Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội thi lúc bế mạc rất nhốn nháo. Hầu hết các bố, các mẹ đều tay bắt mặt mừng, phấn khởi nựng con, chỉ có mỗi em Bi bị mẹ Liên mắng xối xả. Tủi thân quá, em bèn chạy ra ôm ba Bảo. Chị Liên thấy chồng cũ đang đứng bên cạnh anh Hậu thì tái cả mặt. Nhiều năm về trước, anh Bảo đỗ siêu xe ở cổng trường, bắt gặp chị và anh Hậu dung dăng dung dẻ nắm tay nhau đi dạo nên ấn tượng khó phai lắm. Anh cho chị hai sự lựa chọn, một là tiếp tục với thằng sinh viên nghèo, hai là bỏ học ngay lập tức, lấy anh rồi chuyển ra nước ngoài sinh sống. Ngày xưa khờ dại, bồng bột, đưa ra quyết định ngu xuẩn, đến bây giờ nghĩ lại, chị vẫn thấy nuối tiếc. Do từng được xem ảnh của gia đình chị nên anh Hậu chắc chắn cũng nhận ra ba bé Bi. Tim chị đập thình thịch, chị cố gắng che giấu nỗi lo âu, bình tĩnh đi đến chỗ chồng cũ, giả lả chào hỏi:

- Anh tới xem con thi ạ? Sao anh không nói với em một tiếng? Dạo này, anh có khỏe không ạ?

Hiền dịu và nhẹ nhàng quá, anh Bảo nghe không quen, tự dưng lại thấy buồn nôn. Anh ngó lơ con vợ cũ giả tạo rồi ôm Bi đi chỗ khác chơi. Anh Hậu thở dài, người chứ có phải con thú đâu mà vợ cũ chào hỏi cũng chẳng thèm đáp? Lại còn ví người ta là phân chó? Đàn ông đàn ang, chia tay xong thì thôi, sao lại chấp nhặt như kẻ tiểu nhân vậy? Nhìn chị Liên rơm rớm nước mắt, anh Hậu thấy tội nghiệp ghê! Khổ nỗi, phần vì thầy Thanh đang ôm Sò thủ thỉ rất tình cảm, phần vì ông Hải đang tiến tới chỗ con trai nên anh chẳng còn tâm trạng để ý đến chị Liên. Anh an ủi chị đôi ba câu cho phải phép rồi chạy tới chỗ thầy Thanh giành lại bé Sò. Sau đó, anh dắt ba ra ngoài để ông không chạm mặt mẹ Bi.

Nội ngoại nhà Hến, Sò nô nức rời khỏi hội trường, thẳng tiến tới nhà hàng 5 sao của bác Đăng liên hoan linh đình. Bữa nay, ba Hậu chiêu đãi mọi người lẩu hải sản. Lớn tuổi nhất là ông ngoại chị Hà, râu tóc bạc phơ, nhỏ tuổi nhất có em Cua nhà dì Hợi, vừa mới cai sữa. Bác Vân dặn nhân viên nấu riêng bột cho bé Cua rồi chỉ đạo đâu ra đấy. Có vẻ như mấy đứa làm thêm ở đây cũng chỉ sợ bà chủ thôi, chứ với ông chủ thì chúng khá nhờn. Đoạn, có bà mẹ vẫy tay gọi con trai cưng:

- Cún ơi! Xuống bếp đem mấy bìa đậu lên đây cho mọi người ăn lẩu đi con.

Cún thường ngày lạnh lùng, ít thể hiện cảm xúc mà chẳng hiểu sao hôm nay mặt đỏ phừng phừng, ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Bác Đăng thấy nghi nghi, liền quay sang hỏi vợ:

- Thằng Khôi sao thế? Đừng nói với Đăng là nó tương tư con nhóc nhà chú bán đậu rồi nhá!

- Ôi dào! Đăng lo cho mấy em yêu của Đăng đi, quan tâm tới con trai Vân làm gì?

Vợ xỉa xói làm chồng bực cả mình, tay lần xuống bên dưới bàn ăn trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng miệng thì vẫn tỉnh bơ thủ thỉ:

- Con trai Vân? Nực cười, không có năng lực siêu việt của Đăng thì Vân đẻ thế quái nào được? Già rồi còn hờn dai, ghét! Đăng nói Vân nghe, Vân cứ giận Đăng như vậy, ngoảnh đi ngoảnh lại hết cả cuộc đời thì người thiệt là Vân đấy!

- Kệ Vân, không phải chuyện của Đăng.

- Ừ, kệ thì kệ. Ây da! Rõ ràng cũng nhớ chồng quá đi mà còn chảnh cún!

