Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kirill Heath

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lp 7, 13 tui

'Alyss với mày là gì?' Bryant hỏi tôi khi hai đứa đang khởi động trước khi bơi.

'Là gia đình, là người mà tao phải bảo vệ bằng mọi giá.'

'Kiểu như em trai bảo vệ chị gái vậy hả?'

Tôi không trả lời. Bởi vì tôi không biết. Alyss lớn hơn tôi ba tuổi, vậy có tính là chị gái không? Vậy tôi là em trai cô ấy ư?

'Ừ.' Tôi gật đầu, nhưng lòng vẫn rối như mớ bòng bong.

Năm Alyss học lớp 10, cô ấy thích một đàn anh chung câu lạc bộ tennis với tôi.

'Anh ta còn chẳng đẹp trai bằng tôi, chả hiểu chị mê chỗ nào. Mà dù gì người ta cũng có bạn gái rồi.'

'Vậy sao.' Alyss ngồi bó gối, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng tôi biết cô đang cố che giấu vẻ thất vọng.

Tôi bỗng cảm thấy khó chịu. Chẳng hiểu sao tôi muốn đi dần tên đàn anh đó một trận vì khiến Alyss bày ra vẻ mặt này. Nhưng đâu đó trong tôi thở phào nhẹ nhõm rằng mối tình này chết từ trong trứng nước. Liệu có bình thường không khi một người em trai cảm thấy vui khi tình yêu của chị mình không thành?

***

Lp 8, 14 tui

Bryant bảo tôi hành động lạ lùng khi những chàng trai tiếp cận Alyss.

'Alyss không nói mày gì à? Mày là cái con kì đà lớn nhất tao từng thấy đấy. Cứ khi nào con người ta muốn nói chuyện với Alyss là mày lại xà nẹo với chị ấy. Mày hành xử như con nít. Mày muốn Alyss độc thân suốt đời hay sao mà cứ ám thế hả con?'

Alyss là của tao, tôi muốn hét lên như vậy, nhưng não tôi vẫn nhanh hơn một bước, chặn kín miệng tôi lại. Bryant không biết tim tôi nhức nhối thế nào khi thấy Alyss nói cười bên chàng trai khác. Dù không muốn để ý nhưng ánh mắt tôi vẫn dõi theo nụ cười ngại ngùng của Alyss, cách cô khẽ vén tóc ra phía sau tai, đôi mắt nâu hấp háy cười, cách cô chạm nhẹ vào khuỷu tay người kia khi chuyện trò, bước chân của cô bên cạnh chàng trai ấy, thân hình nhỏ bé bên vóc người cao ráo của người kia. Tôi muốn người sánh bước bên Alyss là tôi, nụ cười của cô ấy là của tôi, đáy mắt cô ấy in hình bóng tôi, đôi bàn tay mềm mại ấy nằm trong tay tôi, chiếc má hây đỏ vì tôi. Liệu có bình thường không nếu em trai nghĩ về chị mình như thế?

A, nhưng tôi không phải, cũng chẳng muốn trở thành em của cô ấy. Không bao giờ.

***

Lp 9, 15 tui.

Tôi bị đám côn đồ trường bên chặn đánh trên đường đến trường vì cả gan "động vào bạn gái của đại ca tao". Nực cười. Chính cô ta là người chủ động rủ rê tôi đi chơi. Tôi không hề biết cô ta đã có bạn trai. Khi tôi bị đánh, cô ta đứng bên cạnh tên đầu gấu làm ra vẻ uỷ khuất lắm, như thể tôi đã hãm hiếp cô ta không bằng. Đúng là loại phụ nữ rác rưởi.

Cảnh sát đi tuần xuất hiện, thổi còi hoen hoét. Bọn kia tháo chạy mất dạng. Nhanh chư chó. Chú cảnh sát vội vàng giúp tôi đứng dậy, rồi tận tình đưa tôi vào bệnh viện, sau khi tra hỏi sự việc xảy ra.

Tôi lấy điện thoại gọi cho Bryant sau khi được các y tá băng bó vết thương.

'Mày đến bệnh viện Stillwater đón tao được không?'

'Mày sao vậy? Sao lại ở bệnh viện?'

'Tao bị tụi trường Bogann đánh. Chuyện dài lắm, kể sau đi. À, đừng để Alyss biế– '

Bryant đã cúp máy trước khi tôi kịp nói dứt câu.

Khi tôi đang buồn chán chơi game trên điện thoại thì cửa phòng bật mở, và Alyss như cơn cuồng phong xông vào phòng. Mái tóc nâu bình thường được buộc thành đuôi gà gọn gàng giờ đây sút sổ như thể cô vừa đi qua tâm bão. Mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng, hơi thở gấp rút, giống như cô vừa chạy marathon đến đây vậy.

'Alyss? Sao chị –'

Tôi dợm bước xuống giường. Alyss lao đến ôm lấy tôi, nước mắt giàn giụa. 'Đồ phiền toái chết tiệt. Cậu đi chết đi.'

'Alyss, chẳng phải chị bảo hôm nay thi hùng biện sao? Sao lại đến đây?'

