Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Say xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Niên ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi nghĩ rằng, kiếp này vì quên xin phép nghỉ mà đi theo lớp vẽ đến đây vẽ phác họa, Bách Dịch Nhiên nghe bạn cùng phòng nói rằng lớp vẽ sẽ đến vùng quê vẽ phác họa vào hôm nay, nên đã gọi bạn cùng phòng đến vùng quê chơi.

Vậy còn kiếp trước thì sao?

Kiếp trước cậu đã xin nghỉ trước, từ chối buổi vẽ phác họa này.

Bách Dịch Nhiên có phải cũng giống như bây giờ, sau khi biết tin về buổi vẽ phác họa đã sắp xếp mọi thứ, đầy háo hức đến đây... nhưng rồi lại trắng tay.

Ngu Thư Niên không biết mình có cảm giác gì, loại cảm xúc này rất khó diễn tả, cậu bình tĩnh thở ra, một lần nữa cầm lấy cọ vẽ, cố gắng dùng việc vẽ tranh để tĩnh tâm, kết quả là tay run lên, để lại một vệt màu ngay bên cạnh.

Màu sắc đột ngột xuất hiện trên bức tranh, bức tranh này trực tiếp bị hủy đi hơn một nửa.

Nhưng bây giờ, Ngu Thư Niên không còn tâm trí nào để vẽ tranh, cậu dùng nước làm loang màu trên bức tranh, đồng thời không chút để ý hỏi: "Mọi người có sắp xếp gì không?"

Trước khi đến, Phàn Thiên Vũ đã làm bài tập về nhà, mở miệng nói: "Đi bộ vào bên trong, theo con đường lên núi, người ta nói rằng nếu may mắn có thể đào được linh chi."

Là người lớn lên ở đây từ nhỏ, Bách Dịch Nhiên có thể dùng cụm từ "nhìn phát ngán" để mô tả cảnh đẹp trên núi, hắn giơ tay đặt lên vai Phàn Thiên Vũ, ôm anh đi sang một bên: "Tôi nói cho cậu biết, thứ nổi tiếng nhất ở đây không phải là lên núi cũng không phải là nhà nghỉ nông trại, mà chính là con suối nhỏ này."

Phàn Thiên Vũ nhớ lại chiến lược của mình: "À? Nhưng tôi thấy trên mạng nói..."

"Mạng toàn là lừa đảo thôi, cậu còn không tin người bản địa như tôi sao?" Bách Dịch Nhiên vỗ ngực nói: "Con suối này trông có vẻ bình thường, nhưng nếu cậu ngồi bên cạnh, nhìn thêm một lúc nữa, cậu sẽ tự nhiên phát hiện ra sự kỳ diệu trong đó.”

Phàn Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói nên lời, đầu óc không xoay chuyển được, đờ đẫn gật đầu.

Bách Dịch Nhiên dụ dỗ: "Vậy nên, cậu muốn đứng đây một lúc hay là đến bên cạnh thuê một chiếc ghế ngồi một lúc?"

Phàn Thiên Vũ nheo mắt, không tìm ra sự khác biệt giữa hai lựa chọn này.

Ngu Thư Niên nghe Bách Dịch Nhiên nghiêm túc lừa gạt, cố nén cười, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên.

Lỗ Luân Đạt ở không xa hét lên: "Phàn Thiên Vũ! Cậu nhớ cái cặp đen của tôi để đâu không?"

"Hả?" Phàn Thiên Vũ xách ghế không nghe rõ, "Cái gì?"

"Cặp đen ấy--"

"Gì cơ?"

Phàn Thiên Vũ quay trở lại, dứt khoát chạy đến bên Lỗ Luân Đạt để nói rõ ràng với cậu ta.

Bách Dịch Nhiên đặt chiếc ghế bên cạnh Ngu Thư Niên, sau khi đặt xuống thì nhìn khoảng cách hai bên, lại lặng lẽ dịch chiếc ghế về phía Ngu Thư Niên thêm một chút: "Các cậu định vẽ đến mấy giờ? Giáo viên có yêu cầu gì không?"

