Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng thượng hạng của khách điếm dù lịch sự, nhưng không cách nào sánh bằng "Hồ Tâm Tiểu Trúc" của Lam Vong Cơ.

Thư giãn toàn bộ cơ thể, sau gần mười ngày sớm chiều cùng nhau ở "Hồ Tâm Tiểu Trúc", Nguỵ Vô Tiện không thể trì hoãn lâu hơn nữa, tâm tâm niệm niệm phải đồng hành với Hàm Quang Quân "phùng loạn tất xuất" của hắn, trong lòng hắn cũng không bỏ được lời thề "vì dân trừ tuý".

Chưởng quầy nhanh chóng đem rượu, thức ăn và trà bánh tặng cho bọn họ. Sau khi nói cám ơn, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vừa tán gẫu vừa ăn no bụng.

Sau bữa tối, chỉ hoan ái một lần rồi ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nguỵ Vô Tiện ngồi trong bồn tắm, nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Khu rừng nhỏ bên ngoài Tĩnh Thất cũng có thể thường xuyên nghe được tiếng chim kêu ríu rít.

"Lam Trạm, người nhà của ngươi xây cho ngươi gian nhà ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chính là Tĩnh Thất. Chọn một nơi thanh tịnh như vậy, ngươi ở một mình thật sự là hơi rộng một chút, hay Tĩnh Thất vốn là chuẩn bị cho hai người ở? Gia đình của ngươi sẽ không ngầm thừa nhận từ lúc ngươi còn rất nhỏ, người mà ngươi mang về Tĩnh Thất sẽ chính là mệnh định chi nhân mà ngươi sẽ kết thành đạo lữ đấy chứ!"

Lam Vong Cơ dùng bồ kết nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dài của Nguỵ Vô Tiện, khẽ cười mà không ừ hử gì cả.

"Chà ... thật đúng là ......" Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất vui "Hai ta nếu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bái lạy, có thể sẽ có cảm giác khác, ta vẫn thực sự thích khu rừng ở bên ngoài gian nhà của ngươi".

"Chúng ta có thể trở về bái lạy một lần nữa" Lam Vong Cơ bình đạm nói. Với sự hiểu biết của y đối với gia tộc của mình, kết đạo lữ là một việc cực kỳ nghiêm túc. Nếu Nguỵ Vô Tiện nguyện ý, sớm muộn gì Cô Tô Lam thị cũng sẽ tổ chức đạo lữ đại điển cho bọn họ.

"Nhưng gian nhà nhỏ kia của ngươi cũng tốt lắm á. Ở đâu ta cũng đều thích hết" Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên nhìn, đối diện với một đôi mắt sáng như sao "Lam Trạm, ngươi thật là đẹp".

Nguỵ Vô Tiện nghĩ sang chuyện khác:『Lam Trạm, là mỹ nam cực phẩm như vậy thế mà lại tự tay tắm rửa cho ta. Thực là không tin nổi. Chà, đáng thương cho ta đời trước lăn lộn giữa mấy cô nương xinh đẹp hết ăn lại uống, được tặng dưa hấu, tặng sơn trà, còn được tặng hoa. Đời này ở cùng tiểu đứng đắn, nếu các nữ tu xem ta là thiên địch thì làm sao bây giờ? Các nàng ấy mà thực sự đối với ta như vậy, vậy thì đúng là thế giới đi xuống rồi ... 』sau đó cứ vô tư mà cười ha hả.....

Một làn gió nhẹ lướt qua mặt Lam Vong Cơ, nhìn chàng thiếu niên Vân Mộng chỉ thuộc về y – vẫn là gương mặt tươi cười trong trí nhớ kia, không khác gì năm đó ở trong Tàng Thư Các khóc lóc om sòm với y khi chép phạt. Một mùa hè ấm áp bừng lên trong tim ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top