Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

당신의 여왕이 아닙니다: I

Phiên dịch sang Tiếng Việt từ "Not Your Queen" của winter_lover10

Cảm ơn sự cho phép của tác giả winter_lover10 khi cho phép phiên dịch two-shot tuyệt vời này.

Translate into Vietnamese from "Not Your Queen" of winter_lover10

Special thanks to an author winter_lover10 who allowed me a chance to translate this fantastic two-shot

Source: https://www.wattpad.com/1186181032-not-your-queen-sakook-%E2%9C%93-characters-description-and

_______________________________

NHÂN VẬT:

Các nhân vật sẽ gọi dưới tên khác.

Sana của Twice là Công Chúa Alexandria Minatozaki

Jungkook của BTS là Jacob Gabriel Jeon

Tzuyu của Twice là Nữ Hoàng Marie Chou

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

MÔ TẢ:

Với cô công chúa như em, yêu anh chỉ là một giấc mơ, một ảo mộng. Nó như mơ mộng vào chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.

"Như cái tên của em, em chỉ là công chúa,
và như cái tên của cô ấy,

em không phải là nữ hoàng của anh."

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

CHỐNG CHỈ ĐỊNH:

Không phù hợp cho người đọc trẻ tuổi. Có đề cập tới những từ ngữ không phù hợp như t* t*. Người đọc hãy lưu ý đến các giới hạn và yếu tố kích hoạt của chính bạn trước khi đọc.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Ngày tác giả bắt đầu viết: 02-08-2022
Ngày tác giả đăng tải: 05-02-2022
Ngày tác giả hoàn thành: 03-17-2022

*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.*~.

당신의 여왕이 아닙니다: I

Source: https://www.wattpad.com/1186191415-not-your-queen-sakook-%E2%9C%93-%EB%8B%B9%EC%8B%A0%EC%9D%98-%EC%97%AC%EC%99%95%EC%9D%B4-%EC%95%84%EB%8B%99%EB%8B%88%EB%8B%A4-i

Alexandria POV

"Tên cô ấy nghe thật quý tộc!"

"Tôi ghen tị làm sao vì, cái tên đó thật sự phù hợp với cô ấy. Ý tôi, rất hiễm có người phụ nữ nào có cái tên, mà không có vẻ trẻ con hay tương tự vậy."

"Cô ấy nhìn như một cô công chúa ở ngoài đời thực! Như cái tên và gương mặt của mình."

Đó là những lời khen ngợi tôi đã nghe mỗi ngày. Thật ra, tôi không quá quen việc được nhận nhiều sự chú ý, nhưng sau một thời gian, tôi đã quen với nó.

Tôi không hiểu tên của mình có gì thú vị sao? Ý tôi là, nói thiệt là tôi rất không thích tên của mình. Nó nghe quê mùa, và trẻ con, và tôi nghĩ họ chỉ nói vậy bởi nó hợp với tôi vì - nói không khoác lác chứ, nhưng - tôi có gương mặt giống em bé.

Nhưng, tôi không phải là con nít nữa!

Tôi không thể làm được gì, ngoài việc thở dài. Thật chứ, có chuyện gì với họ thế? Nó chỉ là một cái tên. Cái tên mà mọi người có thể có nếu ba mẹ họ đặt như thế.

Công Chúa Alexandria Minatozaki. Nghiêm túc đo chứ? Nó nghe quý tộc sao? Tôi không hiểu là họ đang nói về cái tên hay cái họ của mình nữa.

Tôi không muốn có cái danh xưng Công Chúa đó. Nó không hợp với tôi.

Yah, tôi vẫn không thể thoát ra khỏi nó. Quý tộc cái quần què, ở chỗ nào cơ chứ? Chỗ nào quý tộc đâu.

Okay, vấn đề tiếp theo là có người nói rằng tôi thật sự phù hợp với tên của mình. Hmmm, về lý do tại sao, tôi đồng ý với nó. Ý tôi là, cái danh xưng Công Chúa không quá tệ với tôi. Chỉ là, tôi không thích nó. Chỉ vậy thôi.

Chuyện thứ ba là người nào đó đã nói tôi là một công chúa thật sự. Ý tôi là! Wow, lời khen đó đã làm tim tôi rung động. Aish, tôi nghĩ tôi đã đỏ mặt, mẹ kiếp, làm ơn dừng lại đi.