"Không có." Ng Thư Niên nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: "Có lẽ khoảng hai ba giờ chiều sẽ phải về, nếu không vẽ xong thì có thể sẽ trở thành bài tập về nhà, còn cậu thì sao? Khi nào về?"

"Tôi á? Tôi chẳng có việc gì, không vội về đâu." Bách Dịch Nhiên hoàn toàn quên mất bản thân vừa rồi không muốn đi bộ đến đây, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, "Ban đầu là đến đây chơi, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt."

"Nhưng mà, cậu đã đến đây rồi, cứ ở đây vẽ một lúc, lãng phí quá." Bách Dịch Nhiên đặt tay lên chân, có chút lo lắng cọ xát lòng bàn tay, "Vừa hay cuối tuần hai ngày, cậu cũng chơi thêm ở đây một chút đi, để tôi làm hướng dẫn viên cho cậu nhé?”

Ngu Thư Niên hơi nghiêng đầu, Bách Dịch Nhiên chớp mắt hai lần, vẫn cố gắng giới thiệu: "Tôi biết khá nhiều nơi thú vị, cậu không cân nhắc sao?"

Ngoài tiết học vẽ này ra, cuối tuần hai ngày cũng không có sắp xếp gì khác.

Cà Phê được gửi ở trung tâm chăm sóc thú cưng, hôm nay về cũng không đón được, về nhà... hình như cũng chẳng có gì để làm.

Dù cân nhắc thế nào thì ở lại đây chơi có vẻ là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ vậy, nhưng Ngu Thư Niên không nói thẳng ra, mà hỏi hắn: "Thu phí thế nào?"

Dưới ánh nắng dịu nhẹ, cậu hơi cong mắt, ánh mắt nhìn người bên cạnh mang theo vẻ tinh quái: "Tôi không mang nhiều tiền lắm, nếu đắt quá thì tôi không trả nổi đâu."

"Khụ." Bách Dịch Nhiên xoa mũi, chuyển tầm mắt sang một bên, giọng điệu mơ hồ: "Nói tiền bạc thì mất vui lắm... Tôi trả tiền cho cậu làm hướng dẫn viên cũng được."

Ngu Thư Niên không nghe rõ, "Hả?"

Bách Dịch Nhiên xua tay nói: "Không sao. Cậu cứ vẽ đi, đừng làm lỡ việc học."

"Bức tranh này hỏng rồi, tôi vẽ đại thôi, về nhà sẽ làm bài tập." Ngu Thư Niên thử dùng các màu sơn khác để cứu vãn bức tranh này, chỉ là sau khi sửa thì chắc chắn không còn giống như yêu cầu của bài tập là chỉ vẽ riêng con suối nữa, đương nhiên cũng không thể làm bài tập được.

Chỉ là vẽ để giết thời gian mà thôi.

"Hỏng chỗ nào? Vẽ đẹp thế này." Bách Dịch Nhiên chống tay lên thành ghế, trong giọng nói không có chút giả tạo nào, toàn là sự chân thành: "Cậu tự đòi hỏi bản thân quá cao rồi."

Vẽ tranh đòi hỏi sự tỉ mỉ, Bách Dịch Nhiên là một người cầm thước đo mà vẫn có thể vẽ lệch, nhìn Vu Thư Niên dùng tay phác họa vài nét đã ra một bức tranh, hoàn toàn không chê vào đâu được, chỉ hận bản thân học ngữ văn không tốt, không thể thốt ra đủ lời khen ngợi.

Chỉ có thể khen suông là đẹp.

Giáo viên và tài xế xách cơm trưa về, "Các em vẽ thế nào rồi? Các em nào đói thì dừng lại ăn cơm trước, không cần vội vẽ xong."

Ngu Thư Niên nghe vậy thậm chí còn không ngẩng đầu lên, phản ứng của Bách Dịch Nhiên lại lớn hơn một chút: "Cậu còn chưa ăn cơm sao?"

