Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ZWEI WELTEN-HAI THẾ GIỚI-(1.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch này được dịch trực tiếp từ bản gốc tiếng Đức, vui lòng ghi rõ nguồn khi chia sẻ.

(FOR A.R.M.Y)

=============================================

ZWEI WELTEN-HAI THẾ GIỚI-(1.1)

Tôi bắt đầu câu chuyện của mình bằng những sự kiện thời gian, mà lúc tôi 10 tuổi và đi học tại trường La tinh trong thành phố nhỏ của chúng tôi.

Ở đó là những mùi vị đối lập và chạm vào tôi từ bên trong với nỗi đau và những trận mưa rào ấm áp, những con phố hẹp tối tăm và những ngôi nhà cùng tòa tháp rạng rỡ, tiếng điểm của đồng hồ và gương mặt của mọi người, những căn phòng đầy giản dị và sự thoải mái ấm áp, những căn phòng chứa đầy bí mật và những nỗi sợ ma quỷ sâu thẳm. Là mùi của sự chật hẹp ấm cúng, là mùi chú thỏ con và những cô hầu, là mùi đồ dùng trong nhà và rau củ đã khô héo. Hai thế giới tại đây xoay chuyển quanh nhau, trên phương diện hai cực mà xuất hiện ngày và đêm.

Một thế giới là căn nhà của bố, tuy nhiên nó thậm chí còn hẹp hơn, nó thật sự chỉ bao phủ được bố mẹ tôi. Tôi am hiểu phần lớn thế giới này, nó là mẹ và bố, và tình yêu và sự nghiêm khắc, tấm gương và trường học. Thuộc về thế giới này chính là những ánh sáng dịu nhẹ, sự rõ ràng và sạch sẽ, tại đây là những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng thân thiện, những đôi bàn tay được rửa sạch, những bộ quần áo sạch sẽ, chỗ ngồi tốt trong nhà. Ở đây mỗi bài thánh ca buổi sáng được cất lên, ở đây lễ Giáng sinh được tổ chức. Tại thế giới này hiện tại không có ranh giới và những con đường, mà dẫn đến tương lai, nó có những bổn phận và lỗi lầm, lương tâm xấu xa và sự sám hối, sự tha thứ và ý định tốt đẹp, tình yêu và sự tôn thờ, những câu nói trong Kinh thánh và sự thông thái. Ta phải giữ vững được trong thế giới này, để cuộc sống được rõ ràng và thuần khiết, đẹp và có kỷ luật.

Trong khi đấy một thế giới khác đã bắt đầu ngay trong chính giữa căn nhà của chúng tôi và hoàn toàn khác biệt, mùi vị khác, trò chuyện khác, hứa hẹn khác và yêu cầu khác. Trong thế giới thứ hai này có những cô hầu và những người làm thuê, những câu chuyện về hồn ma và những lời đồn đại, ở đó có những dòng chảy của những vật, những điều to lớn, thu hút, đáng sợ, bí ẩn như những lò mổ và nhà tù, những gã say rượu và những bà vợ rầy la, những con bò được sinh ra, những hiệp sĩ liều lĩnh, sự giãi bày của những tên trộm, sự ngộ sát, tự tử. Tất cả những điều đẹp đẽ và tồi tệ, hoang dại và độc ác này rải rác xung quanh , trong những ngõ hẻm kế bên, những ngôi nhà kế bên, trong đồn cảnh sát và những người lang thang. Những gã say xỉn đánh đập người vợ của họ, ném những quả bóng và những cô gái trẻ từ những công xưởng, những người phụ nữ già có thể bị bỏ bùa và ốm, những tên trộm sống trong rừng, những kẻ đốt phá sẽ được bắt giữ - trên tất cả, tuôn ra và ngửi thấy một thế giới thứ hai đầy bạo lực, trên tất cả, chỉ không trong căn phòng của chúng tôi, nơi mà bố và mẹ đang ở. Và điều đó rất tốt.Nó thật tuyệt vời, khi bên cạnh chúng tôi là sự tự do, kỷ luật và yên bình, bổn phận và lương tâm tốt đẹp, sự bị tha và tình yêu - và thật tuyệt, khi cũng có những thứ khác, tất cả tiếng ồn và sự chói lóa, sự tối tăm và bạo lực, mà con người ta chỉ muốn chạy thoát đến với mẹ.

