Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 09: Người giám hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch! Két...

Đứng trước cánh cửa gõ màu sẫm cao lớn đó, quản sinh nhẹ nhàng mở ra. Cách cửa gỗ này tồn tại cũng khá lâu lên khi mở lại có âm thanh chói tai vang lên theo. Bên trong căn phòng thì có khác đông người, đúng vậy tất cả số người đó chính là cha mẹ của bọn Drone và hiệu trưởng đang ngồi ở bàn làm việc.

Bất chợt hiệu trưởng nhìn Spinel rồi hỏi:

- Vậy ai sẽ đến nói chuyện cho trò đây, Winres?

Spinel khẽ thở dài rồi nói:

- Cứ gọi Spinel thưa thầy! Dù gì con cũng bị gạch tên khỏi dòng họ Winres rồi.

Hầu tước phu nhân nghe thế thì khinh bỉ nói:

- Thì ra là Spinel Winres! Uổng công trước đây bọn ta tài trợ học bổng cho ngươi.

Mặc cho những lời khinh bỉ, mắng chửi đến từ phía người lớn, Spinel chỉ khẽ liếc nhìn quanh mà không trả lời hay bất cứ gì, Hầu tước Harnthes thì vẫn im lặng nhìn Spinel. Còn Athur thì tức điên lên khi thấy Spinel bị sỉ nhục, cậu định trả lời nhưng bị Spinel ngăn can lại. Spinel chỉ cười nhạt đáp:

- Đúng thật là trước đây tôi rất biết ơn các ngài. Nhưng đó chả phải là trước đây?

- T-thằng ranh này?! Ngươi nói chuyện cho đoàng hoàng vào!

Khi nghe được câu trả lời của Spinel thì Drone đã rất tức giận, cảm giác như Spinel đang coi họ là một món đồ chơi và khi món đồ chơi đó hết giá trị thì vứt đi. Hầu tước phu nhân chỉ cố mỉm cười trong khi bà ta đang rất tức giận, kiềm nén cơn giận mà nói:

- Vậy nhóc có phải hơi vô ơn không?

- Không.

Đáp lại câu hỏi của Hầu tước phu nhân một cách lạnh nhạt, Spinel bình thãn nói thêm một số thứ đến cả vợ chồng Hầu tước cũng chả biết:

- Trong suốt hơn 4-5 năm, tôi đã phục vụ quý tử, tiểu thư của các ngài bằng mọi thứ tôi có thể làm. Và học bổng năm tôi 15 tuổi trước đây vẫn chưa được trao trong khi tôi phải phục vụ các quý tử, tiểu thư đây đến gần hết năm học đó nếu tính ra thì chả phải các ngài nợ tôi suất " học bổng " năm đó hay sao?

 - Hả? Phục vụ? Trước đây bọn ta đâu thề có ra điều kiện đó?

Lão Hầu tước kinh ngạc thốt lên, vừa dứt câu thì ông sau nhìn tên nhóc quý tử của ông, nghiêm túc hỏi:

- Drone! Có thật là thế không?

- T-thưa cha...

Ngay khi bị gọi thì mặt Drone tái xanh ấp a ấp úng đáp lại lời của Hầu tước.

Hầu tước Harnthes vốn là một người công bằng nhưng thật xui cho ông ta khi có duy nhất một thằng con mà nó lại thật quậy phá do sự cưng chiều từ bé của mẹ.

* Coi bộ thông tin của Lianna đúng thật rồi. Có lẽ người đứng sau vụ này lại là Hầu tước phu nhân rồi.*

Rầm!

Trong lúc Spinel mải mê suy nghĩ còn Drone thì lại đang bị Hầu tước mắng thì bất chợt cánh cửa gỗ bị tác động một lực mạnh rồi mở ra. Là một cặp vợ chồng và vài đứa trẻ đang lấp ló ở bên ngoài, khi người đàn ông vừa nhìn thấy Spinel thì quát:

- Thằng nghịch tử! Mày đã ở đâu suốt thời gian qua?!

Cha của Spinel, ông ta đang rất tức giận, còn Spinel thì cứ nhìn ông ta trong im lặng mặc cho bây giờ cha mẹ cậu đang làm ầm nơi này lên, còn lũ trẻ thì cũng đi theo vào bên trong. Để nhanh chóng chấm dứt sự hỗn loạn thì Spinel  cất tiếng hỏi:

- Ông bà đến đây làm chi?... Rõ là các người gạch tên tôi rồi mà nhỉ?

Spinel cố tình ngắt quãng lời này rồi là tiếp tục khi cha cậu có ý định chen vào, bất giác Spinel thở dài rồi nói:

- Xin lỗi thầy hiệu trưởng, hiện tại người giám hộ của em vẫn chưa đến.

