Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

당신의 여왕이 아닙니다: II

Phiên dịch sang Tiếng Việt từ "Not Your Queen" của winter_lover10.

Trân trọng cảm ơn sự cho phép của tác giả winter_lover10 khi cho phép phiên dịch two-shot tuyệt vời này.

Translate into Vietnamese from "Not Your Queen" of winter_lover10

Special thanks to an author winter_lover10 who allowed me a chance to translate this fantastic two-shot

Source: https://www.wattpad.com/1189538014-not-your-queen-sakook-%E2%9C%93-%EB%8B%B9%EC%8B%A0%EC%9D%98-%EC%97%AC%EC%99%95%EC%9D%B4-%EC%95%84%EB%8B%99%EB%8B%88%EB%8B%A4-ii

_______________________________

당신의 여왕이 아닙니다: II

Alexandria POV

"Marie, Jacob có cơ hội không?"

Sau đó là sự im lặng, vẻ mặt Marie trở nên nghiêm trọng một chút, Rất tiếc, một bước đi sai lầm rồi, Alex! Tôi nghĩ rằng tôi đã làm rối nó lên. Tôi không nên hỏi cô ấy điều đó, Còn quá sớm để nói như vậy,

"U-uh, Đừng bận tâm đến tôi."

"Ý cậu là như thế nào?"

Tôi thở dài, "Tất cả chúng ta đều biết rằng Jacob ... có ý với cậu đúng không? Ý tôi là, tôi nghĩ cậu ấy có kế hoạch để tán tỉnh và theo đuổi cậu, C-có thể, cậu ấy chỉ đang tìm kiếm một thời điểm hoàn hảo."

Một khoảng lặng dài lại một lần nữa. Mãi cho đến khi Marie, nói, và phá vỡ lớp băng đó.

"Được," cô ấy trả lời và mỉm cười rộng rãi, Được rồi, tôi đã chấp nhận sai lầm của mình, "Ý tôi là, cậu ấy là một chàng trai tốt. V-vậy, tại sao không cho cậu ấy một cơ hội, phải không?"

Khuôn mặt của cô ấy nói rằng cô ấy rất vui với ý tưởng này, nhưng đôi mắt của cô ấy nói rằng ... không?

Có điều gì sai không?

Tại sao hôm nay cô ấy có vẻ ít nhiệt tình hơn ấy nhỉ? Tôi đang lo lắng. Có lẽ, tôi đã nói điều gì đó sai sao?

"Rie, có chuyện gì vậy ---"

"K-không có gì, Ria!" Cô ấy nở một nụ cười trên môi và tràn đầy năng lượng. Ơn trời, cô ấy không sao, tôi nghĩ tôi đã nói điều gì đó có thể phiền toái, "Cũng giống như cậu, tôi cũng đang lo lắng về các kỳ thi sắp tới,"

Vâng, tất nhiên, ý tôi là, nếu bạn thực sự yêu thích điều gì đó, bạn cần không chỉ là chăm chỉ, mà là cực kỳ chăm chỉ. Chỉ ngồi cả ngày và tận hưởng bầu không khí sẽ không làm cho mọi thứ tốt hơn.

Tôi cũng đang nỗ lực gấp đôi.

"Thôi nào, đừng gọi tôi là Ria!" Tôi thốt lên, và cô ấy chỉ cười khúc khích với tôi. Tất nhiên, tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng tôi thực sự không thích Ria cũng như Cess. "Ý tôi là, chỉ cần gọi tôi là Alex, Rie. Nó phù hợp với tôi, tốt hơn Ria hoặc Cess."

Marie nhìn tôi với một chút nghi ngờ, và đồng thời cũng là ánh mắt trêu chọc. "Ồ ... có thể, biệt danh 'Alex' khiến cậu nhớ đến ai đó sao?"

Tôi nhíu mày. Tôi, hoàn toàn không hiểu những gì cô ấy đang cố nói. "Gì?"

"Jacob," cô ấy thản nhiên nói, điều đó khiến tôi mở to mắt. Marie nhíu mày. Cô ấy thực sự đang trêu chọc tôi hay sao ?! "Cậu ấy là người đã đặt cho cậu biệt danh đó, phải không?"