Và cũng rất hiếm khi xảy ra, như cả hai thế giới bị phân chia rạch ròi, như cả hai cùng tồn tại ngay sát cạnh! Ví dụ như cô hầu của chúng tôi Lina, khi cô ấy cầu nguyện và buổi tối trong phòng khách bên cạnh cửa chính và hát một bài với giọng trầm mặc, đôi bàn tay đã rửa sạch đặt lên trên tạp dề được vuốt phẳng, rồi cô ấy thuộc về bố và mẹ,thuộc về chúng tôi, trong thế giới tươi sáng và đúng đắn. Ngay lúc đấy trong bếp hoặc chuồng gỗ, khi cô ấy kể cho tôi câu chuyện về những cậu bé không đầu hoặc khi cô ấy cãi nhau với người bán thịt trong quán nhỏ, rồi cô ấy là một người khác, thuộc về một thế giới khác, một thế giới bao quanh bởi những điều bí mật. Và nó cũng xảy ra với những người khác, và nhiều nhất là với bản thân tôi. Đương nhiên, tôi chỉ thuộc về thế giới tươi sáng và đúng đắn kia, tôi là con của bố mẹ, tuy nhiên đôi mắt và đôi tai của tôi hướng tới đâu, thì tất cả lại hoàn toàn khác, và tôi sống theo một cách khác, mặc dù điều đó với tôi thường lạ lẫm và không quen, mặc dù ở đó ta sẽ thường xuyên hứng chịu những lương tâm xấu xa và sự sợ hãi.Thậm chí thỉnh thoảng tôi thích sống nhất ở thế giới bị ngăn cấm, và thường quay lại nhà trong sự sáng sủa - nó muốn thật quan trọng và tốt - gần giống như sự trở lại trong một nét đẹp bị phai mờ, trong sự chán nản và hoang tàn. Thỉnh thoảng ta biết: cái đích trong cuộc sống của tôi là, được trở thành giống như bố và mẹ tôi, thật tươi sáng và sạch sẽ, thật cân nhắc và kỷ luật; nhưng con đường đến đó thật xa, tới đó ta phải ngồi trong trường học và học tập rồi bỏ dở những kỳ kiểm tra, và con đường luôn dẫn đến một thế giới khác, tối tăm hơn, đi xuyên qua nó, điều đó gần như là không thể, ta sẽ chỉ bị kìm hãm và chìm sâu trong nó. Có rất nhiều câu chuyện của những người con trai bị bỏ rơi, và nó đã xảy ra như thế, tôi đọc chúng với niềm đam mê. Ở đó thay vì sự quay về nhà với bố và với những điều tốt đẹp một cách gìn giữ và vĩ đại, tôi cảm thấy hoàn toàn, rằng chỉ riêng mình nó thôi cũng là sự đúng đắn, tốt đẹp và đáng để mơ ước rồi, và rồi một phần của câu chuyện, mà đóng vai trò như sự xấu xa và mất mát, sẽ càng thu hút hơn, và khi ta nói và được phép thú tội, thì điều đó thỉnh thoảng lại gần như một sự tiếc nuối, rằng sự mất mát đã tạo nên sự hối lỗi và lại được tìm ra. Tuy nhiên người ta không nói thế và cũng không nghĩ thế. Nó chỉ là một thứ có sẵn, như một linh cảm và khả năng, nằm tận sâu trong cảm xúc. Khi tôi liên tưởng đến ác quỷ, và tôi có thể nghĩ ngay đến hắn ngay dưới con đường, mặc quần áo hoặc chân thực, hoặc ở trong hội chợ, hoặc ở trong quán trọ, tuy nhiên không bao giờ ở nhà chúng tôi.

