Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akihito cuối cùng cũng lờ mờ nhận ra ánh xanh và đen lấp lánh quanh mình, lắng nghe bên tai những âm thanh là lạ, tự hỏi không biết bản thân đang ở đâu. Trí nhớ cũng dần dần quay trở lại: cậu đã “lâm bồn” (^^).

– Các con mình đâu? – từ trong tâm trí, câu hỏi bật ra tức thì.

Cậu muốn mở mắt ra nhưng xem ra việc đó khó hơn cậu tưởng. Nỗi đau do vết thương ngày một rõ nét hơn, bên cạnh đó cậu cũng dần cảm nhận các mũi khâu trên cơ thể mình. Cơ thể đó hiện quả suy kiệt, yếu ớt và đau đớn. Một lần nữa Akihito cố mở mắt ra nhưng đến nửa chừng thì đầu hàng. Rốt cuộc cũng có chút ánh sáng vào mắt. Cậu muốn gọi mọi người nhưng cổ họng lại khô và nóng như lửa. Đến cả việc nhỏ như liếm môi nay cũng trở nên khó khăn bội phần. Akihito cuối cùng cũng bỏ cuộc, nằm ỳ trên giường, nghỉ ngơi và nghĩ về bọn trẻ: chúng giống ai? Chúng ổn cả chứ? Khi nào mình mới gặp được chúng đây….

Đang nằm tĩnh lặng trên giường thì cửa phòng cậu bật mở. Cố nhìn về phía trước xem đó là ai, Akihito nhận ra mẹ mình ngó đầu vào. Ngay khi thấy đôi mắt xanh của cậu, bà mẹ reo lên sung sướng:

– Con đã tỉnh rồi.

Nói rồi bà “chạy như bay” đến bên cậu trong khi những người khác nối đuôi nhau vào theo.

– Con thấy thế nào con yêu?

Đáp lại Akihito nhắm mắt rồi cố gật đầu. Chẳng hiểu cậu đã thành công trong hành động đơn giản vừa rồi chưa, chỉ biết bà đã mỉm cười với cậu thật nhẹ nhàng. Tuy nhiên chăm chú nhìn cậu lúc này không chỉ mình bà mà còn có bà Asamy Lyn, các bạn và bố cậu nưã.

– Con giỏi lắm Akihito, bọn trẻ thật tuyệt vời – bà Asami Lyn thì thầm

Bố cậu có một biểu hiện thật khác lạ trong khi các bạn cậu lại cười như hoa.

– Xin lỗi, tôi tới muộn – Ryousuke vừa nói vừa bước vào phòng. – Các cháu tôi đâu rồi?

Chính Akihito cũng muốn biết đáp án cho câu trả lời này, các con cậu hiện đang ở đâu? Cuối cùng, Asami cũng theo dòng chảy chầm chậm của trí nhớ mà “hiện về”. Sau những gì cậu đã trải qua, đáng ra Asami phải ở bên và chờ cậu tỉnh lại chứ.

– Bọn trẻ đang ở phòng trẻ – bà Asami Lyn trả lời câu hỏi của con trai mình.

– Hay lắm, con phải nhìn trộm một cái mới được. – Ryousuke nói rồi rời khỏi phòng.

Trong khi đó Akihito hít một hơi sâu: “Ry…..uu” – tiếng gọi yếu ớt ngắt quãng vang lên.

– Ryuuichi đang giải quyết một vài chuyện, nó sẽ sớm trở lại ngay – bà Asami Lyn nhanh chóng đáp lại.

Akihito nhắm mắt lại trong sự bực bội, rốt cuộc việc quái gì quan trọng đến mức anh ta phải vắng mặt trong thời điểm này chứ. Cha cậu bất chợt khịt mũi nhưng rồi nhanh chóng im lặng khi bắt gặp cái nhìn của bà Asami Lyn.