Hiển nhiên, khi tôi trở nên nổi tiếng ở trường, không khó hiểu khi tôi cũng có người ghét mình. Như bạn nghĩ đó, rất nhiều người.

"Nghĩ xem, có danh xưng 'Công Chúa' nhưng thái độ của cô ta chả khác nào một con quỷ cái."

"Tôi hoàn toàn đồng ý! Cô ta chả có vẻ gì giống công chúa cả. Gớm, con khốn đó chắc chắn đã lừa đám 'tự xưng là người hâm mộ' ngu ngốc và trẻ trâu kia của mình! Tôi thương hại cho tụi nó!"

"Huh, chuyện tốt là, chúng ta đã không bị đánh lừa. Con khốn đó thật kinh tởm! Nó mà quý tộc cái c*t gì!"

Tôi chỉ đành thở dài. Dĩ nhiên, cái giá của sự nổi tiếng là gì? Những câu chửi rủa chứ sao. Ban đầu, tôi đã muốn bóp cổ từng người trong bọn họ vì cái tội đã bắt nạt và nói xấu tôi.

Nhưng sau đó tôi nhận ra, đánh nhau với họ sẽ chả có lợi lộc gì cho tôi. Cứ khóc mướn đi, đám cặn bã mặt dày kia.

Khi đi ngang qua họ, tôi chỉ hất tóc và đã cho họ nụ cười khinh miệt. Huh, tôi là quỷ cái sao? Vậy, tôi đoán họ đúng rồi đó. Giỡn thôi! Tôi có thể cảm nhận được máu nóng họ đang sôi lên chỉ vì sự xuất hiện của tôi. Wow. Chỉ là wow thôi.

Tất nhiên, tôi không phải là con quỷ! Tôi phải đồng ý rằng tôi là người phụ nữ máu lạnh, người chỉ dựa vào bạn thân của mình. Ý tôi là, cô ấy là người duy nhất tôi trao vài nụ cười ấm áp.

Và cả anh, nữa.

Tôi nắm chặt túi đeo vai của mình khi từng đặc điểm của anh lần lượt hiện ra trong đầu mình. Thật chứ, anh làm tôi có gì đó tôi không nên có ngay từ ban đầu.

Tôi lắc đầu mình để đá bay những suy nghĩ đó. Tôi phải luôn nhớ thỏa thuận của chúng tôi. Cái thỏa thuận khốn khiếp đó.

"Alex!"

Tôi lặng người và thấy ớn lạnh khi nghe thấy giọng nói quen thuộc hét tên mình. Tôi nuốt nước miếng. Trái tim và lý trí tôi đang đánh nhau rằng tôi nên quay lại, hay không.

Nhưng, chúng tôi có thỏa thuận! Tôi vẫn nên đối mặt với anh.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác, cơ thể tôi vẫn phải quay về phía anh, tôi nhìn thấy nụ cười tươi của anh giữa đám đông, khi anh đang vẫy tay với tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi sững sờ khi nhìn anh. Cứ như mọi người mờ dần và mọi thứ trở thành một thước phim quay chậm.

Cảm giác như ở đó chỉ có tôi và anh.

"Này? Alex? Cess?" Tôi như bị chế nhạo khi nghe anh gọi tôi bằng những biệt danh khác nhau. Thực ra, tôi không chấp nhận Cess. Alex thì có thể chấp nhận được. Anh quơ tay trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn không đáp lại. Tôi cảm thấy một cái vỗ nhẹ vào vai mình. "Cậu không sao chứ?"

Tôi hơi rùng mình nên đập nhẹ vào tay anh. Tôi đảo mắt. "Yah! Đừng chạm vào tôi!" Tôi nghe anh cười khúc khích nhẹ, vì vậy tôi chĩa vài ánh mắt dao găm vào người anh. "Có gì buồn cười sao, hả?"

"Không thể chạm tới",

"Cái gì ?!"

"Cậu đang hành động như thể không ai có thể chạm vào mình, tsk!" Anh vòng tay qua vai tôi, nhưng tôi dứt ra. "Được rồi, được rồi, Công chúa Alexandria Minatozaki là điều gì đó không thể chạm vào. Luôn luôn như thế."

Tôi đảo mắt một lần nữa. Cái quái gì vậy! Người đàn ông này đang khiến tôi phải suy nghĩ và cảm nhận về những điều mà tôi không nên, tất nhiên, tại sao tôi lại có những điều ảo tưởng về chúng tôi cơ chứ? Tôi nên luôn ghi nhớ rằng chúng tôi có một thỏa thuận.

