Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akihito cảm nhận áp lực đè xuống xương sống của cậu. Thật chẳng dễ dàng gì mang thai hai đứa bé cùng lúc cả. “Sao phụ nữ có thể sinh đẻ suốt vậy nhỉ?” – cậu tự nhủ. Cậu biết dù sao đi chăng nữa kế hoạch mà Asami đã lên ngày hôm nay sẽ khiến cho cậu khó chịu cả ngày.

– Chúng ta đang đi đến nơi quái nào vậy? – vừa nói cậu vừa tặng người ngồi đối diện một cái lườm.

– Em sẽ biết khi chúng ta đến nơi – Asami trả lời, không quên kèm theo nụ cười đểu quen thuộc.

Chẳng khó khăn gì trong việc chọc tức cậu bé của anh và anh thường rất thích thú công việc đó. Anh biết điểm đến sắp tới là một sự ngạc nhiên thú vị và Akihito thì luôn không kiên nhẫn., đặc biệt kể từ khi cậu mang thai.

– Em muốn biết NGAY BÂY GIỜ. – Akihito gào lên rồi nghiến răng giận dữ. – Và tại sao em lại ăn mặc trang trọng trong khi đang mang thai?

– Akihito….- Asami nói giọng cứng rắn – Anh biết chẳng dễ dàng gì khi mang thai hai đứa trẻ cùng lúc…

– Đúng thế, thì sao?

– Nếu em không yên lặng, anh hứa sẽ làm tình ngay lúc này, ngay tại nơi em đang ngồi, biết không? – anh ta tiếp tục với giọng nghiêm túc.

Ánh mắt Akihito mở to choáng váng.

– Làm tình? Đi mà tự sướng một mình? – gào lên đáp lại nhưng trong lòng cậu biết rõ Asami không đùa. – Tôi thề, nếu anh còn mang RED BULL và GUINESS về nhà, tôi sẽ thiến anh.

– Nhưng Akihito, không có red bull anh khó mà “lên thiên đường” được.

– Uh, thiên đường tại mông tôi á – vừa nói cậu vừa bồn chồn. – Nghiêm túc đấy, chúng ta đang đi đâu vậy?

– Em sẽ biết khi chúng ta đến nơi.

– Aaaaaaaaaa, anh rất biết cách chọc tức người khác đấy. – vừa nói Akihito vừa đấm tay vào không khí.

Asami rất Hứng Thú với các biểu hiện của Akihito trong quá trình cậu mang thai. Tâm trạng cậu thay đổi nhanh như chong chóng vậy. Một phút trước cậu còn đang bối rối thì một phút sau đã cáu giận hoặc rơi vào trạng thái bị kích thích . Anh muốn lễ đính hôn chính thức này trở thành bất ngờ lớn với cậu chỉ có điều từ nãy đến giờ Akihito bé nhỏ đã “lên cơn tam bành”.

– Cứ thế này thì thà về nhà lục tủ lạnh còn hơn – Akihito chán nản nói.

– Vậy để anh mang lại cho em một thứ mà em sẽ không bao giờ chán cả – Asami đáp lại với một nụ cười tự mãn.

– Không, cảm ơn. Các con anh đang chơi đùa với nhau trong bụng tôi.

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang. Asami rút điện thoại từ một ngăn nhỏ trong xe limo, rồi trả lời với giọng chắc khỏe khoắn: “Asami nghe đây”.

Mặc dù căng cả tai lên nhưng Akihito chỉ nghe lõm bõm được vài từ “Có”, “Không”, và một câu trọn vẹn cuối cùng: “Được rồi mẹ, hãy bảo Ryou chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”. Nói rồi anh dập máy.

“Sẵn sàng để ….” – câu nói bị ngắt quãng vì Asami đã khóa chặt môi cậu trong một cái hôn dài, khiến đầu cậu ngửa hẳn về chiếc ghế bọc da phía sau. Akihito thấy người nóng bừng lên trước “trận chiến kịch liệt” bằng lữơi trong khi Asami nắm lấy tay trái cậu cho vào trong quần mình, để nắm lấy “thằng cu” to lớn.

