Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: Cuộc sống mới ( 2.01 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Ban đầu mình của nghĩ lũ mắc bông đó sẽ làm ầm lên thay vì ngoan ngoãn như thế...  Thật nhàm chán, trước đây mình mong có được nhiều thứ như lũ quý tộc kia, nhưng tới khi có được thì thật tẻ nhạt... *

Sau khi bước ra khỏi phòng, Spinel lủi thủi bước đi một mình vừa suy ngẫm về việc ban nãy trên hành lang dài của trường học, tới một khoảng trống trong khuôn viên trường thì cậu ngước nhìn về phía các đám mây đang bay chầm chậm trên bầu trời trong xanh kia vừa nhớ lại một số thứ.

Khoảng 15 năm trước (Năm 2250, Hoàng lịch)....

Sau khi Spinel được mang đi, cậu chỉ nhớ mài mại về hai người bí ẩn đã bế cậu rời đi....

- Đ-đây... là đâu?

Spinel mơ màng tỉnh dậy, cậu đang ở trong một căn phòng vô cùng rộng lớn. Căn phòng có màu trắng là tông và xanh nhạt là viền, hoa văn, bằng cách nào đó mang lại cảm giác thoải mái vô cùng, cậu chầm chậm ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi nhìn lại bản thân thì thấy cậu đang mặc một bộ đồ mới tinh tươm thay vì cũ và dơ như trước, cậu liền kiểm tra thử chất lượng chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc rồi bất ngờ reo lên:

- A! Loại này là loại vải cao cấp mà?!! Nếu mình làm dơ thì sao?! {Lược bỏ bớt}

- Nhóc dậy rồi à?

Bất chợt cánh cửa ở một ban công gần chiếc giường 2-3m, mở tung ra một cách nhẹ nhàng, các tấm rèn phấp phới vào bên trong căn phòng, chợt một người phụ nữ xinh đẹp từ từ bước vào bên trong qua cánh cửa sổ. Người đó nhìn thấy Spinel dịu dàng hỏi, song Spinel cũng ngừng hốt hoảng mà bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ. Người phụ nữ mang vẻ đẹp của mùa đông...

Mái tóc dài lấp lánh màu bạch kim và đôi mắt màu xanh nhạt hệt như bầu trời trong xanh, làn da thì hơi trắng như tuyết. Người phụ nữ này đang mặc một chiếc đầm hai dây màu xanh nhạt, chiếc đầm dài qua đầu gối một khúc, cô ta mặc một chiếc khăn choàng lông thú màu trắng tinh, thật kì lạ khi hiện tại là tầm tháng 5, tháng của mùa hè oi bức.  Thoáng  Spinel cảm thấy cơn gió lạnh lùa vào, người phụ đó thấy thế cũng nói:

- Nơi này sắp sang đông rồi! Nếu nhóc không cẩn thận thì sẽ cảm đấy!

Spinel như bị hớp hồn sau khi nghe chất giọng ngọt thanh của người phụ nữ xinh đẹp này, xinh đẹp tới mức khiến cậu nhóc ngớ người ra, thấy Spinel ngơ người cô hơi lo lắng.

- Nhóc không sao chứ?

Chờ mãi không thấy Spinel trả lời thì cô ta liền hỏi, vô tình giúp cậu tỉnh ra, cậu ngượng ngùng đáp:

- K-không sao ạ... Mà cho tôi hỏi ngài nơi này là đâu được không?

Sau khi bình tĩnh trả lời thì Spinel mới nhìn người phụ nữ rồi thắc mắc hỏi, người phụ nữ cũng ân cần đáp:

- Đây là dinh thự Marianna.

- Hả? Ng-

Như sét đánh ngang tai, Spinel kinh ngạc định hỏi tiếp thì người phụ nữ liền cắt ngang, nói:

- Là ta đã mang nhóc đến đây mà nhóc cứ nghỉ ngơi đi, sau khi ổn định thì ta sẽ giải thích rõ. À mà, lát sẽ có người tới khám cho nhóc đấy!

Không giải thích gì thêm, người phụ nữ liền từ tốn bước ra khỏi phòng bằng cửa chính, không quên dặn dò rồi rời đi.

....

Căn phòng lại một lần nữa trở về trạng thái yên lặng, các cơn gió cũng ngừng thổi vào bên trong phòng. Sau đó thì Spinel lăn qua lăn lại trên chiếc giường một hồi thì cậu lầm nhẩm rồi bực mình gào lên.