Một thỏa thuận kỳ lạ.

Cái cau mày của tôi chuyển thành một nụ cười khi tôi quay sang anh , tôi là một người mâu thuẫn, hoặc có thể là tôi chỉ giỏi giả vờ. "Cậu biết không Jacob, hãy đi thẳng vào vấn đề: Cậu cần gì, lần này?"

Jacob Gabriel Jeon, tình đơn phương đích thực của tôi ở trường đại học này! Yup, thực ra, anh đã chuyển đến đây vào năm ngoái, vậy có nghĩa là tôi đã ở đây từ trước, trước anh. Anh có ánh hào quang này, một người thân thiện. Nên chẳng trách tại sao tôi lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chúng tôi không phải là bạn cùng lớp. Bạn cùng trường, đúng vậy! Chúng tôi chỉ trở nên thân thiết, vì lời đề nghị của anh. U là trời.

Nhưng mà, dường như định mệnh vẫn luôn trêu đùa tôi. Tôi biết rằng tôi không thể đến được với anh. Vì thỏa thuận của chúng tôi, thứ mà chỉ hai chúng tôi biết.

Tôi nhớ khi khoảnh khắc anh nhờ tôi giúp đỡ thông một thỏa thuận, tất cả những ảo mộng của tôi về anh, rơi xuống như một hiệu ứng domino. Có lẽ, cuộc sống là thế đấy. Tôi vẫn phải chấp nhận thôi.

Jacob bật cười, "Yah! Alex, tại sao cậu lại nghiêm túc như vậy?" Anh lắc đầu, và quay sang tôi. "Nhìn này, tôi chỉ muốn gặp cậu. Để biết cậu đang làm gì và ngày hôm nay của cậu thế nào, bạn của tôi."

Bạn. Lần nữa Jacob, làm tôi đau hơn nữa!

"Tôi không quan tâm đến sân khấu của cậu và vẻ bắt đầu làm trò đó đâu, ngài Jeon," Tôi đã nhìn anh bằng cái nhìn nghiêm túc của mình, nhưng bên trong, tôi biết rằng tôi đang chết dần vì tôi chỉ cố gắng rất nhiều để nhìn vào anh , thẳng vào mắt. "Bỏ mặt nạ xuống, và đi đi."

Lúc đó mọi thứ trở nên im lặng,

Và im lặng.

Sau đó, anh chỉ cười. Cái quái gì vậy ?! Tôi cuộn chặt tay mình thành nắm đấm. Anh nên biết ơn vì tôi yêu anh.

"Tôi không có hứng thú với những trò đùa của cậu đâu, Jacob thân yêu của tôi," Tôi mỉa mai nói, nhưng nó chẳng đả động gì tới anh. Anh chỉ cười tươi hơn, "Có chuyện gì vậy, anh bạn trẻ?"

Nụ cười của anh, trở nên nghiêm túc. Anh hắng giọng trước khi nói. "Cô ấy thế nào?" Tôi vẫn bình tĩnh. "Ý tôi là, cô ấy thế nào rồi ...?"

Tôi nhìn sang chỗ khác. Vâng, đúng vậy, tôi biết điều đó ngay từ đầu, đó là 'cô ấy' chứ không phải và sẽ không bao giờ là 'tôi'.

Tôi thở dài và cố gắng để nở một nụ cười chân thành với anh. "C-cô ấy đang làm tốt!"

Vì lợi ích của mình, tôi thề, tôi đang cố gắng rất nhiều để cư xử bình thường ở đây, mặc dù trái tim tôi hiện đang dâng lên một sự chua chát bên trong. Nó cũng khiến tôi thấy nghẹt thở, tôi cần một cái gì đó.

"Cô ấy đang làm tốt ... trong học tập, và mọi thứ. Hiện tại trong bảng xếp hạng xếp hạng của khoa chúng tôi, cô ấy vẫn đang và luôn dẫn đầu." Tôi mỉm cười. "Quả thực là nữ hoàng."

"Chà! Trong phân khu của tôi, tôi hiện cũng đang dẫn đầu trong bảng xếp hạng quý đầu tiên," Anh tự hào nói, trong khi đó tôi chỉ mỉm cười đáp lại. "Tôi và nữ hoàng của tôi là một cặp hoàn hảo, phải không?"

