Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Alyss Thayer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Alyss, tôi thèm matcha đá xay.'

Câu đầu tiên Kirill thốt lên sau khi yên vị trong xe tôi như một ông hoàng lại là cái màn rên rỉ thèm này thèm nọ. Tôi thở dài. Cái bao tử của cậu ta không đáy chắc, cái tên cuồng đồ ngọt này.

'Cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không? Chẳng phải mai cậu phải dậy sớm chuẩn bị quay quảng cáo rồi tham gia cuộc phỏng vấn với tạp chí NT à?'

'Midori-chan còn mở cửa đấy. Lượt gọi cuối cùng là lúc 10 giờ, nhanh lên nào.'

Như một đứa nhóc 3 tuổi trong hình hài thanh niên 23 tuổi, Kirill hào hứng hét lên 'Let's go' như thể cậu là người tiên phong trong một cuộc viễn chinh thám hiểm vùng đất mới, hoàn toàn lờ đi mối bận tâm của tôi. Tôi lắc đầu ngán ngẩm rồi bắt đầu quay xe hướng ra trục đường chính.

Không nói thì chẳng ai biết người làm trò ngu ngốc cạnh tôi lại là một trong những ngôi sao nhạc rock trẻ đình đám nhất hiện nay với các ca khúc càn quét các bảng xếp hạng trong và ngoài nước, Kirill Heath. Cơ mà với tôi, Kirill chỉ là một tên phiền toái không kể xiết. Chỉ vì mỗi chữ SOS không đầu không đuôi của cậu ta, cộng với việc nhắn tin không trả lời, gọi chẳng bắt máy khiến tôi lo lắng phi một mạch từ công ti ở Adders sang tận Nyardbrook, mất tận nửa tiếng lái xe, đã thế còn phải dán chữ Zet để nguỵ trang là dịch vụ chở khách nữa cơ. Cuối cùng cậu ta chỉ muốn tôi chở đến tiệm đồ ngọt của Midori. Đến là phiền!

Kirill kết nối điện thoại với xe của tôi rồi hào hứng mở album 'Vita' cậu mới phát hành một tuần trước (cậu ta tự luyến số hai không ai nhận số một), không quên chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất. Việc tăng âm lượng đột ngột cộng với thứ nhạc kim loại nặng với phần trống như sấm rền thình lình ập vào tai khiến tim tôi như muốn lọt ra ngoài.

'Này!' Tôi tức giận quay phắt sang Kirill, tay nhanh chóng chỉnh âm lượng về mức ban đầu rồi thuận thế véo má cậu ta một cái thật đau điếng. 'Cậu điên à?'

'Alyss đau, đau, đau.' Kirill la oai oái, mếu máo cầu xin tha thứ.

'Lần sau mà còn thế thì tôi vứt cậu vào thùng rác.'

'Vâng, thưa chị Alyss.'

Tôi ném cho Kirill một cái nhìn đủ sắc để lột da rồi nhấn ga phóng về phía cửa tiệm đồ ngọt 'ruột' ngay khi đèn vừa chuyển xanh.

'Hôm nay buổi thu âm có cực lắm không?'

Yên lặng.

Tôi quay sang bên cạnh, bắt gặp Kirill ngả đầu vào khung cửa, hơi thở đều đặn.

Ngủ rồi.

Lại một chiếc đèn đỏ.

Tôi vặn nhỏ điều hoà, không quên chuyển thành list nhạc êm dịu. Tôi với tay ra băng ghế lấy một chiếc mền nhỏ mua vài ba ngày trước rồi khẽ khàng đắp cho cậu.

Đèn chuyển xanh.

Tôi chợt nhớ đến bài báo chỉ trích Kirill vô tình lướt thấy trên mạng lúc sáng. Họ bảo cậu ngông cuồng, ngạo mạn khi từ chối bắt tay Pratt, trưởng nhóm nhạc XPlosive trong sự kiện âm nhạc tuần trước, người đồng thời được xem là tiền bối trong nghề được nhiều người kính trọng. Số lượng fan của nhóm nhạc đó xông vào công kích cá nhân cậu không ít, nhưng Kirill không hề lên tiếng giải thích về hành động của mình với công chúng. Chỉ tội anh quản lí Nat phải đứng ra giải quyết ồn ào truyền thông.

Kirill không hé răng với truyền thông, nhưng không có nghĩa là cậu ta 'sống để bụng, chết mang theo'. Ngay tối hôm ấy, khi tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ, tiếng chuông cửa réo liên tục báo hiệu ông thần phiền toái đã tìm đến. 'Kirill chết tiệt', tôi nhớ mình đã rủa thầm như thế khi mở cửa đón cậu. Nhưng việc này với tôi đã là chuyện cơm bữa vì với cậu ta, tôi là thùng rác xả bực tức vô cùng hiệu quả (trích lời Kirill nhiều năm về trước). Cậu ta không hề khách khí, ngay khi vào nhà đã vào ngay gian bếp lấy một chiếc thìa nhỏ cho chiếc pavlova việt quất ở tiệm của Midori. Vừa nhâm nhi ly pavlova, cậu vừa phẫn nộ kể việc cậu vô tình chứng kiến việc Pratt quấy rối một thành viên nữ trong ê-kíp khi cùng quay một chương trình không lâu về trước.