Chết tiệt! Vâng, tôi thừa nhận rằng chính Jacob là người đầu tiên gọi tôi là 'Alex'. Marie, gọi tôi là 'Ria', trong khi các bạn cùng lớp và gia đình tôi gọi tôi là 'Công chúa'. Tôi có rất nhiều biệt danh mà họ có thể sử dụng, thành thật mà nói.

Nhưng, đúng. Nó đã đúng một phần.

Ồ, cô ấy nghĩ rằng tôi thích một người thích cô ấy sao ?! Omg, làm ơn đừng vậy chứ. Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, không chỉ vì điều kiện trao đổi, mà chỉ vì tôi muốn giúp anh.

Tôi cần phải phủ nhận tất cả những điều này!

"K-không!" Tôi mất mười giây để lắc đầu và trả lời, "K-Không phải về cậu ấy, Tại sao cậu lại nghĩ đến điều đó, khi cậu ấy định theo đuổi bạn? T-tại sao tôi lại thích cậu ấy, trong khi cậu ấy thích cậu chứ?" 

Chết tiệt, những lời đó khiến tôi nhức nhối rất nhiều. Ý tôi là, tôi không nên nói những lời đó. Ngực tôi như thắt lại một lúc, nhưng tôi cố tỏ ra bình thường.

Tôi phải làm điều này. Sau đó, tôi có thể ...

Tôi không biết nữa.

Marie cười khúc khích. "Cậu biết đấy, hai người rất hợp với nhau." Cô ấy nói và đưa hai ngón tay của mình ra. Cô ấy ghép chúng lại với nhau. "Cậu và Jacob hợp với nhau."

Cô ấy đang nói cái quái gì vậy ?! Tôi đã nghĩ rằng Jacob có cơ hội với cô ấy? Bây giờ, tại sao cô ấy lại liên kết tôi với người đàn ông đó ... 

Ôi trời ơi, cô gái này thực sự điên rồ!

"Rie, tại sao bạn lại liên kết tôi với cậu ta, tôi không thích cậu ta!" Tôi lúng túng trả lời. Phải, tôi có thể làm điều này. Tôi không quan tâm dù nó đau, miễn là tôi cần phải hoàn thành điều này. "C-Cậu biết không? Cậu ấy thích cậu, okay?"

"Và, không đời nào tôi phải lòng cậu ấy."

Cảm ơn Chúa, tôi đã không nói lắp.

Nụ cười trêu chọc của cô ấy biến mất trong nháy mắt, tôi thực sự không biết có chuyện gì với cô ấy, nhưng kể từ khi tôi hỏi cô ấy, và nói với cô ấy rằng Jacob thích cô ấy, có vẻ như cô ấy không thích suy nghĩ đó. Ý tôi là, nếu cô ấy không thích Jacob, thì không cần phải giả vờ.

Giống như Jacob, tôi không thể thực sự cảm nhận được sự quyết tâm của anh trong việc chinh phục người bạn thân nhất của tôi. Ý tôi là, anh luôn nhắc nhở tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi nhưng tại sao tôi lại luôn nhắc nhở anh ấy cũng phải làm như vậy. Cứ như, từ ban đầu, tôi không phải là người  có kế hoạch tán tỉnh Marie mà, đúng không?

Mọi thứ có vẻ kì lạ.

Hoặc có thể, tôi chỉ đang suy nghĩ thái quá.

"Aish, được thôi, đừng nói về cậu ấy nữa," nụ cười của Marie đã bình thường trở lại. "Có lẽ, cậu đang có một ai đó ... hoặc cậu đã thích ai đó rồi?"

Lông mày tôi nhíu lại. Này, tôi ở đây để hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng, tôi đoán tôi sẽ chỉ trả lời câu hỏi của cô ấy. Và tiếp tục nói dối nữa. "K-không, tôi không thích ai cả!"

Tôi ngay lập tức phủ nhận, tôi biết, tôi có vẻ quá phòng thủ ở đây, nhưng tôi không quan tâm! Marie không nên hỏi tôi những câu hỏi kiểu này ngay từ đầu.