Nụ cười tôi biến mất, nhưng tôi nhớ ra thỏa thuận, vì vậy tôi nhanh chóng mỉm cười một lần nữa, và gật đầu liên tục.

Anh quay sang tôi "Được rồi, đã nói xong về nữ hoàng của tôi. Hãy nói về cậu."

Anh chỉ vào tôi. Và tôi cũng làm như vậy ... nhưng với vẻ thắc mắc. Anh chỉ cười khúc khích và gật đầu.

"Cậu sao rồi?"

Tôi đang hoang mang với hành động và câu hỏi bất ngờ của anh. Vấn đề ở đây là, chúng tôi đáng lẽ phải nói về 'nữ hoàng' của anh chứ không phải 'bạn' của anh. Chúng ta rõ ràng biết sự khác biệt giữa những thứ đó, đúng không?

Được rồi, tôi không nên nghĩ đây là chuyện to lớn, tôi cần phải trả lời mà không nghĩ rằng nó có gì đó.

Nhưng, làm thế nào tôi có thể? Chết tiệt, tôi thực sự vô vọng.

"Cess?" Anh gọi một lần nữa, và như những gì tôi đã nói, tôi không bao giờ chấp nhận biệt danh đó, "Cậu đang lơ đãng. Cậu có sao không-OUCH! "

Tôi đánh vào ngực anh, nhưng không phải là mạnh. Tôi nhìn anh lạnh lùng, trước khi bước đi.  Nhưng, anh bỗng nắm lấy cổ tay tôi.

"Cậu bỏ đi sao? Tại sao lại thế chứ?" Tôi dừng lại khi tôi cảm nhận được anh đang nắm cổ tay của mình. Tôi bình tĩnh hết mức có thể. "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Tôi quay sang anh, tôi chỉ vào anh. "Vì đã gọi tôi là Cess." Sau đó, tôi chỉ vào bản thân mình. "Cậu vẫn đang thấy tôi đứng một đống ở đây, còn sống sờ sờ."

(Theo mình tìm hiểu thì Cess được hiểu theo nghĩa lóng là m* t*y trong những bài rap những năm 90)

Anh vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, sau đó, anh đảo mắt. "Cess nghe hay mà." Cái thái độ đó, "Này, tôi nghiêm túc đấy!"

"Trông tôi có giống đang nói đùa không?"

"Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi đã nói rồi!"Tôi đánh trả.

Tôi thở dài và giơ tay đầu hàng, Hay thật, bởi vì tôi không muốn tranh luận với anh. Anh thật trẻ con, nhưng tôi thực sự yêu anh. Chết tiệt!

"Tôi sẽ đi, gặp cậu khoảng-"

"Tôi đi với cậu."

Trái tim tôi không ngừng thở ra khi anh nói 4 từ đó. Ôi thôi nào Alexandria, tôi và anh là bạn của nhau cơ mà! Nhưng, tại sao mọi chuyện lại khác hơn dự tính chứ?

Ôi trời, tôi đang phát điên lên ngay bây giờ!

Tôi không trả lời, và chúng tôi cứ tiếp tục bước đi. Có lẽ, anh muốn đi cùng để gặp cô ấy? Bạn biết đấy, tôi và cô ấy đều là bạn cùng lớp. Sao có thể không tranh thủ nhìn nữ hoàng lộng lẫy của mình cơ chứ. 

Tôi thậm chí đang nghĩ gì vậy ?! Rằng anh thực sự muốn ở bên tôi? Tất nhiên là không, chúng tôi như bây giờ là vì cô ấy.

Cho nữ hoàng của anh.

"Cậu đang vội sao?" Anh hỏi, và tôi không trả lời anh. Tại sao mọi thứ lại cảm thấy sai sai như vậy? Tôi đã hơi sốc khi anh nhìn vào mặt tôi. Cái khuôn mặt dài thượt này là sao?"

"K-không có gì, chỉ là tôi ... đang nghĩ rất nhiều điều trong những ngày qua," tôi lúng túng trả lời, nhưng khuôn mặt của anh nói rằng anh không tin, và tôi cần giải thích thêm. "Cậu biết đấy, các kỳ thi đang đến rất gần. Tôi cần duy trì những gì tôi có ngay bây giờ."

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, và nó thật sự không giúp được gì cho tôi. Cái nhìn đó không khó chịu nhưng khiến tim tôi vẫn đập nhanh hơn bình thường. Tôi thực sự không thể thở đàng hoàng. Tôi cũng nhìn anh chằm chằm. Có hai điều mà tôi có thể mô tả về anh .

