Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vô vọng và bất lực

Hôm nay ngày 22-10-2016. Lần đầu tiên trong cuộc đời đi học đi thi nộp giấy trắng. Cảm giác áp lực đến mức dạ dày đau thắt lên, khi đi ra khỏi phòng thi, mệt mỏi đến tay chân rã rời. 

Mặc cho lũ bạn vẫn an ủi, nhưng trong lòng luôn cảm giác bất lực đến muốn khóc. Ôm cặp ngồi ngay đấy, nấc lên, nhưng nước mắt cứ nghẹn lại, không thể khóc, còn dạ dày cứ quặn thắt lên, đau đến tay chân bịn rịn mồ hôi.

Anh đứng đấy, rất gần tôi. Anh đứng nhìn tôi, anh nhìn tôi chống trọi qua cái bất lực này. Anh bước lên, nhưng lại dừng lại nửa chừng. Tôi nhìn anh, mong một lần anh đến bên cạnh tôi hỏi ba chữ "Bị gì vậy?" 

Nhưng anh vẫn đứng đấy, im lặng nhìn tôi và anh chọn cách quay lưng bỏ đi. Tôi vẫn nhìn theo bóng lưng anh đến khi không thấy được nữa, tôi vẫn ôm chân ngồi đấy, cảm giác tôi chết lặng. 

Tôi bất lực ôm đứa bạn than thở, nhìn thấy anh. Anh đi tới cạnh cô gái ấy mỉm cười, thì ra cho dù tôi có thế nào, một câu quan tâm anh cũng chẳng thể nói nên lời. 

Và tôi nhận ra, trong suốt thời gian tôi quen biết anh, tôi và anh chưa bao giờ nói với câu những câu đại loại như "Xin chào", "Đang làm gì đấy?" hay "Ngủ ngon nhé." Những câu nói bình thường ấy, tôi chưa bao giờ nghe được anh hỏi han. 

Mặc dù, lúc anh bị té xe. Anh đến bên cạnh tôi ỉ ôi, nhõng nhẽo đau, đau lắm. Nhõng nhẽo tôi quan tâm, nhõng nhẽo tôi hỏi han, nhõng nhẽo tôi an ủi và hay nhõng nhẽo thích được mua đồ ăn. 

Nhưng lúc tôi buồn đến mức nước mắt rơi không được, nhắn tin cho anh anh chỉ trả lời hời hợt, thậm chí cũng chẳng muốn trả lời. Nhưng bao ngày qua tôi vẫn cứ như một đứa ngu, vẫn quan tâm anh hằng ngày. 

Tôi vẫn sẽ nhớ khoảnh khắc tôi tuyệt vọng ngồi đấy, anh nhìn tôi rồi lặng lẽ quay lưng đi. Tôi sẽ vẫn mãi nhớ nụ cười sâu đậm của anh dành cho cô gái ấy.

Hoá ra, anh chỉ bắt tôi thích anh. Nhưng anh không hề thích tôi :)

Dù là đã từng trải qua những năm tháng yêu đúng hay yêu lầm, dù đau khổ và thất vọng, nhưng những kỉ niệm vẫn cứ ở đó, không hề biến mất hay dịch chuyển, đôi lúc nó gợi nhớ lại, điều ta có thể làm là nhẹ nhàng mỉm cười, hoặc là tự trách bản thân vì sao có thể ngu ngốc và mù quáng đến thế.

Khoảng không giữa ta và bầu trời chỉ là nỗi nhớ người khôn nguôi, nếu như gặp gỡ để rồi rời xa nhau, thì chi bằng lúc đầu cứ thế mà đi lướt qua nhau.

Ngày ấy có bao nhiêu ước muốn thì cũng có bấy nhiêu khiếm khuyết, nếu như có hối hận thì cũng chẳng thể lùi bước, không phải chỉ còn cách tiến bước về phía trước hay sao?

Mình chỉ hi vọng rằng đến một ngày nào đó, một ai đó sẽ nhìn thấy ra sự cô đơn mà mình đang có, nhận ra sự lạc lõng luôn tồn tại xung quanh mình giữa đám đông. Và khi đó họ sẽ bắt đầu bước tới nắm tay rồi ôm lấy mình. Mình không muốn họ nhìn vào mắt mình, và cũng không cần nói gì lúc đấy đâu. Mình chỉ cần họ vỗ nhẹ vào lưng, ôm mình thật chặt trong vòng năm phút, để mình cảm nhận được sự chân thành của họ làm mình an tâm trong khoảnh khắc đó. Và nói sẽ ở lại bên cạnh mình không đi đâu nữa. Chỉ như thế, cũng đủ chữa lành những vết sẹo trong tâm hồn mình suốt những năm qua.

Mình hứa, chỉ cần như thế, mình sẽ dành cả cuộc đời mình để yêu thương và dành cho họ những gì tốt đẹp nhất - nhưng bây giờ kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top