'Mẹ kiếp tên đạo đức giả Pratt, tôi chỉ muốn ném hắn cho chó ăn. Bắt tay cái con khỉ. Chết tiệt.' Kirill nhăn mày, giọng điệu ghét bỏ không giấu diếm. 'Một tên chó chết như thế mà được mệnh danh là "quý ông lịch lãm" của showbiz, thật tởm lợm.'

Ngừng một chút, cậu nói tiếp, sau khi thoả mãn vét sạch miếng kem cuối cùng. 'Tôi không muốn bản thân bị lây sự tởm lợm đó, chị hiểu không, Alyss?'

Tôi đăm chiêu ngắm nhìn một góc gương mặt Kirill phản chiếu qua tấm gương. Bên ngoài, những ánh đèn muôn màu muôn sắc từ những hộp đêm nhảy múa nhộn nhịp, đối nghịch với màn đêm tĩnh lặng bên trong xe ôm lấy tôi và cậu.

Cuộc sống của tôi và cậu là hai đường thẳng song song, khác đến không thể khác hơn. Thế giới của tôi bình dị và lặng lẽ, khi tôi chỉ là một dịch giả cho một nhà in nhỏ, quanh quẩn với những quyển sách và chiếc máy tính xách tay. Thế giới của Kirill gắn liền với bốn chữ 'hào quang rực rỡ' nhưng chẳng kém phần thị phi điên cuồng.

Cậu là ngôi sao, là mặt trời, là viên pha lê rực rỡ nhất. Người yêu mến cậu nhiều không kể xiết, kẻ ghen ghét cậu cũng chẳng kém là bao. Lắm tài thì nhiều tật, tài năng Kirill cao bao nhiêu thì 'tật' nhiều bấy nhiêu, cứ như trò bập bênh mà chẳng bên nào chịu thua bên nào.

Nghĩ lại, Kirill vốn là kiểu người tôi không muốn dính dáng đến nhất, nhưng rồi tất cả bắt đầu vào ngày định mệnh sắp đặt cho cả hai gặp nhau vào một ngày mùa đông của rất nhiều năm trước. Cả hai trở thành bạn và là chỗ dựa tinh thần của nhau, thấu hiểu và trân quý đối phương theo cách mà chẳng người nào có thể. Nhưng cả tôi và cậu đều ngầm hiểu đối phương không dành cho mình. Lời yêu với tôi không dễ nói, nhưng với Kirill chỉ là thứ chót lưỡi đầu môi. Cậu đào hoa, phóng đãng như gió xuân, trải qua biết bao mối tình cuồng si và nồng nhiệt, trong khi những gì tôi muốn là một tình cảm êm đềm giản dị của hai người yêu nhau. 

9 giờ 50 phút tối. Tôi vội vã sải bước vào Midori-chan.

'Alyss, xin chào. Kirill không đi cùng em à?'

'Cậu ta đang chợp mắt.' Tôi khoát tay chỉ ra ngoài xe. 'Có vẻ hôm nay công việc khá bận rộn. Cho em như cũ nhé. Bình giữ nhiệt đây ạ.'

Midori, chủ tiệm, là một trong số ít người thân cận với tôi và Kirill. Truyền thông không hề biết đến điều này và đây là cách Kirill bảo vệ những người thân thiết bên cạnh mình.

'Sữa hạnh nhân nóng đem đi của em đây.'

'Em cảm ơn.'

Tôi dợm bước khỏi cửa khi Midori gọi lại.

'Chị có làm dư một chiếc bánh trứng, em mang về cả hai cùng ăn nhé.'

Tôi thầm mỉm cười. Midori lúc nào cũng thế. Ai chẳng biết cô cố tình làm một cái để riêng cho hai đứa. Lúc biết được điều đó, tôi đã khăng khăng muốn trả tiền (dù gì cũng sử dụng thẻ của Kirill) nhưng Midori đã doạ sẽ không tiếp hai đứa nếu tôi làm thế, nên tôi biết ơn Midori không sao kể xiết. Với tôi và Kirill, Midori như một người mẹ, người chị hiền từ luôn ân cần dõi theo cả hai.

'Vâng. Midori, em chắc chắn sẽ bắt tên Kirill kí một tấm séc mệnh giá cao nhất gửi tặng chị cho những gì chị đã làm cho cậu ta.'