Chị Vân tức nghẹn họng, với chiếc đũa vụt một phát không thương tiếc vào tay ông xã. Anh Đăng đau tím mặt, nhưng đang chỗ đông người nên đành nhịn, định bụng lát nữa về nhà, anh sẽ tính sổ với bà xã sau. Mấy nồi lẩu được nhân viên bê ra bàn. Trước khi khai tiệc, từ cụ tới ông bà nội ngoại hai bên đều lần lượt đứng dậy khen Hến thông minh, khen ba mẹ em giỏi giang, dạy con tốt, mong rằng các gia đình khác sẽ chú ý học hỏi và phát huy. Vợ chồng Hậu Hà được bữa phổng mũi. Hai cục bông nhỏ được ba nuông chiều quen rồi, cứ đến bữa cơm, chúng lại tranh ngồi cạnh ba, đòi ba đút. Mẹ Hà ngồi phía đối diện, giữa bác Thanh và cậu Hợp. Bác Thanh lau bát đũa cho mẹ rồi hỏi:

- Hà có ăn được hải sản không? Nếu dạ dày còn yếu thì để anh gọi món khác cho em nhé!

Mẹ Hà dịu dàng đáp:

- Dạ, em ăn được rồi, thầy ạ.

Bác Thanh dặn cô phục vụ:

- Chiếc nồi này không được bỏ ớt đâu nha em!

Ba Hậu chưa ăn đã tu cạn cả cốc bia to bự. Hôm nay, có hai người chuyên tâm bóc tôm, cua, ghẹ, chỉ khác là, ba Hậu chăm sóc hai cục bông nhỏ, còn bác Thanh chăm sóc mẹ Hà.

- Hà ăn thêm miếng đậu phụ nữa nhé, mềm lắm!

- Dạ, em cảm ơn thầy.

- Đợt hội giảng sắp tới, Hà có tham dự không? Vào Đà Nẵng mấy ngày vui lắm đấy! Anh thấy cậu Hợp bảo lâu rồi em chẳng đi đâu xa cả. Nếu em nhớ con thì cho cả Hến, Sò đi cùng cũng được. Yên tâm, anh sẽ lo cho ba mẹ con chu đáo.

- Dạ, thầy cho em suy nghĩ thêm được không ạ?

- Ừ, cứ thoải mái. Em nhớ ăn thật nhiều rau vào nhé!

Bà Mây cực kỳ ngứa mắt với con dâu. Ông Hải thì nghĩ đơn giản là tình thầy trò nên chẳng để tâm. Hến, Sò nhiều khi ăn xong lâu rồi mà há mồm mãi, ba Hậu mới đút thêm cho các em, xong ba lại uống bia, cả bữa, ba chẳng ăn gì cả, chỉ toàn uống thôi. Mẹ Hà hình như cũng biết nên lúc tan tiệc, mẹ mua thêm một hộp mì xào hải sản cho ba. Về đến nhà, mẹ nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Mình ăn ít mì cho ấm bụng nhé!

Ba Hậu bị mệt hay sao ý, ba lạnh lùng bảo không cần rồi cứ thế đi vào nhà tắm đóng sầm cửa. Hai nàng đứng bên ngoài, phụng phịu hỏi han:

- Ba Hậu ghét Hến, Sò à? Tụi con lại hư rồi á? Có phải do tụi con lười, không chịu bóc tôm nên ba Hậu giận không ạ?

Mẹ Hà dịu dàng giải thích:

- Không phải đâu. Ba Hậu chỉ mệt thôi à. Ba không giận gì tụi con đâu!

Thương ba mệt nên Hến, Sò chỉ quanh quẩn bên mẹ. Chị Hà mê hai đứa lắm luôn, làm việc gì cũng cho các con làm cùng.

- Mẹ Hà ơi! Hến gấp váy giúp mẹ nè! Hến ngoan nhỉ, mẹ nhỉ?

- Sò ngoan hơn chị Hến nhiều á! Gấp váy dễ ợt, có gì mà khoe? Sò còn biết gấp quần rồi cơ!

- Chị biết cả xếp quần áo vào tủ rồi á!

- Em biết đóng cửa tủ luôn nè! Lêu lêu chị Hến!

Chị Hà phì cười. Buổi tối, chị nằm ôm hai đứa, kể chuyện cổ tích cho chúng nghe. Tụi nhóc ngủ rồi, chị mới về phòng mình, mở tủ lấy chăn, gối, đệm, chuẩn bị đi nằm.

- Mình này... anh... anh... xin lỗi...

Chị thoáng giật mình. Giọng chồng ấp úng, lạ lùng lắm.