'Bryant bảo cậu bị đánh, nên tôi chạy đến đây.' Alyss vò đầu, rên rỉ. 'Aa, cuộc thi hùng biện. Thôi xong rồi. Kết thúc rồi.'

Rồi cô gục đầu xuống giường khóc tấm tức. Tim tôi rung lên như dây đàn liên tục gảy. Cảm giác này là gì? Tôi ôm lấy ngực mình. Alyss đã chạy đến đây, vì tôi. Cuộc thi mà cô ấy dành hết hai tháng qua chuẩn bị, cô ấy đã bỏ dở và chạy đến đây, vì tôi. Cảm giác này là gì? Tại sao mắt của tôi lại cay? Có gì đó trong tôi cồn cào, tất cả như muốn nổ tung.

Alyss tức giận ngước mặt lên nhìn tôi, tay cô siết tay tôi thật chặt, như thể cô muốn bóp nát tay tôi. 'Cậu là đồ ngốc, đồ phiền toái chết tiệt. Tại sao lúc nào cậu cũng khiến tôi lo lắng? Không khiến tôi lo lắng cậu sống không nổi sao? Nhưng mà tôi cứ như con ngốc mà chạy đến đây. À, tôi mới là đồ ngốc.'

Cô thả tay tôi ra rồi lạnh lùng đứng lên, tay thô bạo quẹt đi dòng lệ chưa kịp khô. 'Tôi đi về đây.'

Trước khi lí trí kịp phản ứng, tay tôi đã vươn ra níu kéo hơi ấm của bàn tay nhỏ bé ấy, thuận thế ôm cô vào lòng. Tôi gục đầu trên vai Alyss, cảm nhận nhiệt độ và thân thể của cô trong vòng tay mình.

'Tôi xin lỗi, Alyss. Thật sự xin lỗi. Sẽ không có lần sau đâu, tôi hứa đấy. Cảm ơn vì đã đến đây.'

Nếu như người gặp chuyện là Alyss, liệu tôi có chạy đến không?

Dù có vứt bỏ mọi thứ, tôi sẽ chạy đến bên cạnh cô.

Alyss, sinh mạng của tôi nằm trong tay cậu. Bây giờ, và cả sau này. Luôn luôn là như thế. Thế nên Alyss, đừng khóc nữa.

***

Lp 10, 16 tui

Alyss bảo tôi là đồ phiền toái chết tiệt. Vì tôi luôn quấy nhiễu và gây rắc rối cho cô ấy, hết lần này đến lần khác. Năm này qua năm khác mới đúng, tôi nghĩ thầm rồi bật cười. Thời gian thấm thoát trôi, ấy mà đã bảy năm rồi.

Nhưng cô ấy luôn ở bên cạnh tôi. Alyss chưa bao giờ rời bỏ tôi.

Alyss bảo cô không thích nhạc kim loại nặng.

'Nó ồn ào chết được, y hệt cậu vậy.'

Nhưng tôi tìm thấy những đĩa đơn đầu tiên của mình nằm giữa những quyển sách trên tủ của cô ấy. Alyss nghĩ tôi không biết. Tôi cũng không nói ra. Và có chết tôi cũng không nói cô biết tôi vui như thế nào, đến mức tối hôm đó tôi không ngủ được.

Alyss nghĩ tôi thích màu đỏ, thế nên tôi mới nhuộm màu tóc này. Người khác nghĩ vì tôi theo đuổi dòng nhạc rock và muốn gây ân tượng mạnh với công chúng. Lí do thật ra rất đơn giản, bởi vì Alyss từng bảo màu đỏ của hoa phượng thật đẹp, và hoa phượng là loài hoa yêu thích của cô.

***

Lp 12, 18 tui

Sinh nhật 21 tuổi, Alyss lần đầu uống rất say. Trong cơn chếnh choáng, Alyss nói huyên thuyên rất nhiều thứ. Cô bảo mình thích một chàng trai tinh tế, trưởng thành, nho nhã, yêu thích văn chương, nhạc cổ điển, ăn nói từ tốn, yêu thích trẻ con.

'Cậu là một thái cực trái ngược hoàn toàn với hình tượng đó, Kirill.' Alyss xoa đầu tôi, cười lớn, hơi thở vấn vít hương rượu nồng. 'Cậu là đồ nít ranh Peter Pan, cậu chẳng đọc nổi cuốn sách nào dài hơn 100 trang, xốc nổi, hoang dã như cơn bão El Nino, cực kì ghét con nít. Mà người ta nói con người thường ghét những gì giống mình nên việc cậu ghét con nít với tôi cũng khá dễ hiểu.'

'Nhiều người thích tôi lắm đấy nhé.' Tôi tức tối nói, đưa cho cô xem số lượng người theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội cũng như các hội nhóm fan hâm hộ lập ra. 'Nhìn thấy con số khủng chưa?'