- Lãnh địa Marianna...  * Mình cứ nghĩ là nó chỉ có trong truyền thuyết, một nơi khó đến như thế này...  Hmmmmmm* AA!!! Rốt cuộc là sao?!

Bây giờ cậu đang cố tổng hợp lại mọi thứ mà cậu đang biết từ lúc đi cấm trại cho tới đang ở nơi này.

_____

Cốc! Cốc!

- Ta vào được chứ?

Bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên sau một hồi cũng khác, người bên kia cánh cửa lịch sử hỏi xin. Spinel cứ liền chạy ra mở cửa cho người đó bước vào, lần này là một chàng trai cao gầy với mái tóc bạc và đôi mắt màu xanh lá, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi xám, quần tây dài màu đen và khoác lên mình cái áo của bác sĩ, cảm giác của Spinel ở hiện tại dành cho anh chàng này cứ như cậu đang phải đối mặt mới một con bạch xà to lớn dù cho ánh mắt anh ta không thể hiện sự thù địch. Mặc cho việc Spinel cảnh giác với anh ta thì anh chàng này vẫn khám cho Spinel rồi nói:

- Các vết thương gần như lành lại rồi. Sớm thôi nhóc sẽ sớm bước ra ngoài được!

Vừa nhận xét tình hình sức khỏe của Spinel, anh ta vừa dọn dẹp đồ nghề, Spinel dùng hết can đảm mà cất tiếng hỏi:

- Cho hỏi anh là ai vậy? Tại sao em lại ở lãnh địa Marianna?

Chàng trai thoáng bất ngờ, anh im lặng một lúc rồi bắt đầu giải thích:

- Zen, bác sĩ trưởng ở đây. Và lý do nhóc ở đây là vì trước đây khi tên William và chủ nhân đi đến vực sâu ở một khu rừng của đế chế Ameln của nhóc để tìm thuốc. Họ vô tình bắt gặp nhóc đang trong tình trạng tồi tệ nên đã mang nhóc về đậy để chữa trị và nhóc đã ngủ một lèo từ tháng 5 cho tới tháng 9 đấy.

- Bây giờ là tháng 9?! Em ngủ lâu vậy à?!!

Khi biết được cậu đã ngủ hơn 4 tháng thì, cậu vô cùng hốt hoảng, cậu định nhảy dựng lên thì bị Zen cản lại rồi nói thêm:

- Với tình trạng nửa sống nửa chết đó thì ít nhất là 1-2 năm. Nhóc chỉ tầm 4 tháng là tỉnh dậy là một kỳ tích đấy! 

- À mà cho em hỏi một việc được chứ?!

Chợt nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp ban nãy, Spinel liền hỏi Zen, thay vì đáp thì Zen chỉ gật đầu rồi Spinel cất tiếng hỏi:

- Người phụ nữ có mái tóc dài màu bạch kim là ai vậy ạ? Em nghe ngài ấy bảo đã mang em đến đây.

Zen thoáng bất ngờ, song lấy bàn tay che cầm mà suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Vậy là chủ nhân đã đến đây. Ngài ấy cũng thật là... à mà nhóc này! Ngài ấy vào đây bằng lối nào?

Trầm mặc lúc rồi Spinel chỉ về hướng cửa ở ban công đang mở toang, Zen cũng nhận ra rồi nói:

- Người đó là Đại công tước Anxandor Yuki đồng thời là chủ nhân lãnh địa Marianna.

Spinel ngớ người một hồi rồi thắc mắc hỏi:

- Vậy tại sao ngài ấy lại vào bằng ban công?

Zen cười nhạt đáp:

- Có lẽ là nó tiện chăng? Ng- / Zen! Đâu rồi?! /

Chợt có một tiếng gọi vang to cắt ngang mạch cảm xúc của Zen, anh bực mình đi ra mở cửa rồi quát:

- Chả phải tao bảo tao bận à, Will?!

- Bận cái khỉ mốc ý! Khám lẹ rồi ra vườn dược kìa.

Người tên Will cũng đáp lại bằng giọng bực bội, Zen chỉ biết tức tối vò đầu rồi quay sang nói:

- Khám xong rồi đấy! Tên cục súc ban nãy là William, người đã bế nhóc về đây.

Nói xong thì Zen vội vã rời đi, Spinel thì chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Zen cho tới khi nó biến mất, cậu ngã mình xuống chiếc giường êm ái vừa đảo mắt nhìn quanh. Thật lòng mà nói thì nơi này rất sang trọng dù cậu biết đây chắc hẳn là một góc nhỏ của dinh thự, bình thường thì một Bá tước cơ bản đã có thể xây một căn biệt thự sang trọng rồi.
__________________

Hắt xì!