Số 1, Chúa ơi, anh đẹp trai quá,

Và số hai, anh không phải của tôi. Và sẽ không bao giờ.

Tại sao cuộc đời lại tàn nhẫn như vậy?

Chờ đã, tôi vẫn nhận ra rằng anh vẫn đang nhìn tôi, vì vậy tôi hắng giọng và vẫy tay. "Jeon Jacob, yah!"

Có vẻ như anh đã hoàn hồn trở lại khi anh chớp mắt rất nhiều lần, và mỉm cười bất an, "Chúng ta lại ở đâu?"

"Tại khuôn viên trường."

"Sao cũng được," Chúng tôi vẫn đang đi chậm rãi, và Chúa ơi, tôi không muốn khoảnh khắc này dừng lại chút nào. "Nhân tiện, giống như câu hỏi của tôi trước đó, Hmm, hãy để tôi hỏi cậu một câu đàng hoàng."

"Ngày hôm nay của cậu thế nào?"

"Khỏe." Tôi trả lời ngắn gọn.

"Gì?!" Anh thốt lên và nhìn tôi khó tin. "Được rồi, cả hai chúng ta đều biết rằng cậu là công chúa lạnh lùng, nhưng cậu có thực sự chắc chắn rằng chỉ ổn không?"

Anh bị sao vậy.

"Ừ, có vấn đề gì không?" Tôi quăng một câu hỏi.

Jacob lướt các ngón tay của anh qua tóc anh và ngăn tôi lại bằng cách giữ hai vai tôi. Anh nhìn chằm chằm vào hướng của tôi.

"Alexandria, cậu không vui khi gặp tôi sao?" Anh bĩu môi.

"Sao cũng được, anh Jeon."

"Nói cho tôi biết, cô, Minatozaki."

Aish! Tất nhiên là tôi rất vui. Nhưng, không đời nào tôi phải nói với anh! "Tôi vui."

Được rồi, tôi vô tình nói ra.

Chàng trai họ Jeon mỉm cười và tiếp tục bước đi một lần nữa. Phòng học của tôi gần với phòng của anh, vì vậy tôi không để ý việc anh đi cùng tôi.

"Chờ đã, lúc nãy cậu nói rằng kỳ thi đang đến gần, và cậu đang quan tâm đến những gì mình có," Anh quay sang tôi. "Thứ hạng hiện tại của cậu là bao nhiêu?"

Tôi nuốt nước bọt khi thấy anh trông đợi phản ứng của tôi như thế nào.

Làm thế nào để tôi nói với anh rằng tôi đứng thứ 2 liên tục trong bốn năm, và vẫn đang tiếp tục như vậy? Tôi thở dài, và nở một nụ cười mỉm.

"Vẫn là thứ hai," tôi nhìn xuống và đan hai tay vào nhau. "Bên cạnh nữ hoàng của cậu."

Cả hai chúng tôi đều chìm vào bầu không khí yên tĩnh. Thật là khó xử, đặc biệt là khi nói về tình trạng học tập của chúng tôi ở đây trong trường đại học của chúng tôi. Có lẽ, anh có thấy có lỗi vì đã hỏi? Nhưng, thật ra thì không có gì sai cả, chỉ là ... tôi không biết,

"Được rồi, học sinh xếp hạng 2 bây giờ sẽ là nữ hoàng mới của tôi."

Sau một phút im lặng, cuối cùng anh cũng nói và nháy mắt với tôi.

Tôi chỉ cười thầm. Như thế.

Thành thật mà nói với bạn, Jeon Jacob có chút đào hoa. Anh là một người nói chuyện ngọt ngào, vì vậy tôi giả vờ rằng tôi đã quen với nó và coi nó như không có gì. Nhưng, sâu bên trong, tôi như tan biến vì sự phấn khích lãng mạn mà anh đang mang lại.

"V-vớ vẩn," Chúa ơi, tôi nói lắp! Ồ không, tôi hy vọng anh không nhận ra. "Y-yah, phải nói rằng các kỳ thi khá áp lực. Nhưng, tôi rất vui vì mình vẫn có thể lọt vào danh sách danh dự."

Tôi đã thay đổi chủ đề, Chúa ơi!

"Yeah, cậu nói đúng." Tôi nghe anh lầm bầm.