"Uhm, Marie, tại sao chúng ta không nói về --- "

Câu nói của tôi đã bị cắt ngang, khi giáo sư của chúng tôi đột ngột bước vào phòng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và biết ơn, vì tôi cảm thấy rằng mình đã được cứu.

Tôi nhìn Marie, tôi Không biết tại sao cô ấy lại hỏi tôi về Jacob, nhưng dù là gì đi nữa, tôi chỉ mong rằng cô ấy sẽ không làm tổn thương anh, và ngược lại.

***

Tôi đang đi ở hành lang. À, Marie nói với tôi rằng cô ấy có gì đó cần làm, vì vậy cô ấy quyết định ở lại đó. Tôi thậm chí đã hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn tôi đi cùng cô ấy nhưng cô ấy ngay lập tức từ chối. À, cô ấy là một trong những thành viên của hội học sinh.

"BOO!"

"AHHHHHHH!"

Tôi la lên khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh. Cái gì vậy, người đàn ông này vừa mới làm tôi  giật mình, ngay trên đường tới căn tin.

"Này, công chúa, cậu đáng yêu thật đó. Ý tôi là giọng của cậu, hehe."

Tôi chỉ trợn tròn mắt. Tất nhiên, anh làm tôi sợ, Ai mà không hét lên, đúng không?

"Cậu định ăn trưa à?"

"Cậu nghĩ sao, Jeon?"Tôi hỏi. 

"Aish,sao lại  xưng họ chứ, Alex?" Anh bĩu môi. Tôi chỉ thở dài và tiếp tục bước đi. "Này chờ đã!"

Anh nắm cánh tay tôi, khiến tôi dừng lại. "Cái gì?"

Jacob buông tay tôi ra và gãi gáy.

"Tôi có thể đi cùng cậu không?"

Tôi không còn lựa chọn nào khác, phải không? Vì vậy, tôi chỉ đơn giản gật đầu, và bỏ lại anh. Anh đuổi theo rất nhanh! Chúng tôi gọi món cho bữa trưa. Của tôi là bánh mì bò. Anh gọi cơm với gà.

Tôi nghe thấy anh hắng giọng, điều đó khiến sự chú ý của tôi chuyển từ món ăn của tôi về phía anh.

"Nữ hoàng đâu?"

"Tại cuộc họp, tôi đoán vậy?"

Anh chỉ gật đầu. Và cả hai chúng tôi chìm vào im lặng. Như thường lệ , tôi nghe thấy một số bình luận tiêu cực và những lời bàn tán về tôi. Một số khen ngợi tôi, một số là từ fan girl của Jacob, nhưng hầu hết là fan của Queenie, hoặc gọi là những kẻ thù ghét số một của tôi.

Tôi cười cay đắng. Làm sao họ có thể ghét tôi chứ? Tôi đã làm gì đó sai? Đôi khi, hành động của họ sẽ khiến bạn tự hỏi bản thân, liệu bạn đã làm điều gì đó không đúng.

Tốt thôi, bất cứ điều gì, tôi nên bớt quan tâm đến những tên cặn bã đó! Tôi biết tôi không nên khoe khoang điều này, nhưng tôi tốt hơn họ!

Cả hai chúng tôi chỉ tiếp tục ăn, không quan tâm đến họ (đó là tôi, như mọi khi!). Tôi phát bệnh, và mệt mỏi với những sự chú ý mà tôi đang nhận được.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình. Tôi đoán, tôi phải bắt đầu đếm xem tôi có thể ăn với anh bao nhiêu lần. Bây giờ tôi biết rằng anh có cơ hội lớn để giành được trái tim của Marie, tôi chỉ cần đối mặt với sự thật, và chấp nhận thất bại của mình.

Vâng, nếu bạn nghĩ rằng có những cái tên nghe rất quý tộc thì tôi sẽ vui? Không, bạn sai rồi. 

Một công chúa không thể thay thế nữ hoàng.

Và đó là thực tế cay đắng, trong trường hợp của tôi.