Midori bật cười, dấu ấn thời gian in hằn nơi khoé mắt nhưng vẫn không mảy may ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp dịu dàng của ch chủ quán đã ngoài ngũ tuần này.

'Đừng bắt nạt cậu ấy nhiều quá, Alyss.'

'Chị lúc nào cũng bênh cho tên ranh con ấy.' Tôi xịu mặt xuống. 'Cậu ta bị chị chiều đến hư luôn rồi.'

'Ngày mai lại đến nhé, chị sẽ làm matcha đá xay.'

Tôi tròn mắt nhìn cô bối rối. 'Sao chị biết, ừm, Kirill muốn uống matcha đá xay?'

'Chả phải quá rõ sao? Bao giờ em gọi sữa nóng mang đi, nhất là mỗi khi tối thế này, nghĩa là Kirill đòi uống cái gì đó lạnh và có thể làm cậu ấy khó ngủ. Và sáng hôm sau em sẽ gọi lại món mà cậu ấy muốn uống vào đêm hôm trước. Với cả, matcha là món tủ của cả hai mà.'

Tôi đỏ mặt. Midori nhìn thấu tôi như thế từ lúc nào?

'Vâng, quả thật là Midori, không gì có thể qua mắt chị.'

'Về cẩn thận nhé hai đứa.'

'Vâng, chúc chị ngủ ngon.'

Khi tôi quay lại xe, Kirill vẫn còn say giấc. Khi tôi đang phân vân có nên gọi cậu dậy không thì Kirill bỗng vươn vai rồi dụi mắt quay sang nhìn tôi như một chú mèo lười nũng nịu đòi ăn.

'Matcha đá xay của tôi có chưa?'

'Không có matcha đá xay, chỉ có sữa hạnh nhân thôi.' Tôi bình tĩnh đưa bình giữ nhiệt cho Kirill.

'Không chịu đâu, không chịu, tôi muốn uống matcha đá xay.'

'Không uống thì tôi uống, cậu chịu khó uống nước lọc đi nhé.'

Nói rồi, tôi không khách khí mà vặn nắp bình và uống một ngụm nhỏ. Vị sữa thơm và nóng khiến cả người tôi cũng cảm thấy ấm áp.

'Không gì tuyệt hơn một thức uống nóng vào một tối tháng Mười Một'. Tôi khẽ đánh mắt sang Kirill lúc này đang tức tối chòng chọc nhìn mình. Kế này của tôi luôn có tác dụng. Cứ chờ xem.

'Của tôi.'

Kirill giật lấy bình từ tay tôi rồi tu ừng ực.

'Từ từ thôi, bỏng lưỡi bây giờ.'

Trong một loáng, Kirill đã xử lí xong bình sữa nóng, đắc thắng nhìn tôi rồi lè lưỡi. 'Lêu lêu, không còn giọt nào cho chị đâu.'

'Đồ nít ranh. Giờ thì về nhé?'

'Hôm nay tôi qua đêm ở nhà chị nhé? Túi ngủ hồi cấp ba chị còn mà phải không?'

'Hôm nay sao thế? Chuyện với Zoelle không ổn sao?'

Kirill thở dài, tránh ánh mắt tôi. Một khắc sau, cậu thì thầm, giọng nhẹ tênh:

'Tôi chia tay rồi.'

Tôi mấp máy môi nhưng không nói gì. Khi không biết nói gì cho phải, im lặng thấu hiểu luôn là giải pháp tốt.

Tôi vẫn luôn tin rằng cậu với Zoelle sẽ có một kết thúc thật sự so với những mối tình chóng vánh trước. Zoelle là một cô gái tốt, xinh đẹp, giỏi giang và mạnh mẽ. Là một diễn viên triển vọng từng gặt hái nhiều giải thưởng lớn nhỏ, có độ phủ sống tốt. Trong mắt tôi và công chúng, Kirill Heath và Zoelle Eswaran là một trong những cặp đôi đẹp nhất showbiz, vô cùng xứng đôi vừa lứa. Từ tin đồn hẹn hò đến chính thức xác nhận, chuyện tình cảm của Kirill thật sự tốn nhiều giấy mực của cánh truyền thông và là chủ đề bàn luận trên mạng và cả ngoài đời suốt mấy tuần lễ liền. Những mối tình trước đây của Kirill đều không quá sáu tháng, còn lại là những mối quan hệ FWB và tình một đêm, nhưng khi thấy cậu và Zoelle kỉ niệm ba năm yêu nhau vào ba tháng trước, tôi đã vui mừng nghĩ cả hai sẽ đi đến với nhau dài lâu. Thế mà...

Nhưng tôi đủ tế nhị để không hỏi lí do. Trước giờ luôn là vậy. Nếu Kirill sẵn sàng kể, tôi luôn sẵn tai lắng nghe. Đó là một trong những lí do cả hai gắn kết lâu dài đến thế.

'Muốn đi ra biển không?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top