Vừa lúc đó bác sĩ bước vào với một tập bìa trên tay. Ông sải bước đến bên cậu rồi rút bút ra:

– Cậu thấy trong người thế nào? – ông ta hỏi

– Giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua cán lại – Akihito cố sức trả lời

Vị bác sĩ viết viết gì đó rồi lại nói tiếp:

– Mặc dù cậu đã được gây tê nhưng đến thời điểm này tác dụng của thuốc đã hết. Tôi sẽ kê đơn khác cho cậu. Cậu sẽ nhanh bình phục hơn nếu xuống giường đi lại. Hãy gọi tôi nếu thấy có gì bất thường. Bọn trẻ đã được chuyển đến phòng nhi, cậu sẽ sớm được gặp chúng.

Nói xong ông ta rời phòng. Kou và Takato sau đó cũng chào tạm biệt cậu, đã đến lúc họ phải về nhà nhưng hứa sẽ sớm quay lại thăm cậu.

– Con yêu, con sẽ bình phục nhanh thôi. Con đã làm cho Ryu hạnh phúc, cậu ấy sẽ là một người chồng tốt – vừa nói mẹ Akihito vừa cầm tay cậu.

Còn cha cậu – ông lại khịt mũi lần nữa. Lần này Asamy Lyn quay lại nhìn ông, hỏi “bóng gió” một cách bực bội:

– Ông có điều gì muốn nói sao?

Akihito cha chỉ còn biết khó chịu quay đầu đi. Thấy vậy Akihito chỉ còn biết cười thầm trong bụng bởi cậu biết cha cậu sẽ phải mất một thời gian để chấp nhận “cậu con rể” này.

Lát sau, Ryousuke bước vào với Kyoichi trên tay, còn Ryoichi thì do bác sĩ bế.

– Mẹ cháu đây – Ryousuke thì thầm vào tai đứa trẻ

– ÔI, TRỜI ƠI! – Akihito thốt lên đầy xúc động – CHÚNG MỚI ĐÁNG YÊU LÀM SAO

Những lời này thốt ra cùng lúc trái tim cậu rung lên vì sung sướng và tự hào. Dang rộng cánh tay, Akihito đón Ryoichi vào lòng rồi ôm chặt bé. Nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt cậu, nhỏ xuống gương mặt thiên thần đang say ngủ. Ryoichi chẳng khác nào hình ảnh Asami thu nhỏ với chút tóc đen. Ngược lại Kyoichi có một chỏm tóc màu sáng. Trong khi Ryoichi quẫy đạp trong tay Akihito thì Kyoichi có vẻ như đang hết sức “thư giãn” trong tay ông chú. Bà Asamy Lyn lại gần, xoa mái tóc vàng của Akihito an ủi:

– Mẹ xin lỗi Akihito nhưng mẹ có một cuộc gặp quan trọng, phải đi ngay

Akihito thấy vậy liền chào tạm biệt bà. Sau đó bà quay về phía Ryousuke, hôn nhẹ lên trán Kyoichi rồi rời phòng.

Cha mẹ của Akihito thì không rời cậu và các cháu nửa bước. Cuối cũng họ cũng đồng ý rằng hai đứa sinh đôi này giống cả Akihito lẫn Asami, phải cái hiện tại chúng chưa chịu mở mắt để mọi người chiêm ngưỡng màu sắc ánh lên trong đôi mắt kia. Ngắm nhìn Ryosuke thầm thì vào tai Kyoichi, Akihito bất chợt bật cười trước hình ảnh tưởng tượng Asami đang làm điều đó cho đến khi vết khâu trên bụng cậu đau thắt lại. Mặt cậu nhăn lại vì đau khiến bà mẹ lo lắng hỏi:

– Con đau ở đâu hả cưng?

– Không đâu, con ổn mà

Nghe vậy Ryousuke ngẩng lên, hỏi:

– Muốn bế Kyoichi không?

Thay cho câu trả lời là một cái gật đầu hạnh phúc.

Akihito trao Ryoichi cho mẹ để bà ru nó ngủ rồi bế lấy Kyoichi.