"Giáo viên mang cơm trưa đến." Ngu Thư Niên vẫn còn đang trong tình trạng say xe, ngửi thấy mùi dầu ăn từ hộp cơm mở ra, dạ dày đã ẩn ẩn phản đối, đừng nói đến chuyện ăn.

Cậu trả lời như vậy, Bách Dịch Nhiên thuận miệng hỏi: "Vậy sáng cậu ăn gì?"

Ngu Thư Niên: "...”

Câu hỏi này vừa được đưa ra, ngay cả Ngu Thư Niên cũng sửng sốt trong chốc lát, hiếm khi có chút chột dạ: "Sáng ăn bánh mì."

Bách Dịch Nhiên không bỏ qua biểu cảm trên mặt cậu, truy cứu: "Một miếng?"

"... Một miếng."

Bách Dịch Nhiên cau mày, rõ ràng rất không đồng tình với việc cậu đối phó qua loa với bữa sáng của mình như vậy.

Ngu Thư Niên há miệng, không hiểu sao lại có cảm giác như bị quản lý, cậu hắng giọng cố gắng giải thích cho miếng bánh mì đó.

Đúng lúc này, giáo viên mang cơm đến: "Này, Ngu Thư Niên của em đây."

Đến gần ngửi thấy mùi dầu mỡ, Ngu Thư Niên vô thức cau mày, nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy.

Bách Dịch Nhiên nhanh tay cầm hộp cơm trước câuh: "Cảm ơn cô giáo, em cầm giúp cậu ấy là được, cậu ấy đang vẽ tranh, không tiện."

"Được, ăn lúc còn nóng nhé." Giáo viên thấy họ ngồi gần nhau, hẳn là bạn học đi vẽ phác họa cùng, với tư cách là giáo viên, chưa trường hợp nào mà cô chưa gặp qua, huống chi là trường hợp phổ biến như thế này, sau đó cô tiếp tục đi phát cơm cho các học sinh bên dưới.

Bách Dịch Nhiên siết chặt nắp hộp, tiện tay đặt hộp cơm lên cái thùng bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại.

Có lẽ vừa đúng giờ ăn trưa, ngoài học sinh đi vẽ phác họa, những du khách đi lại cũng trải khăn dã ngoại ngay tại chỗ, thỉnh thoảng bày đồ ăn nhanh ra, đều là những người đến đây để du lịch leo núi, đồ ăn mang theo cũng không nhiều, chỗ cung cấp nước nóng đã xếp thành hàng dài.

Trong lúc nhất thời, đủ loại mùi thức ăn hòa quyện vào nhau.

Ngu Thư Niên mím môi, khẽ thở dài.

"Sao thế? Đói rồi à?" Bách Dịch Nhiên nhận ra sắc mặt tái nhợt của cậu: "Cậu không khỏe sao?"

Ngu Thư Niên lắc đầu: "Không sao, chỉ hơi say xe thôi."

"Đợi tôi một chút." Bách Dịch Nhiên nói xong thì vội vã đi mất.

Khi quay lại, trên tay đã cầm thêm một chai nước khoáng đá lạnh.

Bàn tay chạm vào nước khoáng cũng hơi lạnh, Bách Dịch Nhiên không chạm vào lòng bàn tay, mà dùng mu bàn tay áp lên trán Ngu Thư Niên: "Hơi lạnh, uống một ngụm."

Ngu Thư Niên nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Cần gì phải khách sáo với tôi thế." Bách Dịch Nhiên còn mua thêm một hộp kẹo bạc hà, đặt vào tay Ngu Thư Niên định nói chuyện thì điện thoại reo trước: "Alo?"

"Đúng vậy, ngay trước cửa hàng tạp hóa."

...

"Ừm, không phải, không phải, đi tiếp nữa, tôi nhìn thấy anh rồi." Bách Dịch Nhiên vẫy tay về phía cửa hàng tạp hóa.

