Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryo và Kyo 4 tuổi ………………
Akihito đưa con đến trường mẫu giáo – một nơi có thể nói là “một trong những trường mẫu giáo tốt nhất Nhật Bản”, nơi mà bố chúng – Asami (của chúng ta) đã chọn. Sau đó cậu trở về nhà với ước muốn giản dị là Ryuuichi sẽ “tha” cho mình trong buổi sáng này. Đã một năm kể từ khi  lũ nhóc đi trẻ, Asami luôn tranh thủ thời gian chúng vắng nhà để “thỏa mãn” vợ mình rồi cả hai cùng lăn quay ra ngủ sau đó. Với “chồng” cậu, trình tự công việc trong ngày cứ luôn là: ABC rồi chăm sóc con cái rồi lại ABC vói ABC…. và chăm sóc một chút cho con cái.

Thế nên Akihito đáng thương của chúng ta chỉ còn chút xíu thời gian cho bản thân. Đôi lúc cậu không rõ: rốt cuộc là ai khiến cậu tốn nhiều thời gian hơn? “Chồng”? hay Con?

Hai đứa bé có vẻ rất khác biệt. Kyoichi có rất nhiều bạn, thậm chí nhiều đứa còn sợ cậu bé. Một lần khi đến trường đón con, Akihito đã chứng kiến Kyoichi ở sân chơi ra lệnh cho các bạn mình như thế nào, trong khi một đứa bé đứng sau cầm ô che nắng cho cậu nhóc. Anh chàng nhiếp ảnh của chúng ta thở dài khi nhận ra sự giống nhau giữa hai bố con – Asami và Kyochi.

Akihito còn nhớ mình và Ryuuichi đã từng bị mời đến trường để dự “cuộc họp phụ huynh khẩn cấp” như thế nào. Chính xác ra là cuộc họp được triệu tập sau những gì Kyoichi đã làm. Chả là hai đứa bé có bài tập về nhà là vẽ chân dung gia đình. Ryoichi vẽ năm “cái que”, điền tên cho mỗi cái que là: bố, mẹ, anh trai, mình và người giúp việc. Trong khi đó Kyoichi lại điền tên mẹ là: “Thú cưng” và bố là “Tên khốn”. Akihito chưa từng nhìn thấy vẻ mặt “cực sốc” của Asami như vậy bao giờ khi cô giáo đưa họ bức tranh. Điều đó có nghĩa đã đến lúc phải nói chuyện với bọn trẻ về “vấn đề người lớn” rồi.

Tuy nhiên cuộc trò chuyện lại không diễn ra như “hai vợ chồng” nghĩ……..

–         Này các con, chúng ta cần nói chuyện về những gì các con nghe được giữa bố và mẹ – Akihito nói với hai nhóc đang ngồi trên ghê tràng kỉ lớn. Asami ngồi đối diện Akihito để đảm bảo bọn trẻ tập trung nghe lời “mẹ”.

–         Bố là tên khốn còn mẹ là thú cưng của bố – Kyoichi nhắc lại “đầy tự tin”, mắt nhìn thẳng vào hai vị phụ huynh trước mặt. Asani nhướn mày, nhìn “vợ” trong khi Akihito chỉ còn biết nở nụ cười … méo xẹo.

–         Nghe bố nói đây – Asami lên tiếng, giọng anh đầy nghiêm túc và lũ trẻ quay đầu lại nhìn bố ngay tức thì.

–         Bố mẹ là người lớn – anh nói tiếp, tay thì chỉ sang mình và Akihito…. – Còn các con là trẻ con. Trẻ con thì không được bắt chước hay nhại lại những gì người lớn nói. Thế nên các con không được nhắc lại những gì mà bố mẹ đã nói, rõ chưa.

–         Nhưng chúng con làm theo lời bố dạy mà, hành động theo những gì bản thân nhìn thấy – Ryoichi nói với giọng “ngây thơ” đến mức Asami biết ngay là giả dối. Thêm vào đó, đấy quả là một câu trả lời khôn ngoan khiến anh cũng phần nào tự hào con mình tuy bé nhưng biết suy nghĩ sâu sắc. Nó sẽ còn tiến xa hơn trong tương lai.