Bản thân Asami cũng dùng tay mình chà xát mạnh, đồng thời ghé tai cậu bé của mình thì thầm: “Ngay khi em sinh xong, anh sẽ làm tình thật mạnh mẽ để bù cho hôm nay”. Giọng nói khêu gợi cộng thêm sự chà xát mạnh mẽ kia khiến Akihito chịu không nổi: “Dư..Dừng lại” – tiếng rên vừa thoát ra, cậu lập tức cắn môi trên để ngừng nó lại. Asami cười đểu một cách khoái trá trước cảnh đó rồi quay lại ngồi đàng hoàng trên ghế của mình.

Nhịp thở của Akihito cơ hồ chậm lại khi rơi vào trạng thái “đê mê”. Cậu nheo mắt nhìn Asami rồi gác chân lên, để “thằng nhỏ” của Asami chạm vào cửa mình. Cọ cọ thông qua lớp vải quần, Akihito chờ đợi sự thay đổi từ con người đang chịu đựng đối diện nhưng cuối cũng vẫn là không gì cả.

– Chúng ta đến rồi à? Em xuất ra đến nơi rồi đấy. – nói rồi cậu cười phá lên.

– Sắp và không. – Asami lạnh lùng trả lời, cho Akihito biết anh sẽ không chiều theo ý cậu và nhận được một cái bĩu môi.

Năm phút nữa xe sẽ đến nơi

********************************

Akihito bước xuống xe trong bộ kimono trắng với gia huy của gia đình Asami thêu trên ngực phải. Asami cũng mặc một bộ tương tự. Họ cùng sóng đôi đi thẳng đến căn phòng ngoài của một biệt thự rộng lớn mà hai bên là hai hàng cọ. Những đóa hoa dâm bụt nhỏ trang hoàng ven đường đi. Gạch đỏ kiểu cổ góp phần làm cho tòa nhà trở thành một kiệt tác kiến trúc và khiến Akihito không khỏi trầm trồ thán phục.

– Chúng ta đang ở đâu đây? – cậu cất tiếng hỏi khi hai người họ từ từ bước lên bậc thềm

– Chúng ta đang đứng trước biệt thự của tác giả nổi tiếng Louie Constantine – Asami trả lời khi họ bước chân lên bậc đầu tiên.

– Chào buổi tối, các ngài đến tham dự tiệc cưới? – cô gái phía sau bàn tiếp tân hỏi bằng giọng vui vẻ.

– Đúng vậy. – Asami đáp lại rồi nhận từ tay cô một tấm thẻ vàng nhỏ.

– Chúc các ngài vui vẻ. – sau lời chúc của cô, hai nhân vật chính của chúng ta tiếp tục hướng đại sảnh bước tới.

– Ai cưới vậy? – Akihito nhanh miệng hỏi.

Lờ câu trả lời của cậu đi, Asami đẩy cánh cửa màu gụ nặng nề mở toang.

Akihito không còn tin vào mắt mình nữa. Bố mẹ, bạn bè, bà đầu bếp, Feilong, Tao và cả gia đình của Asami đều đang vỗ tay khi hai người họ bước vào. Tao chạy đến bên, ôm cậu thật chặt, cùng lúc đó Akihito nhận ra nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt mình. Không ai khác chính cậu là “cô dâu” hôm nay. Cậu ngước nhìn Asami với một biểu hiện hạnh phúc nhất tràn trề trên gương mặt. Còn Asami – tặng cậu một nụ cười dịu dàng nhất khi thấy cha cậu – “bố vợ” tương lai của mình – bước tới nắm tay Akihito. Asami bước lên sân khấu nhỏ nơi nghi lễ tiến hành. Còn mọi người cười vui và vỗ tay trong khi “ông bố vợ” nhỏ tiếng càu nhàu. Akihito thấy tim mình đập nhanh và lũ trẻ đá đá trong bụng, lúc đầu cậu ngạc nhiên đến lặng người đi nhưng giờ thì đắm chìm trong hạnh phúc.

