mình về đây."

Đến và đi như một cơn gió. Nàng cầm sấp hồ sờ lật qua từng trang mặt đọc. Xong thì nhăn nhó cả mặt vì linh cảm rằng Harry đến đây không chỉ để dành thời gian để nói mấy cái này. Nó đang muốn làm gì đó khác và nàng không quá rõ ràng về mục đích của nó.

Quay trở về dinh Potter cũng mới trôi qua có mười phút thôi. Nó không muốn rời khỏi bên cạnh thầy Snape quá lâu. Nhưng nó đã bỏ thì giờ đi viết lá thư gởi cho Hiệu Trưởng hiện tại của trường Hogwarts để sắp xếp gặp bức tranh của cụ Dumbledore.

"Cô McGonagall đã đồng ý cho em với thầy cùng ghé thăm trường học." Harry vừa nhận được lá trả lời của bà liền nhanh chóng kể cho thầy Snape nghe tin.

Thầy Snape mãi nhìn lên chiếc tivi. Do đôi mắt vô hồn, không rõ chính xác điểm dừng nên nó cũng không biết là ông ấy có đang xem không hay là đã nghe nó nói. Có khi ông ấy đang mơ màng nghĩ về điều gì đó khác thì sao?

"Ngày mai chúng ta sẽ lên gặp thầy Dumbledore."

Sự thật, thầy Snape đúng là đang mơ màng. Tâm trạng hơi lo lắng. Ngờ ngợ với việc quay trở lại nơi mà ông ấy đã đồng hành thật lâu. Giống như thể đang chuẩn bị về lại nhà.

Ông ấy hơi bối rối, không mấy chắc chắn sau khi quay trở Hogwarts. Phải nói là, tâm trạng của ông ấy đang rất hỗn loạn.

Hogwarts, một nơi đẹp đẽ kiêu kì.

Một ngôi nhà thật sự cho những đứa trẻ có gia đình tan nát. Nhưng cũng là cơn ác mộng với ông vì nỗi xúc phạm, oan uất, khổ sở trong trường Hogwarts năm đó.

Sẽ thế nào sau khi quay trở lại nơi đó?

Ông ấy không rõ.

Ngày mai đến nhanh lắm, chớp mắt một cái thôi đã là ngày mai. Harry đưa thầy Snape tắm rửa sạch sẽ. Mặc quần áo nghiêm chỉnh và xịt trên người nước hoa Blue De Chanel.

Một mùi khá mát mẻ, có chút nam tính và người ta có quan niệm rằng mùi này cả nam nữ đều sài được. Đúng thật là vậy. Harry từng thấy có vài phụ nữ sài mùi này. Và những người phụ nữ ấy rất cá tính.

Với nó thì mùi này vừa đủ khi xịt trên người thầy Snape. Nó đẩy ông ấy đi, rời khỏi chỗ hiện tại để di chuyển trường Hogwarts bằng tàu lửa. Nó đã bỏ cả mớ tiền để mướn cả tàu di chuyển giữa thời gian này.

Vì thầy Snape không thể thông qua bột flo để dịch chuyển được. Đó là điều tiếc nuối.

Trên chuyến tàu dài, thầy Snape đăm đăm mắt ra cửa. Nó tưởng tượng như ông ấy đang hơi căng thẳng để quay lại nơi đó. Nó mới nói:"Em cũng lâu rồi chưa về trường."

"..."

"Em nghe bảo gần đây Hogwarts thay đổi rất nhiều."

Cả hai cùng im lặng. Harry không phải là kiểu người thích nói nhiều. Nó thấy không được đáp lại cũng im. Lật đại vài trang sách đọc thư giản.

Đến Hogwarts. Nó đẩy thầy Snape đi dạo dọc khuôn viên trường. Vẫn còn nghỉ hè nên chẳng thấy bóng dáng ai. Thầy Snape nhăn mày lại, để ý đến vài chi tiết nhỏ.