***

Danh sách danh dự đã được phát hành. Được rồi, nhưng tôi biết, tôi không cần phải chạy lên bảng đó, chỉ để xem thứ hạng của tôi là bao nhiêu. Luôn luôn ở vị trí thứ hai đã tát cho tôi một sự thật rằng tôi không thể cao hơn thế nữa.

Rằng, tôi sẽ ở lại vị trí đó, mãi mãi.

Danh sách này là một trong những thông báo được mong đợi nhất mà mọi sinh viên đều muốn được nêu tên trên bảng thông báo của trường đại học này. Nhưng đối với một người như tôi thì không, tôi đã đứng thứ hai trong suốt bốn năm trời rồi! 

Tôi đã quen với nó. Tôi thực sự không đặt mục tiêu trở thành người giỏi nhất, Nhưng, những người xung quanh tôi, chắc chắn có thể ném đá vào những thứ tỏa sáng đó. Đặc biệt, những kẻ ghét tôi.

Tôi ghét nhận được sự chú ý và có fandom của riêng tôi ở đây. Như, tôi đánh giá cao sự ngưỡng mộ của họ, nhưng điều này đang vượt quá tầm kiểm soát. Cũng như những người ghét tôi.

Người hâm mộ của tôi tự gọi mình là 'AlexCess', trong khi người hâm mộ của bạn thân nhất của tôi tự gọi mình là 'NieRie'.

Tôi chưa bao giờ yêu cầu họ lập fandom. Nhưng, dựa trên thống kê của các bạn cùng lớp của tôi, fandom của Marie lớn hơn tôi 40%. 30% trong số đó là những người ghét tôi.

Vâng, như những gì tôi đã nói, tôi không khao khát sự nổi tiếng và nổi tiếng. Tôi đã rất vui khi ở bên anh (tạm thời), và ở bên Marie.

"Công chúa Alex!" Ai đó hét lên từ xa, tôi nhíu mày để xem ai đang đến gần. Cậu ấy là một trong những người bạn cùng lớp của tôi, và được gọi là người hâm mộ số một của tôi. "Cậu đã thấy kết quả chưa?" 

Tôi lắc đầu. Cậu ấy nhìn tôi lo lắng, vì vậy tôi quyết định hỏi cậu ấy. Khuôn mặt của cậu ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn. "Kết quả thế nào?"

Bạn cùng lớp của tôi không  trả lời, mà thay vào đó cậu ấy chỉ kéo tôi đến nơi thông báo được đăng. Buồn cười sao, cái cách mọi người nhường đường cho tôi.

Tôi không bận tâm đến những cái nhìn chằm chằm mà họ dành cho tôi. Nhưng, nghiêm túc mà nói, họ thậm chí còn rút điện thoại ra, chỉ để ghi lại khoảnh khắc này? Tôi nghe Marie và Jacob la mắng họ, nhưng có vẻ như giọng nói của hai người là vô nghĩa đối với họ.

Hàm của tôi như rơi xuống khi tôi nhìn thấy tên của mình. Nó không còn ở vị trí ban đầu nữa, tôi đã phá vỡ bốn năm liên tiếp đứng thứ hai chết tiệt của mình. Và bây giờ, tôi đã di chuyển sang một ô.

Trở xuống, tôi đứng thứ 3.

3. Minatozaki, Công chúa Alexandria: 95,45%

Chúa biết tôi muốn hét lên đến mức nào. Tôi quyết định bịt miệng mình lại. Tôi muốn hét lên. Tại sao thế giới lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Chỉ khi tôi nghĩ rằng tôi không quan tâm đến thứ hạng của mình, nhưng chết tiệt! Phải, tôi không, nhưng ai đó quan tâm đến nó. 

"Nữ hoàng của chúng ta vẫn giữ nguyên vị trí của mình, nhưng con chó cái đó đã di chuyển ... xuống một bậc, haha!"

Tôi nghe Marie mắng họ, nhưng họ không quan tâm. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy ánh đèn flash của máy ảnh và tiếng cười của họ. Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa.

Chân tôi quyết định rời khỏi nơi đó, và chạy trốn khỏi tất cả bọn họ. Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng Marie và Jacob hét tên tôi.