Vị mục sư gõ nhẹ, mọi người yên lặng, Akihito và bố chầm chậm bước đến. Cả hai bà mẹ cũng là hai người bà trong thời gian sắp tới nhìn cảnh Akihito tiến đến bên Asami trong niềm sung sướng khó tả. “Ông bố vợ” trao con mình cho người chồng mà nó đã lựa chọn. Asami nhận lấy “người vợ yêu” từ tay ông, dẫn cậu bước lên cạnh anh. Một lần nữa Akihito tươi cười rạng rỡ khi thấy Tao bước đến, trên tay là một chiếc gối với đôi nhẫn ở trên, đồng thời lúc đó bố cậu tiến lại.

*****************

Sau một loạt các nghi lễ dành cho đôi trẻ như trao nhẫn, thề thốt, Asami hôn nhẹ lên môi Akihito trước lời tuyên bố “con có thể hôn cô dâu”. Tim Akihito nhảy lên khi nhận ra giờ họ đã là vợ chồng và đôi mắt xanh không ngừng nhìn trìu mến vào người nắm giữ trái tim mình trước mặt.

Đang đắm chìm trong hạnh phúc với nụ hôn ngọt ngào thì cơn đau bất ngờ ập đến.

– AH – cậu hét lên đau đớn, gục xuống ôm bụng và thở thật nặng nề.- Asami – cậu nức nở, may thay anh đã kịp đỡ lấy trước khi cậu ngã xuống sàn.

– NGƯỜI ĐÂU, TỚI ĐÂY MAU – Asami gào thét trong khi Feilong và mọi người chạy đến bên Akihito. – Cố lên Akihito – anh thì thầm vào tai cậu.

Cả Kirishima và Suoh đều khẩn trương chạy vào.

– Oooooo trờiiiiiii, đau quá Asami – Akihito rên rỉ trong khi hai tay bám chặt vai “ông chồng”.

Trên gương mặt mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng khó tả khi chứng kiến giờ phút lâm bồn.

– Tôi tưởng mấy tháng nữa nó mới sinh? – ông “bố vợ” hỏi.

– Đáng ra là như vậy – “mẹ chồng” – Asami Lyn trả lời rồi vội vã ngồi xuống bên Akihito.

Khuôn mặt Akihito nhăn nhúm vì đau khi được đưa lên xe. Asami mở cửa còn hai vệ sĩ cẩn thận đưa cậu vào trong.

– Gọi cho bệnh viện, bảo họ chuẩn bị đi – Asami gầm gừ rồi nhảy lên xe.

– Cậu đưa nó đi đâu? – “mẹ vợ” hỏi, lo lắng nhìn Akihito đau đớn nằm phía sau chiếc limo.

Lúc đó bàn tay bà Asamy Lyn đặt lên vai bà còn Ryuuchi đóng sập cửa lại, chiếc xe phóng đi.

******************

– Ooooooooooooo……….Ah…….Asami – Akihito thở hổn hển, gấp gáp nắm lấy tay Asami.

– Thở sâu vào Akihito – Asami nói trong khi Akihito nhìn anh chằm chằm

– Không bao giờ…….em…..sinh….con…..nữa…..Ahhhhhh! – càng gần lúc chuyển dạ Akihito càng đau đớn kêu gào.

– Cố lên Aki, chúng ta sắp đến nơi rồi.

– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng thở của cậu nay đã trở nên khò khè vì thở bằng miệng, ngực thì phập phồng.

– Em muốn giết người, đưa súng đây

– Cái gì? Anh e điều đó không làm giảm cơn đau hiện tại của em đâu. – chỉ bằng một câu Asami đã nói ra mấu chốt vấn đề.