Sau một hồi khá lâu thì bất chợt Spinel hắt xì một cái rõ to, nó phá tan bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng, cậu liền bật dậy, bước xuống giường để đi đến cái cửa ban công, nơi những chiếc rèm đang phấp phới do những cơn gió từ bên ngoài thổi vào, lay động đến cả những chiếc rèm ở đằng xa. Khi Spinel bước tới cái ban công thì thứ cậu nhận ra nó được làm bằng thạch anh, nhưng nó không bất ngờ bằng việc cậu thấy ở bên ngoài là một bầu trời xanh trong veo, không một gợn mây, nhiều đàn chim sặc sỡ đang bay lượn trên bầu trời, nhìn thoáng thì chỉ nghĩ chúng chỉ một loài chim xinh đẹp nào đó, nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra rằng chúng là một loài chim quý-Yến Lam Phượng. Spinel chỉ có thể im lặng mà ngắm cả đàn đang lượn qua lại trên như vũ hội trên bầu trời.

* Cả đàn Yến Lam Phượng cơ đấy...*

Thầm cảm hán vì thấy được cảnh tượng này, vì loài Yến Lam Phượng chỉ xuất hiện ở vào những lúc trời sắp sang đông, lúc bầu trời trong veo nhất. Ngoài ra số lượng Yến Lam Phượng đang ngày một giảm đi nên việc thấy chúng đã hiếm càng hiếm hơn khi bay thành đàn , thấy được cảnh này cũng khó như tìm đá quý.

Theo những gì Spinel biết thì Yến Lam Phượng giống như một vật tượng trưng cho hoàng gia, bởi vì vẻ đẹp kiêu sa, nếu chính xác hơn là biểu trưng cho một nữ hoàng. Yến Lam Phượng từ xưa đã được ví như món quà của mùa đông, mỗi nơi chúng bay qua đều báo hiệu cho một mùa đông an lành, bình yên...

Khi đàn chim đã bay đi thì Spinel từ từ nhìn xuống bên dưới thì thấy những hàng cây cổ thụ được trồng thẳng tấp đã rụng hết lá, những chiếc lá cuối  thì đang rơi chầm chậm xuống và tiếp xuống mặt đất. Cậu cũng vừa mới nhận ra nơi cậu đang đứng ở một nơi khá cao, cậu tái mặt lẩm bẩm:

- Ngài ấy lên đây bằng cách nào vậy?!

Lắc đầu ngao ngán, cậu định sẽ nhanh chóng đóng cửa lại rồi quay trở lại chiếc giường thì bỗng có một chất giọng trầm ấm vang lên:

- Này, cậu nhóc!

Spinel liền vội nhìn xuống dưới thì thấy một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh một cái cây và chồng lá rụng, ông ta đang vẫy tay chào cậu , khi thấy Spinel đã chú ý đến mình thì ông nói tiếp:

- Cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?!

Người đàn ông có nước da ngâm đen, cơ thể thì cường tráng, ước tính thì ông ta cao cũng 1m8. Ông đang mang một chiếc nón lá, mặc một chiếc len màu xám tro, chiếc quần tây... và ông ta đang cầm một cây chổi. Nếu chịu khó nhìn quanh thì thấy cũng rất nhiều người đang quét lá từng những cái cây cổ thụ, có lẽ họ đang dọn dẹp những chiếc lá cuối cùng của mùa thu. Nhưng tại sao lại cần nhiều người như vậy chỉ để quét lá?

Trong khi Spinel mãi suy nghĩ, người đàn ông đó lại thân thiện hỏi thăm Spinel bằng giọng trầm ấm đó, như thể họ đã quen biết nhau từ trước vậy, Spinel cũng nhận ra rồi chỉ biết ấp úng đáp lại lời hỏi thăm, xong cậu thắc mắc hỏi:

- Cháu thật sự cảm ơn vì lời hỏi thăm, nhưng cho cháu hỏi vì sao lại nhiều người quét lá như thế?

Người đàn ông chỉ cười toe toét, vui vẻ đáp:

- Bọn ta đang chuẩn bị cho lễ hội Mùa đông đấy! Nếu muốn thì cậu nhóc cũng xuống đây trải nghiệm đi! Haha!

- Lễ hội Mùa đông à.... Mà nó... chả phải của quý tộc hay sao?!