Những người chị gái của tôi dĩ nhiên thuộc về thế giới tươi sáng kia. Họ, như tôi thấy, tồn tại bên cạnh bố và mẹ, họ tốt hơn, lịch sự hơn, mắc ít lỗi hơn tôi. Họ có lỗi, họ có những thói quen xấu, nhưng mà với tôi, điều đó không đáng kể, điều đó không như thế với tôi, nơi mà sự kết nối với những điều xấu xa thường xuyên khó khăn và dằn vặt, nơi mà gần hơn với thế giới tăm tối kia. Những người chị, cũng giống như bố mẹ, được chăm sóc và để ý, và khi ta cãi nhau với họ, thì sau đó lương tâm của bản thân sẽ luôn đứng trước những kẻ xấu xa, kẻ chủ mưu, kẻ mà phải cầu xin sự tha thứ. Bởi vì ngay trong sâu thẳm những người chị đó ta đã xúc phạm bố mẹ, những điều tốt lành và yêu cầu. Có những bí mật, mà tôi thích chia sẻ cho những gã ngoài phố hư hỏng nhất còn hơn là kể với các chị của tôi. Và một ngày đẹp trời, khi trời sáng và lương tâm mình đúng đắn, thì điều đó thường là vô giá, khi cùng chơi với các chị thật ngoan và vâng lời và nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp và huy hoàng của bản thân. Nó sẽ phải như thế, khi ta là thiên thần! Giới hạn cao nhất mà tôi biết và tôi nghĩ chúng tôi thật ngọt ngào và tuyệt vời khi trở thành thiên thần, xung quanh là những âm thanh trong trẻo và mùi hương như lễ Giáng sinh và sự may mắn. Ôi những tháng ngày đấy kéo dài được bao lâu! Tôi thường chơi những trò vô hại, được phép, từ sự đam mê và mãnh liệt, những trò mà trở nên quá nhiều đối với các chị, mà sẽ dẫn đến cãi vã và không vừa ý, và nếu sau đó sự tức giận sẽ đổ lên đầu tôi, thì tôi trở nên tồi tệ và làm và nói những thứ đồi bại, hư hỏng, trong khi tôi vẫn nói và làm, thì cảm thấy thật trầm lắng và bùng cháy. Rồi sau đó những thời khắc tồi tệ và tăm tối của sự ăn năn và hối lỗi sẽ đến chớp nhoáng, một sự may mắn yên lặng, biết ơn mà không khó xử, cho cả thời khắc đó hoặc khoảnh khắc đó.

Tôi đi học ở một trường La tinh, con trai của thị trưởng bang và của thầy hiệu trưởng đều học cùng lớp tôi và thỉnh thoảng có đi cùng tôi, những cậu bé điên cuồng và là thuộc về thế giới được phép và tốt đẹp kia. Mặc dù vậy tôi có quan hệ với cậu bé hàng xóm, những cậu học sinh của trường tiểu học, nơi mà chúng tôi hay xem thường. Tôi phải kể về một trong số đứa đó.

Vào một buổi chiều rảnh rỗi - tôi ít hơn 10 tuổi- tôi có hay đi cùng với hai cậu bé hàng xóm. Lúc đó có một đứa to hơn và vì thế khỏe hơn hung dữ hơn khoảng 13 tuổi,một đứa học sinh tiểu học, con của người thợ may. Cha của nó là một bợm nhậu, và cả nhà nó đều mang tiếng không tốt. Tôi biết rõ Franz Kromer, tôi rất sợ nó, và tôi không thể chịu được, khi hiện tại nó đang đẩy bọn tôi. Nó có một phong cách rất đàn ông và bắt chước phong cách và cách nói chuyện của những thanh niên công xưởng. Dưới sự chỉ đạo của nó chúng tôi trèo xuống cạnh cái cầu trong cảng và và che phủ chúng tôi trước thế giới ở sâu thẳm nhịp cầu đầu tiên. Khu cảng nhỏ giữa những thành cầu uốn vòm và dòng nước chảy chậm chạp chứa những mảnh vụn lớn và rác, một mớ hỗn độn của những thanh sắt đã hoen gỉ và những thứ rác khác. Ta thấy được ở đó cùng với những đồ cần thiết; chúng tôi phải tìm kiếm dưới sự chỉ huy của Franz Kromer và đưa cho nó xem, chúng tôi đã tìm được gì. Và rồi nó giấu đi hoặc là mang xuống dòng nướng. Nó nói chúng tôi phải chú ý, liệu dưới đó có đồ từ chì, đồng thau hay thiếc, những thứ mà nó đã giấu, kể cả là một cái lược làm từ sừng.Tôi cảm thấy lo âu khi trong xã hội của nó, không phải vì tôi biết, bố tôi sẽ cấm hết những việc này, khi ông biết chuyện này, mà là từ sự giận dữ của Franz. Tôi rất vui, rằng nó đã chọn tôi và đối xử tôi giống như những đứa khác. Nó đề nghị và chúng tôi nghe theo, nó như thể một quy tắc cũ, cho dù tôi ở cùng nó lần đầu tiên.

