Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Chồi non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Việt phát hiện làm hộ lí cho bệnh nhân sống thực vật cũng không dễ dàng gì.

Chỉ một tập sách hướng dẫn dày cộp đã làm khó cậu lắm rồi. Từ ngày tốt nghiệp cấp hai tới nay chưa có lúc nào phải nhìn thấy nhiều chữ như vậy, cậu ngốc nghếch cầm bút máy, còn thật sự nghiêm túc ghi chép lại.

Đọc xong hết đã là nửa đêm, Vương Siêu dang tay dang chân thành một chữ đại ( 大 ) trên giường nhỏ, đang say sưa ngủ đến chảy nước miếng, chân không an phận đạp chăn xuống đất. Vương Việt bất đắc dĩ đứng lên, nhẹ nhàng nhặt chăn đắp lại cho hắn. Cậu nhìn anh trai ngốc ngủ say, ánh mắt nhất thời trống rỗng vô hồn, hai mươi năm rồi, khi nào mới có thể ngẩng đầu đây, cậu không dám nghĩ, càng không muốn nghĩ.

Sáng sớm Vương Việt dựa theo sách dạy nấu ăn làm một ít thức ăn lỏng thoạt nhìn không được đẹp mắt cho lắm. Cậu cẩn thận cất thức ăn vào cặp lồng, dặn dò Vương Siêu vài câu rồi ra ngoài. Trên đường đến bệnh viện, Vương Việt do dự một lát, vẫn là quyết định rẽ vào một ngõ tắt nhỏ.

Quán cơm nhà lão Trương.

Là quán cơm Lưu Mỹ Lâm làm công, từ lần trước cậu gặp Lưu Mỹ Lâm đến nay đã gần một tháng. Lúc trước chia tay trong không vui, hai người cũng chưa từng liên lạc thêm lần nào, toàn bộ tin nhắn wechat gửi đi đều như đá chìm đáy biển. Vương Việt đứng ở cửa đi vào không được, không đi vào cũng không được, khó chịu vặn vẹo hai tay.

"Ồ, đây không phải là Tiểu Vương sao, đến tìm Mỹ Lâm à? Cô áy ở bên trong đó, vào đi thôi."

"...... À, được." Vương Việt kiên trì bước vào trong quán.

Lưu Mỹ Lâm đang ngồi cạnh cửa bếp bẻ đậu, nghe thấy tiếng nói ngoài cửa liền nâng mắt lạnh lùng nhìn Vương Việt, chỉ liếc một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.

"Mỹ Lâm......" Vương Việt do dự xoa xoa hai tay, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo.

"Gần đây em sống tốt chứ?"

Lưu Mỹ Lâm quăng đồ ăn trong tay vào bồn nước rầm một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Xuất viện rồi mới nhớ đến còn một người là tôi à?"

"Anh cũng không còn cách nào, hôm ấy anh ấy ngã mạnh như vậy, vẫn luôn kêu đau đầu, anh không thể để kệ anh ấy ở nhà được......."

Vương Việt còn chưa nói xong, Lưu Mỹ Lâm đã tức giận đứng lên: "Chẳng lẽ tôi muốn tiết kiệm chút tiền để hai ta kết hôn là sai sao? Anh có cái gì mà đòi cưới tôi, tôi tại sao lại phải gả cho anh?"

Nụ cười cứng ngắc trên mặt Vương Việt chậm rãi biến mất, cậu cụp mắt, hôm qua đưa Vương Siêu về nhà thấy đồ đạc của Lưu Mỹ Lâm còn chưa dọn đi, cậu những tưởng vẫn còn một tia hi vọng, nhưng lúc này tia sáng ấy đã hoàn toàn biến mất.

"Anh sẽ chăm chỉ kiếm lại tiền mà......"

"A, cái việc giao hàng của anh kia, có giao đến bạc đầu cũng chẳng kiếm được bao nhiêu."

"Anh đổi việc làm...... Tuy rằng không biết có kiếm được nhiều không, nhưng chắc chắn nhiều hơn đi giao hàng."

Lưu Mỹ Lâm không tin nổi nhìn cậu: "Anh còn có thể đổi việc gì?"

"Anh tìm được một công việc hộ lí ở bệnh viện, nghe nói đãi ngộ không tệ lắm, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh, có thể thường xuyên đến gặp em......"

"Không cần, anh cứ lo kiếm tiền của anh là đủ rồi."

Vương Việt ngẩn người, trầm mặc nhìn biểu tình trên mặt Lưu Mỹ Lâm đã hơi thả lỏng, liền cẩn thận hỏi: "Vậy ...... tối nay em có về nhà không?"

