Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam chính là khoảng một năm trước. Nhưng vào thời điểm đó, tôi chẳng có mấy hứng thú với cậu ta.

Tôi chỉ ngắm nghía vẻ ngoài của cậu ta và cảm thấy kỳ lạ sao sao đó mà thôi.

Đương nhiên, tôi không phủ nhận rằng vẻ ngoài của Nocton Edgar rất nổi bật, vô cùng thu hút và rất có tính công kích. Một vẻ đẹp mà có thể nói rằng chỉ nhìn vào thôi là có thể quên đi hết thảy. Tuy nhiên, tôi không thể không tập trung chú ý đến một vài điều khác nữa.

Ấy là về những lời truyền tai xấu cứ vo ve xung quanh cậu chàng này.

Có một đồn thổi rằng Nocton Edgar, người được công nhận là người thừa kế của Công tước nhờ những khả năng xuất chúng của mình, dẫu rằng cậu ta chỉ là con thứ ba, còn trẻ, và (có vẻ là) được sinh ra bởi một lần "hồng hạnh xuất tường" của Phu nhân Công tước.

Dù chưa biết xác thực được tính thật, giả của tin đồn, người đời vẫn hả hê vây lấy Công tước Edgar, chỉ trích và chê cười lựa chọn của ông ta.

Cùng với đó, đương nhiên, là những lời đồn rằng rất có thể cậu Nocton Edgar sẽ sớm bị kéo ra khỏi cái ghế Người Kế Vị. 

Cũng bởi người ta khó tin được một cậu bé cũng có thể trở thành Người Thừa Kế chỉ nhờ tài năng như vậy.

Vì vậy, ngay cả khi sở hữu cả ngoại hình lẫn năng lực xuất chúng, vẫn có rất ít người tình nguyện đến bên cạnh cậu ta.

Thậm chí, vẻ ngoài của cậu còn bị họ lấy làm trò cười, đi kèm với đó, là tài năng bị làm giảm giá trị.

Mai này, những người kia rồi sẽ chen chân muốn giành sự chú ý của cậu ta, nhưng ở thời điểm bấy giờ... cảnh tượng đó lại không hề xuất hiện.

Chà, đây sẽ là cơ hội cho tôi.

Một cậu trai cô đơn và đang ở trong giai đoạn khó khăn. 

Chẳng phải sẽ rất tuyệt vời nếu có một người (như tôi chẳng hạn) đến bên và làm bạn?

Được rồi, đây là một ý tưởng vị kỉ và cơ hội, nhưng tôi không thể tự vấn lương tâm mình hay nghĩ được bất cứ gì khác, bởi hình dung một kết cục bị thiêu sống đang chiếm đóng đầu óc tôi.

Như vậy, khoảng một năm sau, vẫn tại một bữa tiệc, tôi đã tiếp cận Nocton Edgar.

***

Nocton Edgar, lúc đó, đang nghiêng đầu như có điều suy nghĩ.

"Xin chào?"

Cậu trai ngẩng lên với vẻ kinh ngạc, vì cậu không hề biết rằng tôi đã đến gần cậu. 

Chỉ là... gương mặt này là sao vậy!?

Dù là nhìn từ xa, tôi cũng đã biết được rằng Nocton Edgar vô cùng đẹp mã. Nhưng nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt Nocton còn khiến tôi shock hơn.

Tôi không hề nói quá đâu! Tôi còn phải tự hỏi rằng liệu người này có thật là người, hay là ác ma?

(Vẻ đẹp hơn cả ác ma...)

"Ừm... Cậu là Nocton Edgar, phải không? Cậu có nhớ tôi không? Tôi đã đến bữa tiệc này vào năm ngoái đó!"

"Cô là con gái thứ nhà Hầu tước Valrose. Tôi nhớ."

"Oa, sao mà cậu có thể nhớ được tôi dù tôi chưa từng giới thiệu bản thân vậy? Trí nhớ cậu đỉnh thật ha!" Tôi vừa cười vừa đáp lời, nhưng cảm giác ngại ngùng ngay sau đó khiến tôi rùng mình.

Tại sao Nocton lại sử dụng kính ngữ vậy nhỉ? Những đứa trẻ nhà quý tộc ở tuổi này thường rất quảng giao, nhưng xem ra cách giáo dục của nhà Công tước Edgar có hơi khác.

Tôi hơi thấy không thoải mái với cách nói chuyện kiểu đó.

Khi tôi còn mải suy nghĩ, đôi mắt của Nocton đã mở to như thể cậu nghe được những suy nghĩ chê bai của tôi.

"Xin hỏi, tiểu thư có đang mang bất kỳ vật phẩm ma thuật nào bên người không?"

Tôi nghe như một câu hỏi khá đột ngột, nhưng người nói thì có vẻ không có ngần ngại nào.