'Tôi chỉ hi vọng trong số ba triệu người đó, chỉ cần ba người thật lòng yêu quý cậu vì âm nhạc và con người cậu, người luôn tin tưởng và không quay lưng khi cậu gặp khó khăn, người luôn sát cánh bên cạnh cậu vượt qua giông bão, là đủ rồi. Cậu cần chất lượng, Kirill, chứ không phải số lượng. Tính tình cậu thẳng thắn, thích làm theo ý mình, ái kỉ, nên đắc tội với nhiều người. Showbiz là chốn thị phi, nên người như cậu rất cần sự ủng hộ và yêu thương của người hâm mộthật sự. Vì họ chính là gươm và khiên của cậu, hiểu không?'

Alyss khi say nói năng rất dài, rất cao siêu, nên tôi chữ hiểu chữ không. Nhưng Alyss lúc say sẽ làm những việc Alyss lúc tỉnh không làm, như lúc đấy, cô dùng hai tay ôm lấy mặt tôi, nhìn thật sâu vào mắt tôi. Trong mắt tôi là hình bóng cô và trong mắt cô bây giờ chỉ có tôi.

Alyss loạng choạng đứng dậy, tay vịn vào vai tôi rồi cúi người đặt nhẹ một nụ hôn lên trán tôi như ngày còn tiểu học, khi tôi bị đám con trai ném sỏi vào đầu chỉ vì tôi là đứa duy nhất có bà đi họp phụ huynh. Một lí do ấu trĩ, nhưng nó đánh vào tâm hồn nhạy cảm của đứa trẻ lớn lên từ gia đình không trọn vẹn. Cô đã hôn băng bó và hôn lên chỗ bị thương và nói rằng nụ hôn của cô sẽ đuổi cơn đau đi, bảo tôi đừng khóc nữa.

Sinh nhật 21 tuổi của Alyss năm ấy, tôi lại là người nhận được món quà.

***

19 tui

Tôi đang trong cuộc phỏng vấn với Dernier. Thật tình tôi chỉ muốn về nhà. Buồn ngủ chết được. Tôi có nén một cái ngáp. Phải tỏ ra chuyên nghiệp. 'Ngáp khi người khác đang nói chuyện với cậu rất bất lịch sự, Kirill.' Lời của Alyss vang lên trong đầu. Nhưng mà tôi không làm khác được, tôi thầm nghĩ. Toàn những câu hỏi nhàm chán.

'Kirill, nếu ngày mai Trái Đất diệt vong, cậu sẽ dành thời gian cuối cùng của mình với ai và làm gì?'

Câu hỏi chợt kéo tôi về với thực tại. Tôi đan tay, nghiêm túc suy nghĩ. Cuối cùng cũng có một câu hỏi thật sự.

'Tôi sẽ lái xe đến chỗ người ấy, mua một chiếc pavlova việt quất và hai ly matcha đá xay rồi cùng họ ngắm nhìn bờ biển vào thời khắc cuối cùng.'

'Người ấy? Tôi cũng như fan hâm mộ đang rất tò mò rốt cuộc họ là ai. Cậu có thể tiết lộ đôi chút về họ không? Họ là bạn bè, người yêu, họ hàng của cậu hay một ai đó khác?'

Alyss là ai?

Bạn bè? Bryant là bạn của tôi, nhưng Alyss không giống Bryant. Định nghĩa bạn bè không đủ rộng để mô tả vị trí của Alyss trong lòng tôi.

Người yêu? Tôi muốn Alyss là của mình, nhưng tôi biết bản thân không thể ích kỉ như ngày nhỏ được. Tôi biết Alyss chỉ xem tôi như em trai, một người luôn khiến cô ấy lo lắng. Tôi cũng chẳng phải hình mẫu lí tưởng của Alyss. Bên cạnh đó, Alyss cũng không phải mẫu con gái mà tôi hay hẹn hò. Hoàn toàn không giống.

Họ hàng? Nhưng tôi lại không xem cô ấy là chị.

'Họ không phải người yêu. Tôi không muốn tiết lộ quá nhiều. Người ấy là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này, thế thôi.'

'Cậu nghĩ câu trả lời của nguời ấy cho câu hỏi này có giống cậu không?'

Thật lòng mình mong là có. Nhưng nếu tương lai Alyss có bạn trai, tôi biết tôi sẽ không còn là ưu tiên trong đời cô ấy như trước đây nữa. Nghĩ thế, miệng tôi bỗng cảm thấy đắng chát.

Tôi cười lớn, nhưng thật tâm thì chẳng cảm thấy buồn cười tí nào. 'Tôi không biết. Người ấy ghét tôi lắm.'

'Nếu cậu có người yêu thì liệu câu trả lời có thay đổi không?'

Nếu mình có người yêu thì liệu câu trả lời có thay đổi không? Có không? Tôi thầm thở dài. Đây có lẽ lí do mà những mối quan hệ trước giờ đều chóng tàn. Với các cô gái, họ muốn mình là duy nhất với người đàn ông mình yêu. Họ từng hỏi tôi, giữa họ và Alyss, tôi sẽ chọn ai. Tôi trả lời họ với sự im lặng. Kết cục luôn là chia tay. Mình là thằng tồi, thằng hèn, tôi mỉm cười xót xa.

'Câu hỏi tiếp theo.'

Này Alyss, tự lúc nào chị đã trở thành hơi thở của tôi, nhịp đập trái tim tôi? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top