"Yeah..." Chúa ơi, phải biết tôi đã ngu ngốc đến mức nào, tôi chỉ muốn biến mất thôi. Ngay lúc này!

Chúng tôi đã hết chủ đề để nói chuyện. Nó khiến mọi thứ càng thêm xấu hổ. Tôi không có gì để nói và để làm ngoài việc trộm và liếc nhanh về phía anh.

Anh vẫn có hình tượng hoàn hảo đến nỗi hầu hết các cô gái - không chỉ trong khu của họ - đều chảy nước miếng vì anh.

Tôi thở dài. Có cảm giác như chúng tôi đang có buổi đi bộ chậm rãi. Tim tôi đập thình thịch. Vào lúc này, tôi chỉ mong rằng anh sẽ bắt đầu một chủ đề nào đó, chỉ để giảm bớt sự khó xử.

Anh đang cho tôi một cơn đau tim nhỏ.

***

"Tôi sẽ đi đây, Alex."

Anh vẫy tay và định bước đi, thì tôi đã ngăn anh khi nắm cổ tay anh lại.

"Ch-đợi đã," anh liếc nhìn bàn tay của tôi trên cổ tay anh, vì vậy tôi ngay lập tức gỡ nó ra. "Cậu không định nhìn cô ấy sao?" Tôi hỏi và hơi cúi đầu xuống.

Anh nhón gót và nhanh chóng nhìn vào bên trong. Mái tóc dài ngang vai rất hợp với cô ấy. Tóc dài cũng hợp với cô ấy, nhưng tôi thích tóc ngắn của cô ấy hơn. Nữ hoàng đang viết, vì vậy cô ấy không nhìn thấy chúng tôi.

Tôi nhìn Jacob, tôi có thể thấy môi anh tạo thành một đường cong như thế nào khi nhìn cô ấy. Nhưng mắt anh thì không, tôi lập tức nhìn sang chỗ khác khi anh quay sang tôi.

"Vẫn lộng lẫy như ngày nào," anh có lẽ đã yêu mến cô ấy trong đầu anh. "Và, t-trái tim tôi vẫn đập ... vì cô ấy."

Tôi cúi đầu, để anh không thể thấy ​​phản ứng của tôi, Tại sao tôi lại để anh ta làm vậy? Tôi luôn phải nhắc nhở bản thân rằng chúng tôi có một thỏa thuận.

Tôi chỉ không đồng ý với tình huống này chỉ vì tôi muốn giúp anh. Nhưng, thỏa thuận khá hấp dẫn, và bằng cách nào đó đó là cách của tôi để nhắc nhở bản thân rằng tôi nên tránh xa anh. Tình cảm của tôi  dành cho anh ta nên biến mất.

Sau khi nhìn và kiểm tra cô ấy, anh nhìn tôi. "Vì vậy, tôi sẽ đi ngay bây giờ, Alex," Anh mỉm cười và vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tôi rất ngạc nhiên, "Hãy luôn để mắt đến cô ấy, được chứ?"

Dĩ nhiên tôi sẽ. Không phải vì thỏa thuận của chúng tôi.

Nhưng bởi vì, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.

"T-tôi sẽ." Tôi vẫy tay trong không khí, đồng thời nhìn bóng dáng anh đang xa dần. "Bảo trọng!"

"Hãy luôn nhớ thỏa thuận của chúng ta!" Anh hét lên ở phía xa, trước khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Anh không bao giờ để tôi quên về thỏa thuận của chúng tôi. Anh luôn nhắc nhở tôi.

Nụ cười trên môi tôi tan biến như bong bóng.

Một nhận thức và đồng thời, một câu hỏi đánh vào tôi rất nhiều. 

Từ khi nào tôi đã tự đánh lừa bản thân và chơi trò chơi này?

***

Khi bước vào phòng, tôi lập tức phát hiện người phụ nữ có mái tóc dài ngang vai ngẩng đầu lên, và bắt gặp ánh mắt của tôi. Cô mỉm cười với tôi.

"Ria!" Cô ấy vẫy tay trong không khí, tôi chỉ cười khúc khích vì biệt danh của cô ấy dành cho tôi. Tất nhiên, các bạn cùng lớp của chúng tôi nhìn chúng tôi, Muốn biết tại sao không? Hãy để tôi giải thích sau. "Tôi lại tưởng rằng cậu lại đến muộn."

"Tất nhiên là không rồi. Tôi không muốn bị giáo sư của chúng ta mắng, Rie."