Cậu nói chuyện rất lịch sự, như thể cậu đã được dạy cư xử như một quý tộc cấp cao, vô tình khiến cho mọi ngờ vô cùng bất ngờ vì ở quốc gia này thì những quý tộc cấp thấp chỉ được dạy như những thường dân. Drone lắp bắp nói:

- S-sao mày?! M- / Drone Harnthes! Im lặng cho ta. /

Không để Drone nói hết, Hầu tước liền cắt lời cậu quý tử nhà mình rồi quay sang nhìn cha mẹ của Spinel rồi nói:

- Không còn họ Winres nhỉ? Vậy mời Nam tước Winres rời đi, để chúng tôi còn giải quyết cho xong vụ việc của lũ trẻ.

- Nhưng....

Cha của Spinel nghe vậy thì ngập ngùng không nói thành câu. Căn phòng lúc nay trở nên thật lạnh lẽo và im lặng, bầu không khí thật ngột ngạt cho tới khi có một tiếng gõ cửa vang lên. Lại một lần nữa tiếng cót két của tấm cửa gỗ do quá nặng lại vang lên, thật nhức tai nhưng có vẻ mọi người xung quanh không hề quan tâm đến nó thay vào đó là người bí ẩn đang khoác trên mình chiếc áo choàng từ đầu đến trên, mặt mũi thì kín mít và có hai người đang ở phía sau người đó. Người đó thở dài một hơi như thể đang thất vọng về việc gì đó, ngay khi hơi thở đó kết thúc Spinel đã nghiêm túc chen ngang nói:

- Em không thề muốn bị như thế này đâu.

Người đó chỉ vô tình lộ ra nửa khuôn mặt bên dưới, và chiếc miệng đang cười nhạt, rồi trả lời:

- Có lẽ là thế.

Nghe được câu trả lời thì sự bất lực đang hiện rõ trên khuôn mặt của Spinel, cậu liền đi đến góc căn phòng đứng, càng xa người đó càng tốt chính là biểu hiện của Spinel bây giờ.

- Này, Spinel! Ông sao vậy?

Thấy những hành động và câu nói không rõ ràng của Spinel, Athur thắc mắc lên tiếng. Spinel chỉ khẽ phẩy tay rồi hỏi:

- Tiếp tục vụ việc này được chứ? Dù gì các vị cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây đâu nhỉ?

* Trong Spinel có vẻ đang rất vội vã vì lý do nào đó... *

Chỉ cần thông qua câu nói thì Athur và Alice đều nhận ra sự vội vàng của Spinel như thể cậu ta đang sắp bị thứ gì đáng sợ tấn công. Nghe vậy thầy hiệu trưởng cũng bừng tỉnh rồi nói:

- M-mời trò Hana trình bày sự việc được chứ?

Ông ta gọi Hana vì ông ta không nghĩ Hana là một con sói đội lốt cừu, cứ thế Hana liền hỗ trợ cho Drone. Cô ta đã xoay chuyển sự việc từ kẻ gây chuyện cho tới ẩu đảnh, sự khéo léo trong may vá câu chuyện này của cô ta thật đáng sợ, nhưng tại sao Spinel lại đang cười khẩy, sự vui vẻ đó đang được cố kiềm nén nhưng không thể.

- Như thế à?

- Thật không thể tin được.

- Đúng là hèn hạ mà.

....

Dù có vô vàn câu lăng mạ, xỉ nhục Spinel nhưng cậu ta không để ý là mấy, cậu chỉ mãi nhìn người đó, đúng vậy cậu ta đang chờ đợi gì đó từ người trùm áo choàng kín mặt này.

- Ồ? Vậy ý tiểu thư đây là thằng nhóc Spinel đã gây chuyện?

Từ từ chiếc nón đang được kéo xuống lộ ra mái tóc màu đỏ rực như ngọn lửa, và đôi mắt màu hổ phách đang nằm một cách hoàn hảo trên khuôn mặt tuấn tú đó,  người này đang vừa nói vừa thực hiện sự việc xong nhìn hiệu trưởng, thắc mắc hỏi:

- Nơi này vốn nực như thế này?

Chiếc áo choàng cũng nhanh chóng được cởi ra rồi xếp gọn lại đưa cho người ở phía sau. Lộ ra một bộ trang phục quản gia và một huy hiệu được gắn ở cổ áo. Huy hiệu đó có hình hai thanh kiếm để chéo nhau và các nụ hoa hồng đang quấn lấy cán kiếm. Hiệu trưởng bất giác cất tiếng trong sự ngỡ ngàng:

- Huy hiệu của lãnh địa Marianna?!

