Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, Hến, Sò được mẹ Hà gọi xe đưa về khách sạn. Mẹ tắm cho hai em, thay váy hoa rực rỡ như công chúa. Thế rồi, mẹ dắt hai đứa tới quán ăn sang trọng, gọi những món đắt tiền nhất. Bàn có ba mẹ con thôi mà tận mấy cô chú đứng cạnh phục vụ. Thức ăn trong đây ngon hơn ở sân bay nhiều, các nàng tỏm tẻm hết đĩa này tới đĩa khác mà chẳng bị nôn hay dị ứng gì cả. Xong rồi, không như những lần trước là chỉ nằm trong phòng đợi ba Hậu, mẹ cho hai nàng đi chơi. Mẹ cùng tụi nhỏ đua nhau gắp gấu bông. Mẹ Hà chơi siêu lắm, gắp được em gấu trúc to bự. Hến cười tít cả mắt. Mẹ cũng gắp thêm cả em thỏ bông đáng yêu cho Sò. Hai đứa nhảy chân sáo theo mẹ. Bọn chúng hí ha hí hửng nịnh nọt:

- Mẹ Hà là số một nha!

- Yêu mẹ Hà nhất! Yêu ơi là yêu ý! Mẹ Hà thơm Sò một cái đi!

- Thơm Hến nữa ạ!

Hai em nũng nịu ngọt xớt làm mẹ phì cười, dường như mọi muộn phiền đều tan biến. Mẹ thơm con chùn chụt rồi tung tăng dắt con đi thăm thú khắp nơi, mãi đến tối muộn mới về khách sạn. Sếp Hậu về gần hai mươi phút rồi mà chẳng liên lạc được với vợ con, ngồi trong phòng đợi, lửa giận cứ ngùn ngụt. Đã thế, Hến, Sò trông thấy anh lại còn phớt lờ mới choáng chứ. Ba chạy ra gọi con nhưng các nàng trốn chui trốn lủi sau lưng mẹ, không chịu ôm hôn ba như mọi khi.

- Sao thế? Hai đứa như vậy làm ba buồn lắm đó!

Giọng ba rầu rĩ khiến em Sò mủi lòng quay lại. Chị Hến thì cứng rắn hơn, thủ thỉ vào tai Sò cái gì đó rồi hai đứa gật đầu, chạy vù lên giường đắp chăn. Mẹ Hà nhìn bọn nó giở thói trẻ con liền cười khổ, thường ngày được ba chiều quá nên sinh hư rồi.

- Sao anh gọi cho mình không được? Có biết anh lo thế nào không? Ba mẹ con lạ nước, lạ cái, nhỡ đi lạc thì sao? Muốn đi đâu cũng phải đợi anh về chứ!

Hay!

Đúng là đàn ông, vô tư quá thể đáng. Vợ ngậm đắng, giải thích máy hết pin rồi xin lỗi ông xã cho xong chuyện. Đoạn, chị bỏ xuống spa bên dưới nằm xả stress một lúc. Được cái khách sạn anh thuê cũng khá ổn, nhân viên phục vụ 24/24, thái độ thân thiện niềm nở, dịch vụ cũng rất tốt. Anh Hậu chẳng có tâm trí mà để ý đến vợ nữa, hai con cứ như vậy khiến anh ảo não dễ sợ. Bao nhiêu ngày xa cách, mong nhớ mà giờ gặp lại, chúng nỡ lòng nào lạnh nhạt vô tình thế chứ?

- Hến, Sò chui ra ngoài được không? Giận ba cái gì à?

Em Sò ra vẻ hiểu biết khuyên nhủ:

- Ba Hậu đi ngủ đi! Bọn con phải ngủ đây! Ngủ sớm mới là bé ngoan.

Ba em thì vẫn rất kiên trì:

- Thế cho ba ngủ chung với nha!

- Ứ ừ! Ba ra chỗ khác đi! Ba ra giường ba á, ngủ chung là sập giường đó!

- Không, giường này xịn lắm, không sợ sập đâu. Hai đứa không thương ba nữa à?

Chị Hến trề cái môi ra phản đối:

- Đâu phải là tụi con không thương ba Hậu đâu, là ba Hậu không thương Hến, Sò mà. Ba Hậu không thèm ra sân bay đón tụi con nha!

- Ba bận việc mà, nhiều việc lắm! Ba phải đi làm mới có tiền nuôi Hến, Sò chứ.

- Á à! Bắt quả tang ba Hậu nói phét nha! Ba Hậu đâu có bận việc đâu nhỉ? Ba Hậu đi với Bi mà! Rõ ràng con nghe thấy thế đấy! Cô Liên điện thoại cho mẹ, bảo là mượn tạm ba nha! Ba Hậu hư rồi! Cuối tuần này, ba Hậu không có phiếu bé ngoan đâu.