–         Hèm…. – Akihito lên tiếng – Không phải thứ gì bố mẹ làm, các con cũng bắt chước, một số thứ chỉ có người lớn mới được làm, con nít thì không.

Kyoichi bắt đầu thấy chán, cậu muốn vào phòng trẻ chơi thay vì ngồi đây nghe “hai ông bà già ca vọng cổ” nên tìm cách “đánh lạc hướng”.

–         Mẹ, con đói, cả khát nữa.

–         Cậu vừa ăn xong, làm sao đói được – Ryoichi phản bác.

–         Đói

–         Không đói – Ryoichi gào lên rồi xông tới, đứng bật dậy định choảng cậu em lắm chuyện của mình

–         Đủ rồi hai đứa – Akihito nghiêm giọng quát.

–         Không đói, tên khốn kia – Kyoichi cũng gào lên trước khi đứng dậy, hai tay nắm chặt, mắt tóe lửa nhìn ông anh song sinh.

Kyoichi bất ngờ xông vào cuộc chiến thì bị Asami túm cổ áo, lôi lại, rồi quay mặt cậu đối diện mặt mình, sát đến mức cậu nhóc cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người đối diện. Ánh mắt của bố làm cậu sợ, liếc sang bên, cậu nhận ra em mình cũng bị bố tóm chặt như thế và đang đứng bên cạnh.

–         “Mẹ” Akihito đã nói gì với hai đứa?  – Asami dùng giọng trầm, thấp hỏi.

–         Mẹ nói chúng con “thôi đi” – Kyoichi ngoan ngoãn trả lời, đầu cúi xuống vì sợ.

–         Và? – Asami hỏi tiếp, lần này anh quay sang Ryoichi.

Cậu nhóc em mất vài giây để nghĩ tước khi trả lời: “Mẹ nói chúng con không được bắt chước những gì bố mẹ làm.”

–         Tốt, giờ thì ngồi xuống và trật tự đi – Asami nói với cả hai nhóc.

Ryoichi “cười đểu” (giống bố  -___-!!), chọc tức em cậu dễ thật.

–         “Mẹ” dẫn các con đi picnic nhé – Akihito đưa ra đề nghị nhằm xóa đi bầu không khí căng thẳng trong nhà.

–         YAY – cả hai cậu bé reo lên trước khi lao ra khỏi phòng lấy đồ cần thiết trong khi bố chúng nhướn mày trước “lời đề nghị” bất chợt của “mẹ”. Akihito xem ra rất muốn thoát khỏi “giờ đi ngủ” với anh nên mới bày ra chuyện picnic này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Akihito lắc lắc đầu rồi thở dài trước bóng hình ba vệ sĩ đứng quanh công viên. Họ trông nổi bật trong bộ comp-lê đen, nói thật Akihito không thể chịu được việc ba “cục sắt đen sì” này phá hỏng buổi chiều nắng ấm tại đây. Cả ba bị các bậc phụ huynh khác – những người cũng đưa con ra công viên chơi – săm soi bằng ánh mắt tò mò, một số còn bỏ về. Akihito ngồi tại một chiếc bàn gỗ nhỏ trên cỏ, phủ lên trên là một chiếc khăn trải kẻ ô vuông xanh, trắng. Xung quanh còn hai, ba chiếc ghế khác. Bà bếp đã làm mấy món ăn vặt ngon tuyệt cho họ mang theo. Nhưng bọn nhóc vừa mới tới đã chạy đi chơi, khiến “mẹ” chúng không còn cách nào khác ngoài đợi.

Akihito chỉ mới dời mắt khỏi hai nhóc có một phút thì dường như ma quỷ xuất hiện, hai đứa bé đã “bốc hơi” tự khi nào. Cậu đứng bật dậy đầy lo lắng, gào tên chúng khắp nơi. Mặc kệ đám vệ sĩ, cậu chạy ra nơi mình thấy chúng lần cuối rồi nhìn quanh quất, cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch trong sợ hãi. Chẳng lẽ chúng bị bắt cóc rồi sao?