– Cứ bắn đi. – cứ thế Akihito gào thét suốt quãng đường còn lại.

Khi họ đến, Akihito nhanh chóng được đưa lên cáng và chạy thẳng đến phòng sản. Asami chạy bên cạnh, tay đặt lên thành cáng, nghe một y tá hô lớn:

– Một liều an thần, kiểm tra mạch

Y tá tiêm vào sống lưng cậu. Asami nhìn kim chuyền đâm vào tay Akihito, nhẹ nhàng an ủi:

– Đừng lo, em sẽ ổn cả thôi.

Mỉm cười yếu ớt, Akihito chìm dần vào giấc ngủ.

****************

Tao và Feilong quay trở lại khách sạn sau khi nhờ bà Asami Lyn thông báo khi có tin vui còn những người khác đều lên limo cùng tới bệnh viện. Khi tới nơi, họ chạy nhanh vào khu vực sản khoa, thấy Asami đang ngồi ngoài với hai vệ sĩ.

– Nó thế nào rồi? – “mẹ vợ” hỏi giọng đầy lo lắng.

– Cậu ấy vẫn đang trong đó, vài phút nữa thôi chúng ta sẽ biết kết quả. – anh trả lời người phụ nữ đang vô cùng bồn chồn.

– Akihito và cháu tôi….à không cháu chúng ta sẽ ổn cả. – bà Asami Lyn trấn an rồi tiếp tục tự hào nói – Cậu ấy rất khỏe mạnh.

Kou và Takato đi đi lại lại trong khu vực chờ, họ rất lo lắng vì bạn mình hiện đang gặp nguy hiểm.

Asami biết sinh mổ rất khó khăn cho Akihito sau này nên đã chuẩn bị thêm một chút “trợ giúp” tại nhà. Vài phút sau một vị bác sĩ tên Aoe bước ra. Mọi người lập tức xúm quanh ông chờ kết quả.

– Cả hai đứa trẻ đều khỏe mạnh và được chuyển đến phòng nhi. Takaba – kun vẫn mê man và sẽ tỉnh lại trong vài giờ nữa.Mọi người muốn xem em bé chứ?

Nghe câu hỏi này, tất cả đồng lòng lên tiếng:

– Có.

Ông ta dẫn mọi người đi dọc hành lang rồi nói:

– Chỉ có bố lũ trẻ mới được vào phòng nhi bây giờ, còn mọi người chỉ có thể nhìn qua lớp kính thôi.

Nói rồi ông vào trong mang bọn trẻ ra cho Asami.

Mọi người ngắm nhìn Asami bế bé Kyoichi trước. Trái tim anh rung lên tự hào trước hai đứa con xinh xắn mà Akihito đã mang lại.

Kyoichi bắt đầu khóc khi anh bế nó lại gần lớp kính cho moị người cùng xem. Nước mắt chảy dài trên mặt mẹ Akihito khi bà thấy đứa cháu đầu tiên của mình, làn da nó như ngọc trai vậy. Asami Kyoichi bé nhỏ ngọ ngoạy người trên cánh tay của bố khi nhóc bị bế trở lại cũi, thậm chí chân còn đá lung tung.

Asami trở lại với Ryoichi đã sớm ngủ say trên tay. Ngược lại với Kyoichi, nhóc Ryoichi này rất chi “trầm tĩnh” đến độ bố nhóc có thể nghe thấy tiếng kêu thán phục từ ngoài lớp kính dày.

Các bạn của Akihito ngẩn ngơ nhìn lũ trẻ. Họ biết Asami tự hào đến thế nào vì điều đó được viết rõ trên gương mặt anh khi anh bế chúng. Mọi người đều cho rằng đã đến lúc đưa lũ trẻ về nhà nhưng Asami quyết định sẽ không đi đâu cả cho đến khi chúng thấy mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top