"Rie!"

"Alex!"

Nhưng, tôi không bao giờ nhìn lại, Được rồi, điều này thật đau đớn. Tôi không thể chịu đựng được với cái này! Tôi không thể ... Tôi chỉ không thể ...

Đứng ở vị trí thứ ba không phải là vấn đề lớn đối với tôi. Nhưng những người xung quanh tôi? Vâng, đúng vậy. Họ sẽ không ngừng ném bùn vào mặt tôi, cho đến khi tôi vấp ngã, và tôi không thể đứng vững được nữa.

Vâng, đó là cách hoạt động của xã hội. Đầy rẫy những con người độc hại.

Tôi dừng lại, và nhìn lên bầu trời. Tôi mỉm cười chua chát. Tôi nhớ bà tôi nhiều lắm. Nếu bà ấy vẫn ở đây, tôi cá rằng bà ấy sẽ bảo vệ tôi, và luôn tự hào về tôi.

B-bà ơi, con muốn ở với bà trên đó.

Con có thể đến với bà không?

***

PAK!

"Mày thật là một sự nhục nhã! Thật đáng thất vọng!"

Một cái tát giáng xuống má tôi. Nhưng, tôi không khóc. Chỉ là tôi không muốn. Suốt thời gian qua, họ chỉ có thể coi tôi như một nỗi ô nhục trong gia đình này. Không còn gì nữa.

Má tôi cảm thấy tê tái. Nhưng tim tôi đau nhói.

"Tao đã nuôi dạy mày thành kẻ thất bại sao?!" Tôi lại nhận thêm một cái tát nữa, và điều đó tốt một cách bất ngờ. "4 năm qua, mày đang ở vị trí thứ hai. Và bây giờ, mày thậm chí đã đi xuống hạng ba? Đó có phải là tính cách cầu tiến của mày không?!"

"Tao sẽ không ngạc nhiên nếu một ngày nào đó, mày không được vào danh sách --- "

Tôi đã đóng sầm cửa lại, rất mạnh và lớn. Tôi rất mệt mỏi và mệt mỏi vì mọi thứ. Tôi vẫn nghe mẹ tôi hét tên tôi, nhưng tôi không bao giờ mở cửa. Tôi sẽ không bao giờ!

Nếu bà nghĩ rằng tôi không tôn trọng bà, thì tôi sẽ tự hào nói rằng tôi không có. Tôi chỉ đang phát ốm với cách mà xã hội này hoạt động.

Tôi tựa vào cánh cửa phòng mình. Những giọt nước mắt tôi đã che giấu đang không ngừng rơi xuống, lăn từng giọt một. Trái tim tôi hằn những vết cắt sâu. Tôi vô cùng đau đớn.

Khi nào nỗi đau này mới kết thúc chứ?

Có vẻ như tôi không còn mặt mũi nào để gặp mọi người. Đã 2 tuần trôi qua rồi nhưng họ vẫn  tiếp tục đề tài này. Được rồi. Cứ vui vẻ đi, tôi không quan tâm nữa.

Và sau đó, một quả bom khác phát nổ ngay mặt của tôi. Tôi thường không quan tâm đến những chuyện bàn tán này, nhưng ai đó đã nói với tôi rằng tôi nên làm điều đó. Vì vậy, tôi đã mở trang web của trường chúng tôi. Tôi tiếp tục kéo xuống, nhưng tôi đoán tôi không cần phải làm vậy

Nó đã đang thịnh hành trên đó.

Trang web của Đại học Mystical

www.mysticaluniversityofficialwebiste.com

#Trending

Kể từ ngày 22 tháng 2 năm 2022 Queenie Marie Chou từ ABM-12 Phân Khu A được xác nhận có mối quan hệ với Jacob Gabriel Jeon từ ABM-12 Phân Khu B.

Hãy cuộn thêm để biết thêm chi tiết .. .