"Xem tình hình đã." Lưu Mỹ Lâm nâng mắt liếc cậu, sau đó xoay người ra sau bếp.

......

Về hôn nhân, tình yêu, Vương Việt chẳng hiểu gì. Thời điểm gặp Lưu Mỹ Lâm lần đầu tiên, cậu chỉ là muốn tìm một người có thể thân thiết, có thể nói chuyện mà thôi. Cậu không có bạn bè gì, cuộc sống này vĩnh viễn chỉ có hai chuyện nhàm chán buồn tẻ, nghĩ cách kiếm tiền và chăm sóc Vương Siêu. Thế nên khi Lưu Mỹ Lâm xuất hiện trong cuộc sống của cậu, Vương Việt dường như thấy được một tia sáng yếu ớt, nếu đến gần hơn chút nữa, có phải sẽ ấm áp hay không. Nhưng là cậu không biết, không phải khởi nguồn của tất cả ánh sáng đều là mặt trời nóng cháy trên cao kia.

Đến bệnh viện, Vương Việt lấy thức ăn làm sẵn từ nhà ra, dùng lò vi sóng ở bệnh viện hâm nóng lại.

Cậu cẩn thận vươn hai tay xuyên qua cổ và đầu gối người nọ, nâng thân thể gầy yếu ấy lên, ngoài dự liệu, anh nhẹ lắm, tựa như một đứa trẻ đang ngủ say. Lồng ngực cậu ấm áp dễ chịu quá, nhiệt độ trên người đối phương như xuyên thấu qua quần áo bệnh nhân không ngừng cuồn cuộn truyền sang cho cậu. Vương Việt điên rồ thu khuỷu tay lại một chút, muốn ôm người ấy càng chặt hơn, cậu như một người lữ hành lang thang trong đêm lạnh vô cùng vô tận bất chợt tìm được một bến cảng ấm áp vậy. Mãi đến khi người trong lòng phát ra một tiếng rên khẽ gần như không thể nghe được, Vương Việt mới hồi phục tinh thần, cuống quýt đặt đầu anh dựa lên gối.

Thì ra người thực vật có thể phát ra âm thanh sao, cậu sửng sốt một lát, bắt đầu ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, tự quyết định nói: "Chuyện đó... Tôi tên Vương Việt, là hộ lí hôm nay mới tới, lúc trước từng ở cùng phòng anh một tháng ... cũng không biết anh có biết được không, tôi ... tôi gọi anh là Bình ca nhé. Minh Phong ca bảo tôi thường xuyên trò chuyện với anh một chút."

Vương Việt lầm bầm lầu bầu, không hiểu sao thấy trên mặt nóng lên liền thôi không nói nữa, cậu bưng thức ăn trên bàn qua thổi thổi, nhìn đôi môi khép chặt của Hoàng Vệ Bình lại thấy khó khăn. Cậu chỉ đành vươn tay nắm cằm anh, dùng chút lực khiến đôi môi tái nhợt hé ra một khe nhỏ đủ để nhét thìa vào. Đầu lưỡi mềm mại ở trong khoang miệng nhẹ nhàng rung động, nước rau xanh biếc cùng đầu lưỡi phấn hồng vừa vặn tạo thành đối lập, lúc rút thìa ra còn kéo theo một sợi tơ trong suốt. Vương Việt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tiếp tục đút cơm. Sau đó lâm vào thế khó hơn nữa.

Đút cơm xong thì phải lau người.

Cậu đứng thẳng đơ bên cạnh giường như lính gác, cả người cứng nhắc như đá. Trên bàn còn để một chậu nước ấm đang không ngừng bốc khói, càng khiến cậu cảm thấy nóng hơn. Vương Việt do dự một lát rồi ngập ngừng nói: "Rất xin lỗi, Bình ca." sau đó cúi đầu cởi khuy áo cho anh, cởi đến khuy cuối cùng mới phát hiện hôm trước mình cài nhầm chỗ, cậu ngượng đến vành tai đỏ bừng, cả người tựa như một quả đào chín.

Lau xong nửa người trên lại đến nửa người dưới.

Vương Việt cắn môi, đặt một bàn tay dưới thắt lưng Hoàng Vệ Bình, chậm rãi nâng lên một chút sau đó túm lưng quần kéo xuống.

Kẹt ở ......