Harry đưa thầy Snape đi thẳng một mạch tới Phòng Hiệu Trưởng. Cô McGonagall thấy hai người đến cũng chào hỏi, nhắc thoáng và nhìn qua thầy Snape. Lần này ánh mắt của bà không giống như Granger, không giống như Ginny.

Của bà phức tạp hơn nhiều, đong đầy nhiều cảm xúc hơn.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn trước mặt bà, so với lúc còn sống. Giờ đã đúng nghĩa như một người chết. Càng trầm lặng đáng sợ hơn nhiều. Bà cố làm lơ đi bề ngoài lạ lùng của ông ấy để chỉ dẫn Harry đến trước bức tranh của thầy Dumbledore.

"Ta đã có nghe nhắc về anh rất nhiều gần đây, thầy Snape." Cụ Dumbledore mở mắt dòm xuống.

Thầy Snape không giống lúc còn sống, sẽ trả lời cụ. Ông ấy hoàn toàn im lặng, ũ rũ.

"Em đưa thầy ấy đến đây để hỏi thầy về một giải pháp."

"Ta biết." Cụ thản nhiên trả lời lại."Nhưng Harry, con phải chấp nhận việc người chết không thể sống lại. Không bao giờ."

"Con không tin." Harry bày bộc ra bề ngoài đầy kiên quyết. Thật khó để mường tượng được trên cơ thể mảnh khảnh với chiều cao khiêm tốn, yếu ớt đến nỗi dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay nó đi đang bộc lộ biểu cảm cứng rắn mà chỉ ở những người mạnh mẽ mới có thể có.

Cụ Dumbledore lại nhìn sang biểu cảm trên gương mặt của thầy Snape. Cụ thừa biết tính cố chấp đến mức cực đoan của Harry Potter không hề kém cạnh gì người đàn ông này. Cụ không khuyên nhủ nó. Dính dáng tới tình yêu, bản thân nó tự dứt ra thì được. Lời khen chê từ kẻ khác giống như gió từ tai này thổi qua tai kia vậy.

Nói đúng hơn, những kẻ đang yêu, bản tính cố chấp, chính là mấy kẻ có lỗ tai trâu.

Thầy Snape hơi ngước mặt lên nhìn cụ. Ánh mắt không cảm xúc nào. Cụ có thể thấy rất rõ bề ngoài già nua của ông ấy. Cụ thở dài nói:"Chừng hai tháng nữa, hãy quay lại đây. Ta sẽ tìm ra được cách. Dù cơ hội rất mỏng manh."

Cụ tưởng là có thể nhìn thấy ánh mắt thấp sáng hi vọng của thầy Snape. Nhưng không, ông vẫn vậy. Xem như chưa từng có gì.

Bỗng, cụ hiểu lí do vì sao ông ấy như thế.

Bởi vì thầy Snape mong muốn Harry Potter có cuộc sống như người bình thường. Có vợ có con, có gia đình êm thấm thay vì bị xích lại trên người của ông ấy - Một lão già ở cõi chết đang cố chống đối lại ích kỉ tham lam của chính mình.

Thật cao thượng làm sao.

Thầy Dumbledore thỏ thẻ trong lòng mình. Tình yêu của thầy Snape luôn to lớn hơn hẳn cách mà cụ dành tình yêu cho người kia.

Nhưng phần nào trong thầy Snape vẫn thật ích kỉ nhỏ nhen.

Trong ánh mắt của thầy Snape, vẫn ánh đượm lên không cam lòng làm sao. Rất nhanh thôi, rồi ông ấy cũng sẽ thua cuộc trước bản ngã.

Harry là một đứa trẻ đủ thông minh. Nó biết điều gì có thể khiến cho thầy Snape tiếp tục ở lại. Và cụ còn biết, nó có một nội tâm sâu sắc không kém cỏi bất cứ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top