Nãy giờ chúng tôi đâu có nhắc gì đến điều này đâu nhỉ? Vật phẩm ma thuật?

Tôi lắc đầu.

"A, tôi hỏi nhé, chúng ta có nhất thiết phải dùng kính ngữ không? Cậu đã mười tuổi vào tầm này năm ngoái nhỉ, như vậy thì cậu sẽ nhiều tuổi hơn tôi, nhưng nếu không phải, thì tức là chúng ta cũng chưa trưởng thành như nhau, phải không? Thật sự thì xưng hô với kính ngữ nghe cứ xa cách thế nào đó. À, nhưng tôi sẽ không phàn nàn thêm nếu bạn thích kiểu xưng hô như vậy..."

"Được thôi, nếu cô muốn."

Tuyệt! Tôi sẽ bắt đầu nói chuyện thoải mái hơn từ bây giờ.

Có vẻ tôi đã nói quá nhiều trước mặt Nocton, nhưng ở trong tình cảnh của tôi thì bất cứ ai cũng vậy thôi, vẻ ngoài của cậu ta thật sự trợ hứng rất nhiều trong khi nói chuyện. 

Thật sự! Mọi đường nét trên gương mặt cậu ta đều rất đẹp.

Hai má tôi nóng bừng lên.

"Tôi muốn nói chuyện với bạn nhiều hơn, Roa Valrose."

Tôi không có ý định trở thành một kẻ biết đọc vị người khác, nhưng lúc này... quả thực là cậu ta nhận ra tôi đang bị gương mặt của cậu quyến rũ.

Nocton Edgar nhẹ nhàng cong khóe mắt.

Tôi không rõ có phải cậu ta đang cười hay không, hay cậu ta đang sử dụng vẻ đẹp gương mặt thêm lần nữa để cuốn hút người đối diện, nhưng như vậy cũng là đủ để tôi thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

"Hãy đến chơi tại dinh thự nhà tôi sau khi bữa tiệc kết thúc, Valrose."

Tôi đã gật đầu mà không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.

Tóm lại, lần gặp mặt đầu tiên giữa tôi và Nocton đã diễn ra như vậy.

***

[Nocton POV]

Ngay từ khi được sinh ra, Nocton Edgar đã có một giác quan thứ sáu hơn người, đó là vô cùng nhạy cảm với những cảm xúc của người khác dành cho mình.

Khi còn nhỏ, cậu có thể cảm nhận được người khác cảm thấy thế nào về mình, và khi lớn hơn, anh biết được người khác cảm thấy gì về nhau.

Điều này là hiển nhiên vì bẩm sinh Nocton đã sở hwuxu ma thuật đen.

Trong những cuốn sách cổ hay sách về ma thuật đen, loại sức mạnh này, được gọi là ma thuật siêu vi, là một loại sức mạnh khiến người ta trở nên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của con người, đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực. Đây cũng là loại sức mạnh duy nhất có thể can thiệp vào tâm trí con người.

Để một người được sinh ra đã là phù thủy như thế này, cần có một hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng để gồng gánh thứ sức mạnh đang chạy trong cơ thể với không một quỹ đạo cố định nào, người đó cần nhiều hơn một loại ma thuật.

Ngay từ khi lọt lòng, phù thủy ma thuật đen đã phải hứng chịu sự căm ghét của cha mẹ.

Cảm xúc của cha mẹ là đã đủ để khiến đứa trẻ thấy tổn thương, nhưng đứa trẻ còn phải cảm thấy xấu hổ về bản thân hơn nữa, như thể bản thân đứa trẻ ấy chính là một con quỷ.

Đó là một ma thuật mà chỉ đứa trẻ có thể cảm nhận được, trong khi nhìn những dòng chảy mana đang chuyển động tích cực thông qua các cảm xúc con người tỏa ra.

Đó là lý do vì sao, ở tuổi này, chỉ có một và duy nhất Nocton Edgar là phù thủy ma thuật đen bẩm sinh.

Duy nhất sức mạnh này là thứ có thể đánh lạc hướng Nocton khỏi những ký ức thơ ấu, mặc dù, chính bởi vì nó mà cậu đã trải qua một tuổi thơ như vậy. 

Nocton Edgar mới 11 tuổi, và cậu đã không còn tin vào con người.

Nocton đứng giữa bữa tiệc và lẳng lặng lắng nghe những câu chuyện rì rầm trong căn phòng.

"Nhờ" có sức mạnh này, đôi tai cậu có thể nghe được dù là thanh âm nhỏ nhất. 

 "Nhờ" có khả năng đặc biệt này, cậu nghe được những thanh âm chẳng dễ chịu và êm đẹp như tơ như lụa.