Bị con gái bóc mẽ, anh Hậu điếng người. Anh biết lỗi, nhận sai rồi nịnh nọt đủ kiểu mà các nàng mãi không tha, rốt cuộc đành phải đợi tới lúc bà xã về để xin cứu nguy. Chị Hà thấy tội nghiệp chồng nên động lòng trắc ẩn. Chị kéo chăn của hai con, ngọt giọng dỗ dành:

- Hai đứa nghe mẹ nói này, hôm nay, Bi ốm nên ba phải đưa Bi vào bệnh viện là đúng rồi. Ba làm việc tốt, sao hai đứa lại trách rồi giận ba thế?

Sò tròn mắt, ngây thơ hỏi:

- Thật ạ?

Hến không phục chút nào, bé lý sự:

- Người khác đưa Bi đi bệnh viện cũng được mà, ba đi với Bi rồi ba bỏ mẹ con mình ở sân bay. Sau đó, ba còn nói dối rằng ba bận việc. Ba Hậu là hư lắm rồi á! Hến mà mách ông Hải thì ba Hậu no đòn.

- Sao Hến trẻ con quá vậy? Người khác đâu có tiện đường mà đưa em đi bệnh viện. Ba nói dối vì ba sợ mẹ con mình lo lắng thôi mà. Tụi con đừng hờn giận ba nữa, tội nghiệp ba lắm! Hai đứa nghe mẹ nha, ra ôm ba một cái đi nào!

Các nàng đúng là được cưng quá, thành ra đôi lúc hơi khó bảo. Con nhà người ta chỉ cần giơ gậy là đã sợ rồi, đằng này, hai đứa làm mình làm mẩy hoài, phụ huynh phải dỗ dành mãi, tụi nó mới nguôi ngoai. Mẹ Hà giải quyết xong thì mệt mỏi đi về phòng mình. Các bé nằm gọn trong lòng ba, nghe ba kể chuyện cổ tích. Ba nhớ con đâm ra điện thoại nháy liên tục cũng chẳng bắt máy, đợi lũ nhóc ngủ rồi mới nhấn gọi lại.

- Có gì không em?

- À không, định rủ anh xuống bar chơi.

- Thôi em à, anh vừa bị hai đứa hờn một trận vì tội bỏ ba mẹ con ngoài sân bay kia kìa. Anh ngẫm mà thấy mình sai quá, tội lỗi ghê!

Anh Hậu thở dài. Chị Liên bực tức bảo:

- Vớ vẩn, sai ở đâu mà sai? Tình huống lúc đó khẩn cấp mà. Bọn nhóc thì biết gì cơ chứ? Chẳng qua là do con mẹ nó nhồi toàn thứ độc hại vào đầu thôi. Cái loại đàn bà dùng con để đày đọa chồng đúng là không thể chấp nhận nổi.

Anh Hậu nghe người yêu cũ phân tích mà sôi cả máu, không vì hai con yêu đang ngon giấc thì chắc anh làm ầm lên rồi. Anh nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương:

- Em không nói được điều gì tử tế thì ngậm mồm lại cho sang. Là vợ anh đó, đừng đi quá giới hạn. Với cả, anh còn chưa thèm đả động đến cái tội bép xép của em đâu nhé! Cuộc điện thoại của em là có ý gì?

- Có ý gì đâu? Em chỉ gọi điện bảo Hà không phải lo lắng với thông cảm cho tụi mình, đừng giận anh thôi mà. Sao? Bà xã anh lại khóc lóc rồi tỉ tê kể tội em à? Anh phải là người hiểu em nhất chứ? Anh hỏi vậy khiến em buồn đấy nha!

- Được rồi, anh xin lỗi. Em ngủ sớm đi.

Ba Hến chán nản tắt máy. Tính Liên là vậy, đầu ba từ bao giờ rồi nhưng vẫn còn trẻ con lắm, ăn nói chẳng biết chừng mực. Anh rất lo cho Liên, với cái tính láo lếu như vậy, chỉ sợ sau này lấy phải thằng chồng nóng nảy thì chắc tầm dăm bữa nửa tháng là nó tống cổ chị ra ngoài đê ở rồi. Anh thơm nhẹ lên trán các con, lưu luyến ngắm hai thiên thần đáng yêu, mãi mới về phòng mình. Đêm khuya thanh vắng, những tiếng nấc ngày một rõ, có người chồng vội vàng bật đèn ngủ, phát hoảng khi thấy mắt vợ đỏ hoe.

- Mình... sao thế mình?

Chị Hà thoáng giật mình, len lén lau nước mắt rồi cố làm ra vẻ tự nhiên giải thích:

- Em không sao, lạ nhà nên không ngủ được thôi ạ.

- Không sao là thế nào? Mình khóc ướt hết cả gối rồi còn gì?

- Đâu có...

- Thế dì Hợi lại gây chuyện à? Hay nhà cậu Hợp làm sao? Ba mẹ vẫn khỏe chứ?

Chồng hỏi dồn dập khiến vợ hơi bối rối. Chị có thể nói rằng chị giận vì ba Hến không ra sân bay đón mấy mẹ con, chị buồn bởi anh còn thương người ấy nhiều thật nhiều ư? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top