Niềm tự hào về lũ trẻ của Akihito góp phần làm giảm nỗi đau trên vết mổ. Giờ đây chúng là thứ duy nhất luôn hiện hữu trong tâm trí cậu. Kyoichi bắt đầu thể hiện mình là đứa trẻ năng động bằng cách đạp, đá, quẫy lung tung khiến cho “bà mẹ trẻ” Akihito luống cuống không hiểu phải làm gì. Tại sao nó khóc? Có vấn đề gì sao? May thay mẹ cậu đã nhận ra điều đó và cất lời “giải vây”:

– Có lẽ nó đói rồi, mẹ đã chuẩn bị sẵn bình sữa đây. – nói rồi bà trao Ryoichi cho Ryousuke và bước ra khỏi phòng

Trong lúc đó Kyoichi bé bỏng vẫn không ngừng gào khóc.

Rồi “Bà ngoại” nhanh chóng quay lại với hai bình sữa trên tay:

– Bác sĩ đưa mẹ cái này và dặn vứt chúng đi sau hai giờ vì nó sẽ hỏng sau khoảng thời gian đó.

Bà nói rồi đặt một bình lên bàn, tay kia mở nắp bình còn lại, giao cho Akihito. Akihito đặt bình sữa vào miệng em bé và bé mút lấy mút để khiến cậu không nhịn được mà thốt lên rằng:

– Sao mà giống bố nó quá vậy.

Vài giờ sau, mọi người ra về, lũ trẻ cũng được đưa trở lại phòng nhi. Bất chấp mong muốn thức chờ Asami của Akihito, hai hàng mi của cậu vẫn trĩu xuống và kéo chủ nhân nó vào giấc mộng nhanh chóng. Bác sĩ đã khuyên cậu về dịch vụ chăm sóc sau sinh, cả việc nếu thực hiện đầy đủ chúng thì cậu có thể hồi phục sau sáu đến bảy tuần. Tuy nhiên lúc này cậu đã ngủ, cơ thể được bao bọc trong một cảm giác ấm áp rất quen thuộc – một cảm giác mà cậu vô cùng nhớ nhung, một cảm giác mang lại giấc mơ tuyệt nhất từ khi cậu sinh nở.

*************************************************************

Hai tháng sau…………….

Kyoichi có tóc vàng sẫm và mắt vàng trong khi Ryoichi lại có tóc đen và mắt xanh. Tuy vẻ ngoài như vậy nhưng Ryoichi lại là bản sao của Asami, yên lặng, ít ồn ào còn Kyoichi lại chả khác gì Akihito cả.

11h đêm: Akihito lảo đảo bước về phòng ngủ. Cậu vừa ru hai bé ngủ và giờ thấy mình sắp chết vì mệt. Chúng khiến cậu bận tối mắt tối mũi suốt tối. Khi một đứa ngủ thì đứa kia lại làm loạn lên trong khi “mẹ” chúng ra sức dỗ dành (với sự giúp đỡ của bà bếp).
Người phụ nữ đó thật tuyệt, bà dỗ trẻ em rất cừ.

Kẻ gây rối không ai khác ngoài nhóc Kyoichi, khóc, làm loạn lên và đến lần thứ n khi bé đá tung bình sữa đi thì Akihito đã phải vò đầu mình một cách giận dữ. May thay lúc đó bà bếp bước vào:

– Tôi nghe thấy tiếng bé khóc, Takaba – kun, hãy để tôi thử dỗ bé xem nào.

Nghe những lời đó, Akihito như người chết đuối vớ được phao, cậu lập tức trao ngay “kẻ quấy rối” cho bà. Bà nâng niu bé trên tay, vỗ lưng rồi cất giọng hát một khúc nhạc ru êm dịu. “Người mẹ trẻ” ngẩn người ngạc nhiên khi thấy Kyoichi dần dần chìm vào giấc ngủ.

– Trời đất, nếu không có bà tôi biết xoay sở ra sao?

Vừa nói cậu vừa tươi cười còn bà bếp – bà xoa nhẹ mái tóc cậu rồi bước khỏi phòng.

