Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trên đời này làm gì có ai hiểu em

Có bao giờ mà bạn đi trên xe buýt mà lòng uất ức đến chảy nước mắt, nhưng lại không dám khóc, chỉ lặng lẽ lau nước mắt rồi thôi.

Dạo gần đây mình cô đơn đến cùng cực, mình chán nản, mình lại suy nghĩ tiêu cực. Mình đã từng nghĩ việc giải thoát một con người nặng nề, một kiếp sống không mấy lạc quan đó chính là việc ngưng thở.

Mình viết dòng này là để cầu cứu cảm xúc bản thân. Các bạn khác mình, các bạn đừng nghĩ tiêu cực như mình mà hãy nghĩ lạc quan lên nhé. Làm ơn, đừng tiêu cực như mình.

Anh người yêu của mình, biết mình buồn, an ủi mình nhiều điều. Tính ra, việc yêu người lớn tuổi hơn cũng có nhiều cái hay.

Mình mệt nhoài nằm trên giường, nghĩ đến những tháng ngày mình tự do, mình lại thôi tiêu cực, lại nghĩ lông bông về cuộc đời.

Rồi sau đó mình nghĩ về anh người yêu, không hiểu sao ông trời lại sếp đặt cho mình gặp anh ấy, nụ cười của anh ấy làm mình thực sự ấn tượng ngay từ lần đầu tiên.

Mình lại nghĩ đến việc, sau này cô gái nào thật sự hạnh phúc lắm mới cưới được anh. Anh tuyệt vời như vậy, phải dành cho người khác tốt hơn.

Ngày nào anh cũng hỏi rằng: "Hôm nay của em như thế nào?".

Mình cười, tại sao mình có thể nghĩ đến việc chết đi trong khi người yêu mình là một người vui vẻ và yêu đời đến như thế.

Mọi người hỏi rằng, cũng lâu lắm rồi tôi không còn ra truyện mới? Tôi cũng đành thú nhận rằng mình đã từng có thời gian dài trị liệu về chứng khó ngủ. Về việc thần kinh của mình rất nhạy cảm. Ngày càng một khó chịu đi. Mình viết mãi viết mãi không ưng ý lại xoá đi, mình sợ câu chuyện của mình tệ hại như bản thân mình. Nên mình chẳng dám viết.

Thật sự, mình cần sự ổn định về cảm xúc của mình. Mình rất mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top