Cậu cũng có thể cảm nhận được mọi xúc cảm bẩn thỉu đang hướng đến mình, chẳng hạn như sự chế giễu và ác ý, chất chứa đầy kì thị, bởi cậu như vết nhơ của nhà Công tước, của Phu nhân Edgar.

-- Đó là Công tước tương lai. Nhóc ta mới chỉ 11 tuổi mà đã là người thừa kế chính thức, đánh bại cả các anh trai của mình...

- Cậu nhóc này mới chỉ 5 tuổi khi được lựa chọn cho cái ghế thừa kế đấy. Tôi nghe nói cậu nhóc rất tài năng? Nhưng một cậu nhóc thì có tài năng gì ở độ tuổi đó? Mặc dù cũng đúng là nhóc ta có vẻ ngoài mỹ miều thật đó...

-- Nực cười! Thời nay chỉ cần lấp liếm tài năng là đủ để đặt một đứa con hoang lên ngôi vị Công tước hả? Chúng ta đâu có rõ ai là cha ruột của đứa trẻ đó. Ngài Công tước hẳn là vẫn ý thức được điều này. Ngài ta không ngu đến mức để cho nước chảy ruộng ngoài đâu. Ngài ta sẽ sớm có hành động gì đó thôi, và mọi thứ sẽ về như cũ.

-- Nhưng ai mới thực sự là cha của đứa nhóc đó nhỉ? Công tước Edgar đã không thể gặp Phu nhân trong thời gian trước, vì vậy tôi chắc chắn đứa trẻ này là sản phẩm của một vụ ngoại tình.

"Xin chào?"

Tiếng gọi rụt rè gần như bị nuốt chửng bởi sự ồn ã của không gian xung quanh.

Nocton ngẩng đầu lên với một vẻ ngạc nhiên.

Mái tóc đỏ, đôi mắt màu xanh lá đậm, như thể chúng đang vẽ lên hình ảnh một bông hồng. 

Một cô gái xinh xắn đang nhìn cậu với nụ cười ngượng ngùng trên môi.

Có vẻ như cô gái đã tiếp cận cậu trong khi cậu đang bận lắng nghe những cuộc chuyện trò này kia.

Tuy chưa từng nói chuyện với cô trước đó, nhưng Nocton biết ngay cô gái đứng đối diện mình là ai. 

Thực sự thì cũng không khó để biết.

Ngay khi Roa Valrose xuất hiện với cha mẹ cô tại bữa tiệc, rất nhiều quý tộc đã hứng khởi hẳn lên.

"Ôi, con là con gái thứ hai của Hầu tước Valrose, phải không con?"

"Ôi Chúa ơi, con bé dễ thương quá đi mất! Trông hệt như một bé mèo vậy!"

"Đôi mắt con bé đặc biệt thật đó, nhưng mà..."

"Nó tạo thành một kết hợp tuyệt vời với mái tóc đỏ đó nhỉ!"

Cậu không thể tỏ ra là cậu không nghe thấy tiếng chuyện trò ầm ĩ ấy.

Không chỉ người lớn, đám trẻ cũng bận bịu vây quanh cô gái tóc đỏ ấy.

Đương nhiên, phải có một hấp dẫn nào đó thì cô gái này mới được chào đón như vậy. Và không ngoài đâu xa ngoài địa vị con gái cưng trong lòng người đàn ông quyền lực - Valrose.

Dù có đẹp đẽ và bóng bẩy đến đâu, vẫn có một bức tường không thể vượt qua chỉ bằng vẻ bề ngoài trong xã hội. Và dù cho đôi bên có khách sáo qua lại hay thực sự có lòng thành thật, họ cũng tỏ vẻ không quan trọng.

Với Nocton, đó là lần đầu tiên cậu nhận ra rằng không phải ai cũng bị chế giễu vì vẻ đẹp của mình.

"Ừm... Cậu là Nocton Edgar, phải không nhỉ? Cậu có biết tôi không? Tôi cũng đã đến bữa tiệc này năm ngoái đó!"

"Cô là con gái thứ của Hầu tước Valrose. Tôi nhớ."

"Oa, sao cậu có thể nhớ được tôi ngay cả khi tôi chưa từng giới thiệu bản thân vậy? Trí nhớ cậu tuyệt thật ha!"

Kì lạ thay, cô cười. Cô có một má lúm đồng tiền nhỏ ở má trái.

Xem ra Hầu tước Valrose đã thành thật khi chia sẻ rằng ông vẫn chưa bắt đầu các buổi học nghi thức nào cho cô con gái thứ hai.

Nocton nở một nụ cười xã giao bên ngoài, nhưng trong lòng lại thấy châm biếm.

Nocton cho rằng cô gái trước mặt đang hào hứng vì thấy ngại, điều mà rất có thể bởi---

Khi Nocton nghĩ về khả năng đó, cậu chợt thấy lạ. Cậu vừa mới nhận ra rằng cậu không cảm nhận được tâm trí của Roa Valrose.