#Tin_Hẹn_Hò_của_Học_Sinh_Trường_Mystical

Tôi suýt đánh rơi điện thoại, nhưng may mắn thay, tôi đã kiểm soát được bản thân. Tôi cũng kiềm chế được nước mắt của mình rơi xuống. Tôi khá chắc rằng mọi người sẽ lại phản ứng dữ dội về tôi. 

Tôi bước nhanh hơn để có thể thoát khỏi những lời dị nghị và cái nhìn chằm chằm của họ. Đây không phải tôi. Tôi thường không chạy trốn, nhưng tôi đoán đây là điều hoàn hảo cho lúc này.

Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã có thể kiềm chế bản thân, tôi vẫn có thể nghe thấy những suy nghĩ tiêu cực của họ mà tôi cá rằng đó là cho tôi. 

"Tôi biết mà! Nữ Hoàng và Jacob thực sự dành cho nhau! Ồ, đừng quên vụ cá cược của cậu, được chứ?"

"Đúng, và tôi khá chắc chắn rằng Jacob quyến rũ sẽ không hẹn hò với cô công chúa giả tạo đó. Giống như, không ai có thể thích cô ta. Không một ai. Nhớ lời của tôi."

"Hãy để cô ta kết hôn với những cuốn sách của cô ta. Bởi vì cô ta nhàm chán, và các cậu nói đúng, các cô gái. Không ai có thể hẹn hò với cô ta. Không một người đàn ông nào trên thế giới này. Không phải Jacob."

"Tôi đang có cảm giác rằng lý do duy nhất khiến Jeon tiếp tục đến gần thứ rác rưởi độc hại, là vì anh ấy muốn biết rõ hơn về nữ hoàng của chúng ta."

"Dừng lại đi."

Mọi người há hốc mồm khi Jacob mắng họ. Sau đó, tất cả chúng đều biến mất trong tầm mắt của chúng tôi.

Tôi nhìn anh. Anh và Marie đã chính thức rồi, nhưng sao tôi không thấy ánh mắt anh có chút hạnh phúc và hào hứng nào hết?

"Alex, về thỏa thuận của chúng ta,"

"Quên chuyện đó đi."

"C-cái gì?" Anh nhìn tôi đầy hoài nghi. "Chúng ta có một thỏa thuận đúng không? Nếu Marie và tôi trở thành chính thức với sự giúp đỡ của cậu, chúng ta sẽ đi ăn tối, Chỉ hai người ---"

"Thôi đi." Tôi kiên quyết lắc đầu. Tôi thật ngu ngốc khi tôi không thể nhận ra điều đó, trước khi tôi chấp nhận lời đề nghị của anh. "Cậu cậu ấy đã chính thức. Cậu biết đấy, có rất nhiều người ghét tôi phải không? Vậy thì, cậu nghĩ những sinh viên đó sẽ nghĩ gì về chúng ta, một khi họ phát hiện ra rằng chúng ta đang ăn tối?"

Tôi có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt anh. Anh có thất vọng không? Tôi không quan tâm nữa.

"Chúc mừng," tôi vỗ vai anh. Tôi có thể cảm thấy sự nặng nề trong mắt mình, vì vậy tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. "Hãy chăm sóc bạn thân của tôi, giúp tôi nhé."

Sau đó, tôi bỏ chạy.

"Alex!"

Tôi không bao giờ nhìn lại. Không. Nỗi đau này quá nhiều. Tôi không thể chịu đựng được nỗi đau này nữa. Hàng ngày, mẹ tôi luôn khiến tôi cảm thấy mình thật là một kẻ thất bại. Một sự nhục nhã.

Sau đó, các bạn cùng lớp của tôi hoặc cụ thể là những người ghét tôi luôn ném bùn vào tôi. Họ luôn coi thường tôi, dẫm đạp lên cảm xúc của tôi, như thể tôi không có cảm xúc gì cả!

Tôi chỉ đang làm tổn thương chính mình. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ bây giờ là làm sao để chấm dứt nỗi đau này. Làm sao để thoát khỏi thực tại.

Nhưng, ít nhất bây giờ, anh hạnh phúc.

Và tôi rất vui cho họ.

---------------------------------------

Jacob POV

"Kế hoạch của chúng ta có hiệu quả không?"