Khi bọn trẻ khóc, Akihito vội đi ra, bỏ lại sau lưng phòng ngủ trống, lúc này cậu trở lại đã thấy đức lang quân ngồi trên giường, áo khoác vắt trên ghế, tay áo xắn lên. Bắt gặp ánh mắt của Asami, Akihito bật tiếng rên rỉ bởi cậu hiểu giờ chính là lúc mình “bị ăn”.

– Lại đây – vừa nói Asami vừa chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh nhuốm đầy mỏi mệt

Asami biết Akihito mệt muốn chết nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội ABC với “vợ”. Bởi từ sau khi lũ trẻ ra đời, Akihito dành phần lớn thời gian với chúng. Còn Asami – xin thưa – anh ta ngoài việc đi làm còn phải trông chừng mọi chuyện để đảm bảo không tên nào dám động vào gia đình mình. Akihito ngã nhào lên đệm nhưng trước khi người cậu kịp chạm vào tấm rap trải giường thì đã bị Asami nắm lấy tay, kéo về phía mình. Anh chà xát môi mình lên môi cậu, lắng nghe tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra, biết rằng sự mệt mỏi giờ đã bị khoái cảm che lấp. Những tiếng rên bực bội thoát ra ngày càng rõ ràng khi miệng Asami lần dọc cổ Akihito xuống đến ngực, bao phủ lấy một đầu nhũ, bỏ mặc đầu nhũ kia xoắn lại dưới bàn tay điệu nghệ. Khoái cảm càng lúc càng dâng trào thiêu đốt sự nhẫn nại của Asami, khiến anh ta thêm “mạnh mẽ”. Akihito ngồi lên người Asami. Giờ cả hai có thể cảm nhận lẫn nhau một cách “chân thực” nhất trong khi tay họ dò dẫm, lột những vật cản (quần) không cần thiết một cách vụng về. “Asami” – Akihito rên rỉ, khí quan của cậu đã dựng đứng và đang được Asami “chăm sóc” kĩ càng. Cảm nhận được sự chà xát mạnh, cậu bấu chặt vào vai Asami, móng tay cào vào da thịt anh. Cuối cùng cậu ngã người vào ngực Asami, tay ôm chặt cổ anh, miệng há to không ra tiếng khi xuất ra đầy tay anh.

Và trong khi Akihito đang gục đầu vào vai Asami, thở hổn hển thì hai ngón tay với những thứ vừa xuất ra khỏi người cậu hiện len lỏi tìm đường phía sau hậu huyệt. “AH! Ryuuichi, anh đúng là đồ khốn!” – trước sự xâm nhập bất ngờ Akihito bật khóc. “Yên tâm, tối nay em sẽ thực sự thoải mãn” – Asami thì thầm bằng một giọng khàn khàn và Aki đáp lại bằng tiếng thút thít. Anh ta lật cậu lại còn Aki gào lên bằng cả sức lực khi hai ngón tay giờ đã đi ra, thay vào đó là thằng nhỏ đã được bôi trơn của Asami. “Sssssshhhhh, đừng làm ồn” – Asami thì thầm nhắc nhở khiến Akihito chỉ còn biết rên rỉ và thở hổn hển mệt nhọc. Để cậu chút thời gian nghỉ mệt, Asami dựa vào giường và bảo Akihito lúc đó đang dạng chân ra: “Ngồi lên người anh”. Đặt hai tay lên ngực Asami, Akihito “lên lên xuống xuống”, cảm nhận thằng nhỏ của Asami trượt vào trong mình và làm Asami chỉ muốn xuất ra ngay. Lúc đó Aki giật mình nhận thấy bản thân đang cương lên theo mỗi lần chuyển động, rên lên khi Asami dùng tay để “giải quyết” cái ấy của mình. Thêm vào đó chính bản thân Asami cũng bật ra tiếng kêu khẽ khi khoái cảm dâng trào mạnh mẽ trong anh. Lần xuất ra thứ hai này khiến Aki bật khóc. Cậu ngã nhào xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trước sự mỏi mệt trong khi đó Asami lau người, kéo cậu vào lòng và thì thầm vào tai cậu trước khi anh ta bắt đầu giấc ngủ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top