Spinel ngập ngùng đáp, thoáng nhìn thì sẽ thấy sự e ngại của Spinel với lời mời này. Người đàn ông cũng nhanh chóng nhận ra rồi nghiêm túc nói:

- Của quý tộc?! Lễ hội Mùa đông ở đây là của tất cả mọi người đấy, cậu nhóc!

- Mọi người?

Spinel thoáng bất ngờ khi nhận được câu trả lời, người đàn ông giải thích tiếp:

- Có lẽ ở quê hương của cậu nhóc khác với nơi này nên nhóc bất ngờ cũng phải. Thôi! Nhóc mau xuống vận động để mau khỏe đi nào! Haha!

Sau đó ông bật cười to rồi vui vẻ nói to:

- Tên của ta là Hajn, tổ trưởng tổ văn hóa tại đây đấy! Nào mau rời khỏi giường và làm việc đi nào!!

-....

Ngao ngán nhìn ông ta, Spinel cũng khẽ gật đầu rồi vào bên trong kiếm đồ để thay...

- Này này.... toàn đồ cao cấp ai mà dám mặc....

Khi mở tủ đồ có dán tên cậu, thì đập vào mặt cậu là những chiếc áo, chiếc quần cao cấp, Spinel vừa nhìn vừa gượng cười nói, nhưng cũng đành nhanh chóng gạt ý nghĩ đó sang một bên vừa tự trấn an:

- Mặc đại thôi! Chắc không sao đâu, dù gì cũng dán tên mình...

____________________

Lần này Spinel mặc một cái len cổ cao màu đen, cùng chiếc quần kaki màu vàng nhạt, cậu đi giày thể thao màu kem vì đôi giày của cậu đã rách tươm. Song cậu cũng chỉnh lại tóc tai rồi bắt đầu bước ra khỏi phòng, đập vào mắt cậu thì nơi này quá rộng, phía trước phòng là hành lang dài, bất giác cậu lẩm bẩm:

-Khủng thiệt đấy...

Sao đó cậu men theo hành lang đi về hướng bên trái, cậu phải mất một lúc mới đi tới cầu thang xuống lầu dưới, thoáng nhìn là đã biết nơi này được xây dựng to cỡ nào khi có tới hai cái cầu thang và mỗi cầu thang phải mất vài phút để đi xuống. 

{ Ảnh minh họa cho hai cái cầu thang:v}

Khi bước xuống thì Spinel nhìn thấy một chàng trai mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, sâu bên trong đôi mắt màu hổ phách đó đang hiện lên một sự khó chịu, cơ bản thì khuôn mặt đang mấy không vui đã biết rằng anh ta đang rất tức giận vì điều gì đó. 

- Cậu nhóc! Tên?

_____

Chàng trai tóc đỏ mặc bộ đồ quản gia là William, anh đang cố quản lý số hàng nhập về trong sự hỗn loạn của các gia nhân. Mọi thứ nhanh chóng được ổn định, William định sẽ lên lầu thì thấy Spinel đang ngơ ngác nhìn anh, William bực bội hỏi. Khi bị phát giác, mặt Spinel tái xanh vì lo lắng, lắp bắp đáp:

- S-Spinel Winres...

Khi nhận được câu trả lời thì gương mặt William có vẻ như đã thả lỏng, anh nói:

- Sao nhóc lại ra ngoài vậy? Ta nhớ nhóc vừa tỉnh thì phải.

Spinel chỉ khẽ gật đầu rồi dồn can đảm giải thích:

- Ban nãy ở ngoài có người gọi em xuống dưới tham gia chuẩn bị cho lễ hội...

- Là Hajn nhỉ? Nếu nhóc cảm thấy khỏe thì có thể đi, và hãy trở về trước 19h đấy.

William khẽ thở dài rồi nhìn chiếc đồng hồ ở giữa hai chiếc cầu thang dài vừa nói với Spinel. Xong anh vội vã rời đi ngay, anh đi bên chiếc cầu thang bên trái, mặc cho chỗ William vừa đứng gần chỗ cầu thang bên phải, chỗ Spinel đang đứng. Một nữ hầu gái nghiêng đầu nói với giọng điệu chán nản:

- A! Ngài William lại đi rồi... Kiểu gì lát lại hỗn loạn ngay.

- Chả trách ai được! Năm nay chúng ta tổ chức lễ hội muộn nên giờ dễ hỗn loạn mà!

- Mà mọi khi có tổ chức muộn thế này đâu? Tại sao ý nhỉ?