"Vâng, oppa."

Tôi rất biết ơn vì kế hoạch của chúng tôi đã thành công. Nhưng tôi đã tổn thương Alexandria vì điều đó. 

Tôi không thực sự yêu Marie.

Và, cũng như cô ấy.

Những lời chúc mừng của mọi người khiến tôi cười mỉm. Ít nhất là kế hoạch của chúng tôi có tác dụng.

~

4 tháng trước ...

"Jacob oppa, em biết anh thích bạn thân của em."

Đó là Marie, Cô ấy đã thú nhận ngày hôm qua rằng cô ấy có tình cảm với anh trai tôi. Tôi biết cô ấy có ý gì, và tôi đoán tôi cũng có thể tận dụng điều đó cho lợi ích của mình.

"Làm sao em biết? "

Tôi hỏi,

"Nó rất rõ ràng," cô ấy nói rõ ràng. Tất nhiên, tôi biết. "Cậu ấy là bạn thân nhất của em trong nhiều năm, và em có thể thấy rằng anh thực sự yêu cậu ấy, Nhưng, cậu ấy? Em nghĩ, cậu ấy cũng vậy, nhưng cậu ấy không phải kiểu người hay thể hiện, hay đại loại như vậy."

"Em không biết chính xác nên dùng từ gì, và cậu ấy là người lạnh lùng", cô ấy nói thêm,

Sao cô ấy lại nói vậy? Đúng, cô ấy đã đúng. Tôi thực sự yêu bạn thân của cô ấy, nhưng tôi vẫn không biết mình phải làm thế nào để thổ lộ tình cảm này với cô ấy. Thực tế là đôi mắt của cô ấy là đáng sợ - không, bản thân cô ấy đã đáng sợ rồi.

Chờ đã, Marie có nói rằng bạn thân của cô ấy cũng thích tôi không?

Sau đó, tôi có một ý tưởng.

~

Hai ngày tiếp theo sau cuộc gặp gỡ với Marie, cuối cùng tôi đã có một kế hoạch trong đầu. Tôi đã lên kế hoạch cho vở kịch này một cách suôn sẻ, và tôi hy vọng một lời đồng ý từ cô ấy. Nếu cô ấy từ chối, thì không sao. Mọi kế hoạch A, đều luôn luôn có kế hoạch B. Như một phương án dự phòng.

"Anh sẽ nhờ cô ấy giúp anh theo đuổi em."

"C-cái gì?"Cô ấy có vẻ ngạc nhiên với ý tưởng của tôi, nhưng sau đó, khuôn mặt của cô ấy trở lại bình tĩnh. Tôi đoán, cô ấy thực sự thích anh trai tôi đến vậy, "L--làm thế nào?"

Tôi đã nói với cô ấy kế hoạch của mình. Vì tôi thực sự tin tưởng cô ấy với điều này, biết rằng cô ấy là bạn thân nhất của Alexandria, và cô ấy cũng cần tôi giúp đỡ. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ diễn như tôi thích cô ấy, và tôi sẽ nhờ sự giúp đỡ của Alex. Bằng cách đó, tôi có thể đến gần cô ấy hơn.

Sau đó, cả hai chúng tôi sẽ khiến cô ấy ghen tị. Tôi cũng muốn kiểm tra xem Alexandria có thực sự thích tôi hay không, dựa trên lời nói của Marie. Nếu không, thì tôi sẽ khiến cô ấy phải lòng mình.

Sau đó, chúng tôi sẽ chính thức thông báo rằng chúng tôi đã ở bên nhau. Sau một hoặc hai tuần, tôi sẽ thú nhận mọi thứ với Alexandria, và có lẽ tôi sẽ tiếp tục hy vọng rằng cô ấy sẽ thông cảm.

Đổi lại, tôi sẽ giúp Marie để cô ấy gần gũi với anh trai tôi hơn. Không phải cô ấy hy vọng rằng người anh lớn của tôi sẽ thích cô ấy, nhưng làm bạn với anh ấy đã có ý nghĩa rất nhiều đối với cô ấy.