Đột nhiên từ sau tảng đá, hai đứa nhóc nhảy ra, kèm theo tiếng hô đầy ngạc nhiên khiến “mẹ” chúng tưởng chừng vỡ tim mà ngất. Nhìn thấy con, Akihito lao ra, ôm chặt cả hai đứa. Cậu biết hai đứa còn quá nhỏ để hiểu rằng cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy thế nào nhưng điều đó không làm cậu bớt lo về các trò nghịch ngợm của chúng.

–         Các con không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không? – Akihito hỏi dồn dập, không quên nhận thấy ba vệ sĩ giờ đứng sát với họ hơn.

–         Tại Kyoichi nói muốn bày ra trò gì vui vui – Ryoichi thì thầm, không quên tặng cho cậu em một cái lườm.

–         Con không cố ý làm mẹ sợ, con thề đấy – Kyoichi nói một cách ăn năn.

Akihito hít một hơi sâu với biểu hiện tin tưởng rồi ôm chặt con thêm lần nữa. Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu có chuyện gì xảy ra với chúng thì mình sẽ đối mặt như thế nào.

Đúng lúc đó Asami đến, thấy Akihito đang ôm con. Vừa đi anh vừa nhướn mày trước những gì diễn ra. Akihito trông như thể vừa “sống sót” qua chuyến đi đến Twilight Zone (1). Anh chuyển cái nhìn sang hai con, hai đứa bé lập tức trở nên yên lặng và ngoan ngoãn. Anh không biết điều gì đã khiến Akihito sợ hãi vậy nhưng xem ra họ lại sắp có một “cuộc trò chuyện gia đình” nữa.

–         Mẹ, bố đến rồi – Ryoichi cất tiếng kêu khi thấy bố đi về phía mình.

Asami dừng lại ngay sau Akihito, đồng thời lúc ấy một nụ cười “gian xảo” xuất hiện trên mặt Kyoichi.

–         Bố, bố đưa mẹ ra xe rồi làm nó lắc lư được không? Con muốn đi chơi – Kyoichi nói đầy háo hức.

Nghe vậy Akihito ngã lăn ra đám cỏ với vẻ mặt lúng túng. Tại sao bọn ranh này lại giỏi “quan sát” đến thế?     (hờ, cái này là bé Kyo thỉnh thoảng thấy phụ mẫu ABC sau xe (“thấy” ở đây chỉ là quan sát bên ngoài xe thôi nhé, nhìn vào trong chắc bố bé “0 tha” đâu) làm xe lắc lư, e hèm, có thể là tạo tiếng động nên bé tưởng bố mẹ chơi, giờ nó thấy mẹ buồn nên bảo bố “chơi” với mẹ     T-T)

Nghĩ đến đây Akihito bỗng thấy máu nóng lên, tất cả là tại Asami cứ thích làm chuyện đó sau xe limo, thậm chí là trong ga-ra vì nghĩ rằng đây sẽ là địa điểm tốt mà không bị bọn nhóc làm phiền. Mà nói đến “địa điểm”, có nơi quái nào mà Asami kiêng dè không nhỉ?

–         Asami…… – Akihito rít qua kẽ răng, lườm cho “chồng” một cái sắc lẻm, chết tiệt, đều là lỗi của anh.

–         Ý kiến không tệ nhóc ạ, trừ việc hai đứa phải về nhà bây giờ – Asami đưa ra “thông báo” và nhận lại tiếng rên rỉ đau khổ của hai quý tử.

–         Cái gì?! – đến lượt Akihito ngạc nhiên. Cậu đứng phắt dậy chen giữa hai con và “chồng”, điều này có nghĩa là cái mông cậu sắp gặp họa rồi.

–         Em sẽ đưa con về, cả nhà ta cùng về nào – Akihito vừa nói vừa cười một cách đau khổ. Cậu không muốn ở riêng với “chồng” trên xe tí nào cả.

Asami nắm lấy tay Akihito, kéo cậu lại rồi ra lệnh: “Tetsuya, đưa bọn trẻ về nhà”. Tay vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng đưa hai cậu chủ nhỏ về nhà trên chiếc xe mà chúng đã dùng để đến công viên.

Akihito nhăn nhó khi Asami nắm tay, kéo cậu đi. Đúng như hai cậu quý tử tiên đoán, chiếc xe rung lên dữ dội trong vài phút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top