- Bà hỏi tôi rồi tôi hỏi ai?

....

___________________________________

Ngay sau khi bước ra khỏi căn phòng thì Yuki khẽ thở dài, lẩm bẩm:

- Lễ hội rồi giấy tờ rồi công việc... Haizzz.... A! Zen!

Đang than thở thì Yuki bắt gặp Zen, anh cũng lịch sự chào hỏi rồi nói:

- Tôi đang tới chỗ cậu nhóc theo lời của ngài.

- Ukm... Vậy thì tốt.

- Bộ có chuyện gì thưa chủ nhân của tôi?

Cô đáp lại Zen một cách nhàm chán, chợt nhận ra Zen liền hỏi thăm một cách lịch sự rồi nhẹ nhàng hỏi, Yuki chóng cằm rồi ngao ngán trả lời:

- Mọi thứ trông có vẻ hỗn loạn lắm đây...

- Ý ngài là về lễ hội nhỉ?

Zen chỉ phì cười đáp lại, xong anh cúi đầu rồi lịch sự nói:

- Xin phép ngài, thần đi trước.

- A... Xin lỗi vì đã giữ chân ngươi, Zen!

Yuki bối rối cười trừ rồi tạm biệt Zen.

________________________________________

Quay lại hiện tại thì Spinel đã được những người hầu ở nơi này chỉ dẫn tận tình, công việc cậu được giao là phụ các hầu gái mang hoa tươi từ vườn hoa tới. Cô hầu gái gần với Spinel là Akane, hầu gái thân cận của Yuki, họ đang trên đường đến vườn hoa, một số người hầu đã đến vườn trước, trong lúc đó giữa Spinel và cô có cuộc đối thoại.

- Ngài Đại công tước là người như thế nào ạ?

- Là một người tuyệt vời đấy cậu nhóc!

- Cô Akane này! Tại sao lại cần hái hoa vào lúc này, với lại chỉ là hái hoa thôi mà tại sao lại đông người đến như vậy?

- À. Do cậu mới tới nên không biết cũng phải. Chúng ta sẽ hái hoa Sly tại nhà kín ở khu vườn để điều chế nước hoa. Còn tại sao đông à... lát nữa cậu sẽ hiểu thôi.

Tại nhà kính - nơi trồng hoa Sly

Bên trong căn nhà kính có hàng hoa màu tím xanh hình xếp thành bốn hàng kéo dài đến cuối nhà kín. Các hàng hoa đều khá cao tầm 1-2m, và chúng có khá nhiều bông, mỗi hàng có ít nhất 4-5 người, họ được trang bị mặt nạ oxi, mang bao tay và họ đang ngó từng bông hoa như thể đang tìm gì đó, thấy vậy Spinel định cất lời hỏi thì bị Akane cắt ngang:

- Hoa Sly khi thu hoạch có hai loại, một là loại chế thuốc ngủ, loại thì gây ảo giác nên phải cần đến một đội đông như này.

- Vậy tại sao không phân loại chúng ra?

Spinel vừa tiến đến đầu hàng hoa trước mặt vừa thắc hỏi, Akane cũng bình thản đáp lại:

- Cây hoa Sly nó khá lạ, cả hai loại đều mọc trên cùng một cây cho nên một cây Sly có từ 3 đến 8 bông. Và bông khá bự đấy, nó bằng cả bàn tay người lớn cơ mà.

- Phân biệt chúng như thế nào vậy, cô Akane? Nhìn bông nào bông nấy đều như nhau cả.

Spinel vừa nhìn bông hoa ở khoảng cách gần, cậu định bụng chạm vào bông hoa Sly ở ngay tầm tay thì bị Akane cản lại, cô cố nở nụ cười đáp:

- Chàng trai trẻ... Bộ cậu không nghĩ có lý do gì nên mọi người mới mặc đồ bảo hộ không mà cậu dám tay không chạm vào hoa vậy?

- Chỉ là bông hoa thôi mà nhỉ?

Spinel vẫn hơi cố chấp, Akane lắc đầu thở dài rồi chỉ Spinel nhìn về phía có nhiều người đang nằm, một số bị cột lại và giải thích:

- Hậu quả đấy! Trên các cánh hoa Sly có tiết chất dịch gây ảo giác, một số bông thì có tỏa hương gây buồn ngủ nên đó là lý do mà cần nhiều người thu hoạch như vậy. Sau khi thu hoạch thì hoa Sly sẽ được đặt trong hộp kính để tránh mùi hương lan ra ngoài.