Nó có nghĩa rằng thỏa thuận thực sự là giữa tôi và Marie.

~

Ngày này cuối cùng đã đến! Tôi hy vọng rằng điều này sẽ hiệu quả và cho kết quả tốt.

Tôi chỉ hy vọng rằng tôi sẽ không làm gì sai.

~

Nhưng, tôi đã nghĩ sai về chuyện đó.

Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi tôi và Marie thông báo rằng chúng tôi chính thức hẹn hò. Vâng, trong mắt họ, là vậy. Nhưng, trong thâm tâm tôi. Tôi nhất định chỉ thích một người.

Nhưng, cô ấy không có ở đây.

Về phần Marie, bây giờ cô ấy rất vui và biết ơn vì cô ấy và anh trai tôi đã chính thức là bạn của nhau. Đúng như những gì tôi đã nói, cô ấy chỉ muốn gần gũi với anh trai tôi hơn. Cô ấy không mong đợi nhiều hơn thế.

Sau một tháng, chúng tôi sẽ kết thúc vở kịch này, chúng tôi sẽ kết thúc mối quan hệ của mình trong mắt mọi người. Đó là cách tôi vạch ra toàn bộ câu chuyện. Chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra như những gì tôi đã dự định. 

Nhưng, tôi đã trở nên lo lắng, sau nhiều ngày trôi qua. Tôi đã liên lạc với Alexandria, tiếc thay, cô ấy không hay hoạt động trên mạng xã hội. Tôi có nên đến nhà cô ấy không? Nhưng, tôi thậm chí còn không biết cô ấy sống ---

"J-Jacob oppa?"

Đó là Marie.

Cô ấy đang khóc...?

Tôi định hỏi cô ấy tại sao cô ấy lại khóc, nhưng cô ấy đã đưa cho tôi một phong bì. Tôi bối rối nhìn cô ấy.

"R-Ria ... bỏ chúng ta đi ..."

Giọng cô nhỏ dần như thế. Tôi đã rất ngạc nhiên bởi những gì cô ấy nói. Dường như cả lý trí và trái tim tôi đều không muốn chấp nhận điều đó.

Cô ấy giải thích cho tôi những gì thực sự đã xảy ra. Tôi đoán, tất cả là lỗi của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sức khỏe tâm thần của cô ấy không ổn định.

"E-Em không thể tin được điều này!" Cô ấy kêu lên, và vùi mặt vào tay cô ấy. "C-chúng ta đã lừa cậu ấy, chơi đùa với cảm xúc của cậu ấy, và bây giờ ... người bạn thân nhất của em đã rời bỏ chúng ta ... mãi mãi ..."

Marie chỉ khóc ở góc tường, ruồng bỏ mọi quyết định mà chúng tôi đưa ra. Trong khi tôi, tôi chỉ đang nhìn vô định về phía xa, trong khi ngăn những giọt nước mắt của tôi rơi xuống.

Chưa kể, tôi thậm chí còn chọn cách làm tổn thương cô ấy, thay vì thú nhận.

Nước mắt tôi đã rơi khi tôi bắt đầu mở tờ giấy ra. Cảm giác như tim mình bị dao đâm ngàn nhát khi biết sự thật rằng cô ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình. Cuối cùng cô ấy đã kết thúc nỗi đau mà tôi là một trong những lý do.

Trái tim tôi như bị xé thành nhiều mảnh, khi tôi để nước mắt rơi xuống. Tôi thật sự khó chịu.

Dù em đang ở đâu, anh hy vọng rằng em sẽ có thể tìm thấy bình yên ở thế giới bên kia. Anh hy vọng rằng trái tim của em được bình yên.

Anh rất xin lỗi, công chúa của anh. Anh yêu em.

Lá thư của cô ấy ... nói rằng ...

'Đúng như tên của em, em chỉ là một công chúa

và cũng giống như tên của cô ấy,

Em không phải là nữ hoàng của anh.'

- P.A.M

_______________________________

Nếu bạn yêu thích câu chuyện này, đừng quên ghé nhà tác giả để lại 1 vote.

If you like this story, don't forget to leave the vote in the author's post.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top