- Anh... biết... điểm thi đại học... của mình rồi. Mấy lời hôm trước, mình cho anh rút lại. Anh xin lỗi mình nhiều.

Chị bất giác thấy ngọt. Không muốn làm khó chồng, vợ khéo léo chuyển chủ đề:

- Ôi dào! Là do em may mắn đấy, chứ em không giỏi bằng mình đâu. Hôm nay, mình làm sao mà bao nhiêu đồ ngon cũng không động đũa thế?

Anh Hậu thở dài, cay chứ sao? Vợ chồng anh còn chưa ly hôn, thằng Thanh đã chăm sóc vợ nhiệt tình thế rồi, sau này, hai người dọn về sống chung dưới một mái nhà, chẳng biết còn tình cảm đến mức nào nữa? Có khi lại vừa ăn vừa hôn nhau ý chứ! Nói ra thì mất sĩ nên anh chỉ lấp liếm:

- À... vẫn cái chuyện điểm thi ý mà... tớ tự thấy nhục, bạn ạ, nuốt cái gì cũng không trôi. Bạn đào hộ tớ cái lỗ cho tớ chui xuống với.

Chị Hà tươi cười trêu chồng:

- Nhà không có xẻng đâu, đào sao được? Nhưng có mì đấy, tớ dậy xào lại cho bạn nhé!

- Sao bạn lại quan tâm đến tớ thế?

Vì sao ư? Vì tớ thương bạn. Bạn đói thì tớ sốt ruột, bạn ốm thì tớ xót, bạn buồn khiến tớ ảo não theo. Nhưng liệu bạn có tin?

- Bạn là ba Hến, Sò mà.

Có người thẹn thùng nói tránh rồi bỏ vào bếp, có kẻ lật đật bám theo vợ. Ăn uống no nê xong, thế nào mà cả vợ lẫn chồng cùng lên cơn điên, bê chiếc ghế sô pha to bự đem ra ban công ngồi ngắm trăng sao.

- Từ giờ, việc dạy dỗ con cái giao hết cho bạn. Tớ nghĩ thông rồi, có lẽ tớ mới là người cổ hủ, thích áp đặt.

- Không ai hoàn hảo cả, bọn mình sẽ cùng dạy dỗ các con và góp ý cho nhau. Mà trăng đêm nay tròn nhỉ?

- Ừ, sắp đến rằm rồi mà. Bạn có lạnh không?

Chị Hà lắc đầu nhưng ông xã vẫn vào trong nhà lấy chăn mỏng đem ra. Chị kể cho anh nghe về những đêm Trung thu hồi thơ bé. Anh kể cho chị nghe chuyện hồi tiểu học, anh đã biết theo ba và bác Đăng ra đồng bắt tôm, bắt tép. Ký ức ngọt ngào và đẹp đẽ làm sao! Có những người, trước đây bạn tưởng họ nhàm chán, nhạt nhẽo, một ngày nào đó, ngẫm lại mới bàng hoàng nhận ra, họ không hề đơn điệu, chẳng qua là vì bạn chưa từng để tâm khám phá. Vợ chồng già luyên thuyên rồi ngủ lúc nào không hay. Sáng sớm, hai cục bông nhỏ thức giấc, chạy vào phòng ba mẹ không thấy người, hoảng loạn khóc lóc ầm ĩ. Hai đứa ba chân bốn cẳng chạy đi khắp nhà tìm kiếm, hớt ha hớt hải, mãi mới thấy ba Hậu ôm mẹ Hà ngoài ban công.

- Chị Hến ơi! Em bảo này, hóa ra ba Hậu cũng thích rúc vào người mẹ Hà nha.

Sò khẽ thì thầm. Hến bĩu môi, tỏ vẻ hiểu biết:

- Ôi chao ôi! Chị biết từ lâu rồi á!

- Thế mẹ Hà thích cho ai rúc nhất? Sò hay chị Hến hay ba Hậu?

- Tất nhiên là chị rồi, chị xinh với đáng yêu nhất nhà mà.

- Uầy! Uầy! Còn lâu đi! Sò xinh hơn chị Hến nhiều á!

Lũ trẻ chí cha chí choé làm ba mẹ chúng bừng tỉnh. Anh chị bối rối khủng khiếp, nhìn nhau rồi lại nhìn con, ngại ngại nên đành véo má các nàng rồi ông bồng đứa lớn, bà bế đứa nhỏ, không nói không rằng đi vào trong nhà đánh răng, rửa mặt. Phải đến buổi chiều, chồng mới nhắn tin nhận lỗi:

"Đêm qua, anh mệt quá nên dựa vào người mình mà không xin phép, anh xin lỗi mình."