- Oh? Có vẻ như ngươi là một người khá hiểu biết. Nếu biết vậy thì cũng không cần lằn nhằn vụ của lũ trẻ. 

Người đó nhếch mép đáp, nhưng không ai để ý đến việc lời nói vừa hốt ra từ cửa miệng anh ta với giọng điệu không vui là mấy. Anh ta trân trọng tự giới thiệu bản thân:

- William là tên ta.

Một câu giới thiệu ngắn gọn nhưng đã đủ những người trong căn phòng cảm thấy như đang đối mặt với tử thần, Hầu tước Harnthes luống cuống nói:

- Ngài đến đ-đây có việc gì à?

William cũng chỉ khẽ liếc nhìn ông ta rồi bình thản trả lời:

- Ta chỉ đi ngang thôi, không ngờ lại đúng lúc này.

- Hả??

Cả căn phòng ngỡ ngàng vì chưa hiểu rõ ý của William, Spinel thì vẫn nhìn chằm chằm William với vẻ không vui, nói:

- Đáng lẽ người ở đây phải là chú Kelvin chứ không phải anh.

- Ý nhóc là việc ta đến đây không được chào đón à nhóc con? Có lẽ bị như thế chưa đủ?

William vẫn bình thản đáp lại câu nói của Spinel, nhưng vẫn không quen đe dọa Spinel. Thấy vậy Alice liền lao vào ôm lấy Spinel rồi tức giận nói:

- Ngài đang đe dọa một thường dân thưa ngài Công tước?

- Thường dân? Từ bao giờ nhóc có thú vui tao nhã đó vậy?

William thoáng bất ngờ nhìn về phía Spinel và Alice, Spinel cũng dịu dàng trấn an rồi nói:

- Trước đây em vốn là thường dân mà!

- Cũng phải. Thôi bỏ đi! Bây giờ phải xử lí xong vụ này.

William cũng nhanh chóng nhớ ra việc này, rồi lơ đi mà vào tiết mục chính. Spinel liền thuật lại tất cả từ lúc cậu chạm mặt Drone cho tới hiện tại, Hầu tước cũng nhanh chóng xin lỗi vì hành vi ngỗ ngược của Drone, William không trả lời mà chỉ nhìn về phía Spinel, cậu cũng hiểu ra rồi nhanh chóng kết thúc sự việc:

- Tôi cũng đánh lại rồi. Coi như huề đi.

- Này thằng nghịch tử! Rốt cuộc thời gian qua mi đã ở đâu?

Bất chợt Nam tước Winres lên tiếng trong sự tức giận, Spinel chỉ cười nhạt rồi móc ra từ trong túi một cái huy hiệu, là huy hiệu của lãnh địa Marianna, điều này đã khiến không ít người một phen hú vía. Họ lại càng ríu rít xin lỗi Spinel, vì họ biết làm gì thì làm nhưng tốt nhất đừng dính líu với những kẻ đến từ lãnh địa Marianna.

_____________________________

Lãnh địa Marianna là một hòn lớn với lượng tài nguyên dồi giàu,cũng nơi trị vì cũng Đại công tước Anxandor, người được cả thế giới biết đến là Nữ thần chiến tranh, và nơi là nơi tụ hợp nhiều nhân tài nhất trên thế giới, nơi mà sự bình đẳng được đặt lên hàng đầu, quân sự, kinh tế,... tất cả đều vượt xa so với thế giới. Ngoài ra lãnh địa Marianna không là nơi muốn đến được là đến, đi được là đi, những người đến được lãnh địa đó đều phải có giấy chứng nhân của Đại công tước thì mới có thể ra vào nơi đó, chưa kể mỗi năm thì vị trí của lãnh địa Marianna đều di chuyển nên rất khó tìm kiếm, đến nỗi nhiều nơi cho rằng lãnh địa Marianna chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nói về chủ nhân của lãnh địa đó thì cô ta là một Ác nữ, giết người một cách máu lạnh, thậm chí có nhiều tin đồn để nói rằng trước đây chiếc đầu của cô ta đủ để khiến cho một kẻ ăn xin trở thành kẻ giàu nhất thế giới, giàu vượt xa cả hoàng tộc. Một số cựu chiến binh đã từng tham gia cùng chiến trường với Đại công tước cũng từng kể về việc một mình cô ta có thể xóa sổ nhiều đế chế hùng mạnh cùng lúc. Tuy tin đồn nhiều là thế nhưng vẫn có không ít nơi đã nói giờ cô ta có thể đã thành một bà cụ, thậm chí là qua đời rồi,... vì thế có rất nhiều kẻ muốn chiếm lấy lãnh địa Marianna nên đã vô số con tàu được cử ra khơi để tìm lãnh địa Marianna, phần lớn đều thất bại, mất tích, đắm tàu,....