Vừa nói, Akane vừa đưa đồ bảo hộ cho Spinel, cậu cũng nhanh chóng mặc vào.

- Lát cậu đến chỗ tên có mái tóc xanh lá kia, tên đó sẽ chỉ cậu trong lúc thu thì nó sẽ dễ hơn nói miệng.

Spinel nghe xong cũng lũi thủi bước đến chỗ mà Akane vừa chỉ, còn Akane thì đi đến góc căn phòng.

* Tại sao cô ta lại bỏ qua câu hỏi lúc đó của mình?*

Spinel vừa đi đến nơi được chỉ vừa nghĩ tới việc trước khi bước tới nhà kín. Cậu trầm ngâm một hồi rồi tới nơi lúc nào chả hay biết, nhìn từ xa thì cậu nghĩ anh chàng tóc xanh lá khá là đô con nhưng thực tế thì thì không tới nỗi, kiểu vừa đủ tiêu chuẩn của kỵ sĩ. Mái tóc xanh lá hơi dài, được cột gọn phía sau đầu, nước da hơi ngâm, hình ảnh đầu tiên mà Spinel nghĩ đến về chàng trai này là chả khác gì mấy tên đầu gấu. Khi thấy Spinel đang đứng ngẩn ngơ gần đó anh chàng đã gọi Spinel và vui vẻ nói:

- Anh là Baron Ewist, anh đã nghe về nhóc. Đến đây nhanh lên.

Như bị kéo trở lại, Spinel nhanh chóng đi đến chỗ Baron, cậu được chỉ tận tình. Baron vùa cầm bông hoa Sly vừa thu được vừa nói:

- Nếu nhìn kĩ thì ở đáy hoa có màu xanh sáng như này thì là loại làm thuốc ngủ, nó sẽ được đặt vào rổ có viền màu xanh lá, còn nếu không có màu thì nó là loại gây mê sẽ được đặt vào rổ viền tím , nếu màu xanh bình thường thì nó vẫn chưa thu được. Ví dụ như này.

Vừa nói Baron vừa chỉ Spinel một cách nhiệt tình, Baron cầm bông hoa kế Spinel và chỉ xuống đáy hoa và hỏi Spinel nó màu gì:

- Màu sáng.

- Nó là thuốc ngủ, gọi là màu sáng chứ thật ra màu của nó khá gần với tông màu xanh bình thường nên cần rất nhiều người thu là thế. Nếu không kĩ thì cứ mỗi đợt thu chúng ta đều bỏ sót lại khoảng 10 bông loại thuốc ngủ này.

Baron đặt hoa vào rổ vừa giải thích, Spinel thoáng ngạc nhiên, lẩm bẩm:

- Tính ra đâu khó mấy đâu...

Sau khi hiểu rõ cách phân loại thì Spinel đã tìm một chỗ để lựa thu hoạch, kì lạ thay trong mắt Spinel thì màu sắc hiện rất rõ không có vẻ khó như những gì Baron nói. Nhanh chóng các hàng hoa đều được thu hoạch xong, lúc này Spinel vẫn đi dạo một lượt nữa rồi mới bước ra, lúc bước tới nơi cất hoa thì mọi người khá bất ngờ khi thấy Spinel ôm trên tay rất nhiều hoa. Spinel khẽ thở dài nói:

- Có lẽ mọi người đã bỏ sót chúng. Khoảng 6 bông của loại thuốc ngủ.

Lúc này Baron khá ngạc nhiên vì trước khi nghỉ thì bọn họ đã dạo một lượt rồi mới nghỉ, vội gạt sự bất ngờ qua một bên thì Baron kiểm tra từng bông, quả thật nếu nhìn thật kỹ thì có lẽ họ đã không bỏ chúng như vậy, Baron đưa lại số hoa cho những người phụ trách cất hoa vừa hỏi:

- Làm sao nhóc có thể thấy chúng nhanh như vậy?

Trong đầu Baron đang suy nghĩ về việc này, ban nãy cậu mất vài phút để nhận ra chúng thì tính ra có thể mất hơn vài tiếng để kiểm tra hết vườn, trong khi Spinel chỉ tầm nửa tiếng và cậu chỉ đi ở những dải hoa còn lại, trừ dải hoa mà cậu đã thu trước đó. Spinel cũng chỉ nhúng vai rồi bình thản đáp:

- Màu nó hiện khá rõ mà. Lẽ nào mọi người không nhìn thấy nó à?


{ Ngày 08 tháng 02 năm 2022 }


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top