Queenie Marie Chou, nàng thơ tuyệt đẹp của lớp chúng tôi, Đúng vậy, tên của cô ấy quý tộc hơn của tôi. Đừng hiểu sai ý tôi, tôi không lo lắng về điều đó. Đó chỉ là lời của những người xung quanh tôi.

Tôi gọi cô ấy là Rie, và cô ấy thường gọi tôi là Ria, Chúng tôi giống như những người bạn tốt nhất, Bởi vì, chúng tôi là như vậy!

"Cô ấy xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô ấy là độc nhất vô nhị, Queenie là một sự kết hợp hoàn hảo. Vẻ đẹp và khối óc!"

"Marie thực sự rất lộng lẫy. Tôi là người hâm mộ số 1 của cô ấy! Cô ấy hơn người bạn thân nhất của mình, Công chúa, tôi rất tiếc."

"Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý. Không hiểu tại sao người luôn hấp dẫn mọi cô gái như Jeon Jacob lại ngưỡng mộ nữ hoàng của chúng ta, tôi nghe nói rằng anh ấy thích cô ấy. Nhưng, tôi cũng không biết tại sao anh ấy luôn ở bên thứ rác rưởi đó-Ý tôi là, công chúa,"

"Có thể , nàng công chúa ấy không ngừng tán tỉnh nhà vua. Như thể chàng sẽ phải lòng nàng. Cứ mơ mộng mãi đi! "

Đó là những lời nhận xét mà họ luôn dành cho cô ấy, tôi không bận tâm lắm. Thực tế, tôi rất vui vì họ ngưỡng mộ cô ấy.

Nhưng, họ có thực sự cần phải kéo tôi xuống? Giống như, cái quái, họ có thể khen ngợi Marie mà không cần nhắc đến tên tôi.

Chà, một số trong số họ chỉ đang lợi dụng người bạn thân nhất của tôi để ghét bỏ tôi. May mắn thay, tôi và Marle không thèm để ý đến cái tư tưởng đó của họ, Kinh tởm. 

Để tôi gọi cô ấy là Marie ở đây. Marie đã từng nhận được một số lời khen ngợi và tán thưởng về cô ấy, ngoài việc cô ấy có rất nhiều người ngưỡng mộ, Ai sẽ không yêu cô ấy? Cô ấy có một khuôn mặt hoàn hảo, một thân hình hoàn hảo, thêm vào đó cô ấy xuất thân từ một gia đình giàu có.

Chẳng trách tại sao mọi người lại thích cô ấy.

Chẳng trách tại sao anh lại thích cô ấy.

"Ria?" Marie hỏi với một chút quan tâm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, khi cô ấy vẫy tay trước mặt tôi. "Cậu không sao chứ?"

Tôi nở một nụ cười ngượng nghịu, tôi thật sự đang lơ đãng, "A-ah, vâng. Chỉ là mọi thứ khá áp lực."

"Tại sao?" Cô ấy hỏi, khi cả hai chúng tôi đã ổn định chỗ ngồi của mình.

"Bởi vì, kỳ thi sắp đến gần," tôi nói dối. Chà, không hẳn là nói dối, nhưng, một phần của nó là sự thật.

Marie gật đầu. "Tôi cũng vậy. Nó khá căng thẳng, và tôi không biết, Tất cả những gì tôi làm là học và vùi đầu vào bản thân cả ngày."

Tôi quên nói với bạn rằng cô ấy cũng đang dẫn đầu bảng xếp hạng của học sinh trong lớp của chúng tôi. Nhìn chung, cô ấy cũng đứng ở vị trí đầu tiên, tôi là người thứ 2 và Jacob đứng ở vị trí thứ 3.

Tôi thở dài, tôi cần phải cẩn thận với những lời mà tôi sẽ phun ra trong miệng, Và tất nhiên, tôi không nên quên kế hoạch của chúng tôi, và về thỏa thuận,

Đã đến lúc phải hành động.

"U-uhm, Marie?"

Cô ấy ngẩng đầu lên đối mặt với tôi, và tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Thôi nào, tôi có thể làm được mà!

Ngay cả khi nó đau.

"Marie, cho Jacob một cơ hội được không?"

_______________________________

Nếu bạn yêu thích câu chuyện này, đừng quên ghé nhà tác giả để lại 1 vote.

If you like this story, don't forget to leave the vote in the author's post.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top