Cái quần chết tiệt này thế mà lại kẹt ở cái chỗ hơi phồng lên kia. Não Vương Việt phình to, đầu óc nhất thời trống rỗng, động tác trên tay dường như đã không còn chịu khống chế của đại não. Tay phải của cậu đỡ lấy mông Hoàng Vệ Bình, bàn tay như sờ vào một nơi mềm mại vô cùng, tay trái vươn xuống chỗ mắc kẹt kia thò ngón trỏ ra móc lấy cạp quần. Thời khắc đụng tới nơi còn ấm áp hơn nhiệt độ cơ thể, Vương Việt giống như bị điện giật, vội vàng kéo thẳng quần xuống.

Thẳng đến khi lau xong mặc quần áo lại rồi, Vương Việt vẫn chưa thoát khỏi màn hành động gây sốc vừa rồi, trong đầu chỉ có hai chữ, mềm quá.

Mát xa so với lau người dễ dàng hơn, dù sao cũng cách một lớp quần áo.

Vương Việt nhẹ nhàng vuốt ve trên người Hoàng Vệ Bình, tay chân, thân thể. Bởi vì thời gian dài không hoạt động, bắp thịt đều mềm nhũn, nắm trong tay như bột mì mềm mềm, ấn tay vào liền tràn ra từ khe ngón tay.

Làm xong hết mọi việc, Vương Việt đã mệt đến mồ hôi đầy người, giống như một con cá vừa từ dưới nước lao lên. Cậu thở dài ngồi trên ghế, chỗ nên sờ đã sờ, chỗ không nên sờ cũng sờ hết rồi, trong lòng cậu chỉ có thể mặc niệm, đều là đàn ông với nha, không cần để ý nhiều. Cậu nghĩ, nhất định là do Hoàng Vệ Bình quá đẹp, so với con gái còn khiến người thương tiếc hơn, cho nên cậu mặt đỏ tim đập cũng là phản ứng bình thường thôi.

"Là Tiểu Việt à!" Điều dưỡng đến thay thuốc thấy cậu liền cười đến lộ nếp nhăn nơi khóe mắt: "Công việc mới thế nào? Có mệt không?"

Vương Việt xấu hổ gãi gãi chóp mũi: "Cũng được ạ, so với đi giao hàng thì thoải mái hơn."

"Ui trời, hệ thống sưởi đều tắt cả rồi, cậu xem vẫn còn ra một thân mồ hôi này, người trẻ tuổi đúng là dễ nóng."

Vương Việt ngượng ngùng cúi đầu cười, khóe miệng hiện lên một xoáy lê nho nhỏ đáng yêu.

"Hôm nay cậu ấy thế nào rồi?" Điều dưỡng trưởng cười tủm tỉm hỏi.

Vương Việt ngẩn người: "Dạ, mới nãy em ôm ... nâng anh ấy lên hình như nghe thấy anh ấy hừ một tiếng, không biết có phải ảo giác hay không."

"Đây là chuyện tốt đó! Trước kia đừng nói phát ra âm thanh, ngay cả động ngón tay một chút cũng không có. Tốt quá! Để cậu làm hộ lí quả nhiên là đúng đắn, những hộ lí trước làm gì có ai thật tâm muốn chăm sóc cậu ấy, đều vì đầu cơ trục lợi cả thôi, có người còn ỷ vào cậu ấy không thể nói chuyện, nhéo cả người cậu ấy xanh xanh tím tím, chúng ta thì cứ sợ bỏ người này thì không tìm được người khác, để cậu ấy tủi thân bao nhiêu năm, haizzz, cũng may gặp được người tốt như cậu, về sau cậu thường xuyên nói chuyện với cậu ấy một chút, xem thời tiết bên ngoài cũng ấm áp hơn rồi, sang tháng liền có thể đưa cậu ấy xuống lầu dạo dạo một chút, như vậy cơ hội tỉnh lại càng lớn hơn!"

Trong lòng như bị đè nén, bị người khác ngược đãi ư...... Vương Việt nhìn người đàn ông gầy yếu trên giường, anh nằm ở nơi đó giống như một chú chim bị thương vậy. Cậu đột nhiên rất muốn thấy, chú chim này trước khi chịu thương tổn đã từng tự do bay lượn như thế nào đây.

Ngoài cửa sổ, người đi đường đều đã trút bỏ quần áo mùa đông, bông liễu phiêu phiêu trong gió mắc trên cành cây sơn chi, đầu cành mơ hồ sinh ra chút mầm xanh nho nhỏ, giống như biểu tượng của hy vọng. Vương Việt nhìn thấy trong lòng đột nhiên ấm áp, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên, dường như trong mông lung cậu nhìn thấy người trên giường chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy mỉm cười với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top