Người giao hàng mặc đồng phục màu xanh lá cây xách hộp giữ nhiệt chạy đến: "Đơn hàng giao tận nơi của anh đây."

Bách Dịch Nhiên đưa mã nhận hàng, sau khi nhận được đồ, người giao hàng lại vội vã đi giao đơn khác.

Ngu Thư Niên nghi ngờ: "Trên núi cũng có thể gọi đồ ăn ngoài à?"

Bây giờ phạm vi giao đồ ăn ngoài đã rộng đến vậy sao?

"Không phải đồ ăn ngoài, là đồ giao hàng." Bách Dịch Nhiên mở túi giữ nhiệt, lấy từng hộp giữ nhiệt bên trong ra, hộp đựng đồ họa đã tạm thời trở thành bàn ăn.

Ngu Thư Niên cảm thấy hộp đựng thực phẩm này không giống như đồ ăn ở ngoài hàng, mà giống đồ ăn gia đình hơn.

"Tôi đặt ở trang trại, gọi giao tận nơi lên núi cho tôi." Bách Dịch Nhiên mở từng hộp một, hầu hết đều là rau củ thanh đạm, chỉ có một món thịt bò xào, dưới sự tôn lên của ớt xanh, ớt đỏ và rau mùi, trông cũng không hề ngấy.

Dưới cùng còn có cháo kê, kê do trang trại tự trồng, sau khi rửa sạch sẽ cho vào nồi nấu từ từ, không cho thêm bất kỳ thứ gì, nấu ra hương thơm nếp dẻo tự nhiên của kê, màu vàng óng nhìn thôi đã thấy thèm.

"Ăn nào." Bách Dịch Nhiên đưa cho cậu đôi đũa: "Khoai tây thái sợi trộn chua ngọt, cho thêm một chút dầu ớt, dầu ớt ở trang trại này đều do từng nhà tự làm, không có mùi mỡ động vật, cậu thử xem có ngon không.”

Ngu Thư Niên còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã bị nhét một bát cháo kê cùng một đôi đũa, "Cậu lúc nào..."

Hỏi như vậy, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh Bách Dịch Nhiên cúi đầu nghịch điện thoại sau khi nói chuyện về bữa sáng.

Hộp cơm mà giáo viên chia cũng không lãng phí, Bách Dịch Nhiên cầm lên, bẻ đôi đôi đũa dùng một lần nói: "Chúng ta đổi nhau, vừa khéo là tôi đã lâu rồi không ăn thịt kho tàu."

Bách Dịch Nhiên ăn hai miếng cơm với thịt kho tàu, thấy Ngu Thư Niên không động đũa: "Những thứ này cũng không ăn được sao? Tôi còn mua nước chanh, một lát nữa mới đến được, cậu muốn uống tạm chút cháo kê không?"

Say xe thì uống chút nước bạc hà hoặc nước chanh có thể làm giảm triệu chứng.

Đáng tiếc là trên núi không mua được bạc hà, nhưng cửa hàng nước giải khát có bán nước chanh, chỉ là ở hơi xa, thời gian giao sẽ lâu hơn.

"Không cần phiền phức thế đâu, too ăn đại một ít là được." Ngu Thư Niên vẫn không có cảm giác thèm ăn, nhưng dưới ánh mắt đầy lo lắng của Bách Dịch Nhiên, cậu vẫn gắp một ít khoai tây thái sợi gần nhất.

Khoai tây thái sợi giòn tan, chua ngọt hơi cay, ăn vào làm giảm đáng kể sự khó chịu trong dạ dày.

Thấy cậu ăn, Bách Dịch Nhiên mới yên tâm, không ăn gì, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngồi đó, dáng người gầy gò, mỏng manh khiến người ta khó mà không lo lắng.

Ngu Thư Niên gạt miếng ớt trên đĩa khoai tây thái sợi, gắp một đũa khoai tây thái sợi dính nước sốt ở bên dưới cho vào hộp cơm của Bách Dịch Nhiên: "Khoai tây thái sợi này ngon lắm, cậu cũng nếm thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top