Cuối cùng chúng tôi ngồi xuống đất, Franz khạc vào nước và nhìn chúng tôi như một người đàn ông; nó khạc qua cái răng thưa của nó và nhìn vào chỗ nào nó muốn. Cuộc trò chuyện bắt đầu và cả bọn xong vào ca ngợi và huênh hoang với những chiến công và những chiến tích xấu xa. Tôi im lặng và sợ hãi, ngay lúc đó sự yên lặng của tôi được chú ý và sự tức giận của Kromer chĩa thằng vào tôi. Cả hai người bạn của tôi lúc đầu đều bỏ xa tôi và đều quen biết nó, tôi thì lạ lẫm giữa chúng và cảm thấy rằng quần áo và hành động của tôi là thử thách đối với chúng. Như một học sinh trường Latinh và con trai của một quý ông thì Franz không thể nào yêu quý tôi được, và cả những đứa khác nữa, tôi cảm thấy điều đó tuyệt, tôi sẽ sớm từ chối và từ bỏ nó.

Cuối cùng thì tôi cũng từ nỗi sợ đó bắt đầu kể chuyện. Tôi bịa ra một câu chuyện trộm lớn, để biến tôi trở thành một người hùng. Trong một khu vườn cạnh một căn nhà nhỏ, tôi kể, tôi cùng bạn đã ăn trộm một túi táo to vào giữa đêm, và không phải loại thường, mà là táo renet nâu nhạt và táo đỏ, loại tốt nhất. Trong thời khắc nguy hiểm đó tôi đã thoát ra khỏi câu chuyện, sự bịa đặt và kể chuyện đối với tôi đã trở nên bình thường. Để không chỉ phải dừng lại ngay và có thể phát triển thêm một cách xấu xa hơn, tôi đã đánh bóng tác phẩm của mình. Một trong số chúng tôi, tôi kể, đã luôn phải đứng trông chừng, trong khi những đứa khác đứng dưới cây và nhặt táo ở dưới, và chiếc túi đầy táo quá nặng, chúng tôi phải đặt xuống và bỏ một nửa số táo còn lại, tuy nhiên một tiếng sau chúng tôi quay lại và vẫn nhăt chúng.

Khi tôi kể xong, tôi mong rằng sẽ nhận được những lời động viên, cuối cùng thì tôi cũng thoải mái và say sưa kể câu chuyện bịa của mình. Tất cả bọn trẻ im lặng chờ đợi, Franz Kromer tuy vậy lại nhìn tôi bằng cái liếc mắt nửa vời khắp xung quanh và hỏi tôi bằng giọng đe dọa:"Có thật không?"

"Đương nhiên rồi", tôi nói.

"Thật sự chứ?"

"ừ, thật mà" tôi quả quyết hùng hổ, trong khi bên trong thì đang run rẩy vì sợ.

"Mày có thể thề không?"

Tôi rất sợ, nhưng rồi ngay lập tức trả lời có.

"Vậy thì nói đi: Thề có Chúa và phước lành!"

Tôi nói: "Thề có Chúa và phước lành."

"Được rồi", nó nghĩ thế rồi quay đi.

Tôi nghĩ, sẽ tốt và vui mừng nếu nó khích lệ tôi sớm và hướng về con đường quay lại. Khi chúng tôi đứng trên cầu, tôi ngại ngùng nói, tôi phải về nhà bây giờ.

"Mày không cần phải vội đâu", Franz cười lớn, " chúng ta về cùng đường mà."

=================

(Còn tiếp)

Dịch bởi: Deutschmade

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top