Dù có như thế nhưng giấc mơ chiếm được lãnh địa Marianna vẫn tiếp diễn cho tới khi họ nhận được cảnh cáo từ người của Đại công tước thì dần sự việc lắng xuống nhưng dù là thế thì một số vẫn không buông bỏ dễ dàng như thế được.

___________________________

- Làm sao mi đến được đó?

Cha của Spinel cọc cằn nói, ông ta không thể chen giấu được sự ganh tị tột cùng vì đối với mội thương nhân thì lãnh địa Marianna chính là đối tác giao dịch lý tưởng và hoàn hảo nhất.

- Chỉ là một chút đặc ân của thần chăng? Một tay kinh doanh nhỏ bé như ông thì sao có cửa để giao dịch với lãnh địa cơ chứ?! Haha.

Chỉ cần nghe câu nói của Spinel là đủ biết cậu ta nói vậy chỉ để chọc điên cha cậu, William thấy vậy cũng đi đến chỗ Spinel rồi cú đầu cậu một cái rồi lạnh lùng hỏi:

- Làm ồn chưa đủ à?

- Anh Will! Anh cứ cú đầu thằn- Thả tôi ra, Athur!!!

Spinel tức giận quát ngay sau khi các cơ quan thần kinh của cậu cảm nhận được cơn đau. Chưa kịp dứt câu thì Athur đã lao tới bịt miệng Spinel, Athur nói nhỏ:

- Ông điên à, Spinel?! Ngài ấy là Công tước đó!!

Alice và các quý tộc cũng luống cuống xin lỗi William, Spinel đang cố vùng vẫy vừa la to:

- Anh Will còn đứng đó. Còn không cứu em?!! T-Thả ra Athur!!!!!!

- Ông còn nói thế nữa?!

- Nào bịt miệng nó lại, thật là ngạo mạn mà!

Mọi người ban nãy còn đấu đá nhau nhưng bây giờ thì đang hợp tác bịt miệng Spinel lại, đồng thời bảo vệ mạng sống của họ. Vì William là cánh tay phải của Ác nữ, và đương nhiên cũng là một kẻ máu lạnh, đắc tội với William khác gì đang vẫy tay gọi tử thần đến lấy mạng.

William chỉ nhìn Spinel mà cười trừ nói: 

- Thả thằng nhóc đó ra đi.

- Nhưng thưa ngài... thằng nhóc nà- / Chính các người mới là người vô lễ. /

Mọi người ngơ ngác thắc mắc, đang định giải thích thì bị William giọng lạnh cắt ngang. Spinel cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bàn tay của Athur, Spinel mệt mỏi nói:

- Mốt đừng bịt chặt thế. Tôi xém tắt thở đó, Athur!

- Ý ngài là sao?

Alice thắc mắc hỏi William một cách lịch sự, William bất ngờ nhìn Spinel rồi hỏi:

- Min! Em chưa nói họ về việc đó à?

- Min?!

Cả căn phòng bất ngờ đồng thanh, Spinel cũng chỉ biết thở dài rồi đáp;

- Chưa từng có ý định đó.

- Haha! Tùy em, anh đi trước.

William cũng chỉ cười nhạt đáp lại xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn quên không căn dặn:

- Nhớ làm cho xong việc được giao đấy!

- Nhớ rồi.

Spinel đáp lại một cách cộc lốc, sau đó thì William cùng  hai tùy tùng rời đi. Spinel nhìn lại phía đám quý tộc và tụi Athur, rồi vò đầu vừa nói một cách ngao ngán:

- Thôi thì bây giờ giới thiệu lại chưa muộn nhỉ?

Sau khi căn phòng đã ổn định lại thì Spinel nghiêm túc nói:

- Xin được giới thiệu lại. Tôi là Min, người trực thuộc của Đại công tước. Có thể nói cách khác thì ngài Đại công tước chính là người giám hộ hiện tại của tôi.

- HẢ??!!

Căn phòng một lần nữa lại ồn ào, Spinel bịt hai lỗ tai của cậu lại vừa lủi thủi bước ra khỏi phòng, chợt hiệu trưởng cất tiếng hỏi:

- Vậy trò muốn vụ việc này xử lí thế nào?

- Không cần nữa đâu! Cho qua đi.

Spinel thờ ơ đáp lại rồi bước đi ra khỏi ngôi trường, còn về phía lu bắt nạt, bọn chắc chắn sẽ được dạy dỗ một cách thích đáng....

{ Ngày 15 tháng 11 năm 2021 }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top