Vốn dĩ, khi một người nói chuyện với cậu, cảm nhận của người nọ về cậu chắc chắn sẽ hiển hiện rõ ràng trong tâm trí cậu.

Ngay từ khi được sinh ra, cậu đã cảm nhận được nó như một lẽ tất nhiên như cử động tay chân hay hít thở. Nó như một điều tự nhiên vậy, như thể nhìn thấy được bằng mắt và nghe được bằng tai.

Cậu cảm thấy bối rối với điều này.

Bức tranh muôn màu đột nhiên lại trông như chưa từng được tô lên bất cứ màu sắc nào.

Vì vậy, cậu không có lựa chọn ngoài khác nào hỏi cô gái, người đang tần ngần vì không nghĩ ra được gì để nói.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có đang mang bất cứ vật phẩm ma thuật nào bên người không?"

"Hả? Không."

"Vậy, tại sao--- À không, xin bỏ qua cho tôi."

"Chà, tôi muốn hỏi điều này, chúng ta có thật sự cần dùng kính ngữ không? Nếu cậu đã 10 tuổi vào năm ngoái, cậu hẳn là nhiều tuổi hơn tôi, nhưng nếu không, vậy là chúng ta đều chưa trưởng thành giống nhau, nhỉ? Vì thế dùng kính ngữ thì xa cách lắm. Mà nếu cậu thấy thích xưng hô như vậy hơn thì tôi cũng sẽ không nói gì nữa---"

"Được, không sao, nếu cậu muốn thế."

Vấn đề này hoàn toàn không quá lớn, nhưng Nocton thì thấy phiền nếu cứ nói tiếp.

Việc ngắt lời có chút khiếm nhã, nhưng cô gái trước mặt cậu lại tròn xoe mắt, và đôi má thì phiếm hồng hẳn lên, biểu hiện rõ rằng cô không thấy như vậy. 

Nocton không thể đọc suy nghĩ cô, nhưng vẻ mặt cô lại thẳng thắn đến mức cậu có thể hiểu ngay mà không cần dùng đến sức mạnh.

Dẫu sao, biểu hiện của cô như vậy vẫn tốt hơn.

Tuy nhiên, Nocton thấy có chút thú vị và hào hứng khi phải đoán cảm xúc của người đối diện thông qua nét mặt, giọng nói và cử chỉ người đó.

Thoáng chốc, Nocton nổi lên mong muốn được nói chuyện nhiều hơn với Roa Valrose.

Nhưng, nếu cô ấy bị ảnh hưởng bởi những lời nói xung quanh, mong muốn này của Nocton sẽ không được thực hiện.

Không thể phủ nhận rằng có rất nhiều người không muốn gặp Công tước, đặc biệt là cậu.

Nếu cô ấy nói rằng cô muốn đi chơi với cậu, cậu có thể đoán chắc rằng Hầu tước sẽ mắng cô một trận lôi đình, và phàn nàn với cô rằng cậu là một kẻ dơ dáy như thế nào.

Sau đó, cô gái mà đang bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc, sẽ trở mặt, và bắt đầu chỉ trích và chế nhạo cậu.

Việc như thế này đã diễn ra rất nhiều lần rồi, và Nocton biết chính xác nó sẽ diễn ra như thế nào.

Vì vậy, lần này, chỉ một vài lời ngọt ngào là không đủ.

Phép thuật chảy ra từ đôi mắt của Nocton. Đó là một phép thôi miên đơn giản khiến cô nghe theo lời cậu.

Những lần trước, khi tâm trí một người cảm nhận sự thay đổi đột ngột và bất thường, họ sẽ thể hiện ra ngay và Nocton sẽ biết ngay tức khắc. Nhưng lần này, cậu không chắc.

Điều này không có nghĩa là pháp thuật của cậu không hiệu quả.

"Tôi muốn nói chuyện với cô thêm lần nữa, Roa Valrose."

Nocton khẽ cong mắt.

Thực hiện pháp thuật không hề khó chút nào.

Cha cậu là người ngọt ngào nhất trên đời, và cậu biết rõ cái ngọt ngào giả tạo đó.

"Tôi muốn cậu ghé chơi dinh thự nhà tôi sau khi bữa tiệc kết thúc, Valrose."

Ngay sau khi Valrose tóc đỏ gật đầu, Nocton tin chắc rằng thuật thôi miên của mình đã thành công.

***

Bị thu hút bởi lời mời của Nocton, tôi đã qua lại nhà Công tước, bất chấp sự phản đối của cha mẹ.

Chỉ ba tháng sau, tôi đã từ bỏ ý định trở thành nữ chính.

Tôi thề với Chúa, tôi chưa từng gặp một đứa trẻ nào xấu tính đến vậy!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top