Cứ tưởng bị vợ trách, ai ngờ chị hiền dịu nhắn lại:

"Không sao. Em cũng vòng tay qua ôm mình mà. Em không làm mình khó chịu chứ?"

"Không. Ngược lại, anh thấy rất dễ chịu. Chỉ là, anh muốn biết khi đó mình có tỉnh táo không?"

Chị ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định tiết lộ:

"Lúc đó... em hoàn toàn tỉnh táo..."

Anh ngẫm nghĩ còn lâu hơn cả chị rồi mới quyết định dò hỏi:

"Đã có lúc, anh ngẩng đầu lên nhìn mình, mình đang gà gật nên vô thức gục xuống... xong rồi... môi của hai đứa mình chạm vào nhau... mình có biết không?"

"Em biết, mình ạ."

Trước lúc đó, chị buồn ngủ, mắt díp lại, nhưng tại khoảnh khắc môi chị chạm vào môi anh, trái tim chị lại giật thót. Chị biết anh hôn chị. Anh cũng đoán là chị biết, bởi vì khi mân mê đôi môi ngọt như mật, anh cảm nhận được nhịp thở khác thường của chị. Thế nhưng, nhận được tin nhắn khẳng định, anh vẫn thấy sướng râm ran. Anh đặt tay lên lồng ngực mình, trái tim anh chưa bao giờ nhảy múa tưng bừng đến thế!

Sang tháng mới, sếp tổng giao cho anh Hậu phát triển cùng lúc ba dự án game và yêu cầu anh phải đi trước công ty đối thủ, cố gắng phát hành cả ba game càng sớm càng tốt. Mọi người đều phải ở lại làm tăng ca, riêng sếp Hậu và trợ lý còn ăn ngủ luôn ở công ty. Do có giấy tờ xác nhận đàng hoàng nên ông Hải không làm khó con trai. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, ông vẫn đạp xe đến công ty con để kiểm tra cho an tâm. Anh Hậu bận liên miên. Nhiều buổi chiều, anh còn phải đi tiếp khách nên buổi trưa, anh rẽ qua trường chơi với các con một lúc thôi chứ chẳng về nhà. Có hôm, anh vừa mới họp giao ban xong thì nhận được điện thoại của con trai nuôi. Bé mếu máo nhõng nhẽo:

- Mẹ Liên ốm rồi ba à, không ai nấu cơm cho Bi ăn cả, mẹ cũng không ăn gì từ hôm qua rồi. Cả mẹ và Bi đều đói lắm luôn á!

Anh Hậu sốt ruột phóng xe đến thăm Bi. Thằng nhóc gầy quá, mặt mũi xanh xao, nom tội dã man. Anh gọi điện đặt cơm. Chỉ một lát sau, người ta đã đem bao nhiêu đồ ăn ngon tới tận cửa. Việc đơn giản như vậy, chẳng hiểu sao chị Liên cũng không làm nổi? Lười chảy thây ra! May mà anh chị mới chỉ hẹn hò thôi đấy nhá, chứ rước con vợ như chị về, chắc tan cửa nát nhà mất! Thế này mà dám đòi chăm sóc Hến, Sò à? Chỉ giỏi to còi! Nói chung tốt bụng là một chuyện, có năng lực hay không lại là chuyện khác. Hai cục bông nhỏ của anh mà bị đói một bữa thôi thì anh cũng hóa điên luôn rồi. Nhìn Bi ăn ngấu nghiến, anh thấy thương bé vô cùng. Càng thương bé thì anh càng tức mẹ bé. Chị nằm lì trên giường, anh gọi mãi mà không chịu dậy. Tóc tai bù xù, quần áo luộm thuộm, nước mắt nước mũi nhớt nhát nom thấy gớm, già khắm khú ra rồi nhưng ý thức thua xa đứa con nít. Anh cực kỳ ngứa mắt với chị, nhưng chẳng muốn làm to chuyện nên đành phải nuốt cục tức xuống, đem khay cơm vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng bảo:

- Em dậy đi rồi anh đút cơm cho!

Chị ương bướng hất đổ khay cơm, bát đĩa rơi xuống đất vỡ loảng choảng. Anh chịu không nổi, cáu ầm ĩ:

- Em điên hả? Anh mệt rồi nhé, sức chịu đựng của anh có giới hạn thôi. Ai có con cũng phải đi làm và phải phấn đấu vì con. Đằng này, em lười như một con hủi. Anh đã dâng cơm đến tận miệng rồi, em chỉ mỗi nằm trên giường ăn thôi mà cũng không xong là sao? Không thích ăn cơm thì ăn "cờ" luôn đi cho tiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top