Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 16 tiếng trên chuyến bay từ Suvarnabhumi – Bangkok, cuối cùng View cũng đặt chân xuống đất Mỹ. Cả hai bước xuống máy bay với đôi chân nặng trĩu, đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ và không khí khô cứng trong khoang máy bay. Ánh hoàng hôn cuối ngày đã bao trùm sân bay quốc tế Los Angeles, và không khí ấm áp của buổi chiều tà nơi xứ cờ hoa khiến View cảm thấy có chút khác lạ, dù toàn thân như đang rã rời.

Khi cả hai bước ra khỏi khu vực an ninh, hành lý đã được lấy đủ, đôi vai của họ chùng xuống vì nặng nề và kiệt sức. Những bước chân vang lên đều đều trên nền đá hoa cương của sân bay quốc tế Los Angeles, mang theo sự chậm rãi của hai con người vừa trải qua một hành trình dài. Mọi thứ xung quanh dường như khác biệt hoàn toàn với Bangkok. Người đi lại tấp nập, đủ mọi ngôn ngữ và văn hóa hòa quyện, nhưng View chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, về nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Bước chân của cả hai dừng lại khi một giọng nói quen thuộc cất lên. Vicino, người bạn mà Kang và phu nhân mẹ của View hết lòng tin tưởng và yêu thương, đang đứng chờ ở lối ra với nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh mặc chiếc áo khoác da đen, vẻ ngoài mạnh mẽ và phong trần, đưa tay vẫy chào từ xa.

- “Kang, View, bên này.” – nói to, rồi nhanh chóng tiến đến gần họ. Không đợi cả hai trả lời, anh đã giơ tay giúp đỡ với những chiếc vali nặng nề.

Kang nheo mắt nhìn bạn mình, mệt mỏi đáp lại bằng nụ cười yếu ớt. View cũng khẽ gật đầu, đôi chân dường như không còn sức để bước nhanh hơn. Cả ba nhanh chóng tiến ra khu vực đỗ xe, và trong khoảnh khắc, View cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi biết rằng chuyền hành trình mệt mỏi này sắp kết thúc. Họ sẵn sàng cho hành trình tiếp theo tại một thành phố rộng lớn, nơi mà mọi thứ dường như vẫn còn là một ẩn số đối với View.

Khi ra tới bãi đỗ xe, Vicino dẫn họ đến chiếc Mercedes C300 AMG màu đen bóng loáng đậu sẵn. Anh mở cốp xe, nhanh nhẹn sắp xếp hành lý của View và Kang lên, rồi mở cửa mời họ vào trong. Không gian bên trong xe thoáng mát với mùi hương tinh dầu nhẹ nhàng khiến View thấy dễ chịu hơn. Cô ngả lưng vào ghế, cảm giác như sức lực đã cạn kiệt sau chuyến bay dài, mắt nhắm hờ, cố tìm một chút thư giãn giữa không gian yên tĩnh.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lướt qua những con đường rộng lớn của Los Angeles. Qua cửa kính, View thấy ánh đèn đường mờ ảo, những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập. Dù thành phố này khác xa với Bangkok, nhưng ở một mức độ nào đó, nó cũng mang lại cho cô cảm giác quen thuộc. Cô thở ra nhẹ nhóm, để mình chìm vào cảm giác an toàn trong khoang xe.

Kang ngồi im lặng bên cạnh, ánh mắt anh chăm chú hướng ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó. Vicino thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nở nụ cười thân thiện.

- “Mệt lắm phải không. Cứ thư giãn đi, chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi.” – giọng nói trầm ấm của Vicino vang lên từ phía trước, phá vỡ không khí yên ắng trong xe.

Khi Vicino hỏi, View chỉ gật đầu im lặng, không nói gì. Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ, thả hồn vào không gian yên tĩnh của chiếc xe. Tiếng động cơ êm ái và những âm thanh từ bên ngoài như những bản nhạc ru dịu dàng, khiến cô dễ dàng quên đi những mệt mỏi. Cô cảm nhận từng nhịp thở của mình dần dần trở nên đều đặn hơn, và những căng thẳng từ chuyến bay dài bắt đầu tan biến.

Bên cạnh, Kang vẫn giữ im lặng, đôi mắt anh cũng hướng ra ngoài, dường như đang dần hòa nhập vào nhịp sống mới. Anh biết rằng mình sẽ ở lại Los Angeles trong một thời gian dài để thực hiện kế hoạch của mình. Đây không phải là chuyến đi chơi thư giãn, mà là một hành trình quan trọng mà anh cần phải hoàn thành. Cảm giác căng thẳng lẩn khuất trong lòng, nhưng Kang cũng nhận ra rằng những ngày tháng này có thể mang lại nhiều điều mới mẻ cho anh.

Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, đèn đường vàng nhạt chiếu xuống mặt đường lát đá, tạo nên cảm giác ấm áp và yên bình. Xa xa, những ngôi nhà thấp với kiến trúc đặc trưng của Los Angeles dần hiện ra, và View biết rằng họ sắp đến nơi.

- “Chúng ta sắp đến rồi, chỉ vài phút nữa thôi.” – quay đầu lại, nhìn Kang và View.

View khẽ gật đầu, đôi mắt cô khép lại một lần nữa, nhưng lần này cảm giác nhẹ nhõm hơn. Chặng đường dài dường như đã kết thúc, và giờ đây cô chỉ muốn tận hưởng yên bình trước khi những cơn bão của cuộc sống mới bắt đầu ập đến. Kang vẫn giữ im lặng, nhưng ánh mặt đã dịu lại, bớt phần căng thẳng. Cả hai, dù chưa nói nhiều, nhưng cùng hiểu rằng những ngày sắp tới sẽ không dễ dàng.

Chiếc Mercedes chậm rãi dừng lại trước một căn nhà mang phong cách hiện đại, tương tự như các biệt thự sang trọng tại Los Angeles. Với thiết kế vuông vắn, bề mặt tường trắng mịn và những ô cửa kính lớn chạy dọc từ tầng trệt lên đến tầng hai, căn nhà toát lên vẻ thanh lịch nhưng vẫn giữ được sự ấm cúng. Những hàng cây cọ cao vút đung đưa trong gió và khu vườn xanh mướt với các bụi cây đã được chăm sóc cẩn thận, tạo cảm giác hài hòa với thiên nhiên xung quanh.

Vicino bước ra trước, mở cửa xe và giúp lấy hành lý từ cốp. View và Kang đứng nhìn căn nhà, ánh mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Không gian bên ngoài ngôi nhà được bài trí tinh tế với lối đi lát đá dẫn vào cửa chính. Bên trong, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những ô cửa kính.

Vicino bước về phía cửa nhà, mở rộng cánh cửa ra, làm lộ ra một không gian phòng khách hiện đại và ấm áp. Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn trần kết hợp với những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà chiếu xuyên qua cửa kính, tạo nên một không gian thoải mái nhưng không kém phần sang trọng. Bộ sofa màu xám tro, bàn cà phê bằng kính, và những bức tranh trừu tượng treo trên tường tạo nên vẻ thanh lịch cho căn phòng.

- “Cứ thoải mái như ở nhà nhé. Đặt hành lý ở góc kia rồi ngồi xuống uống nước cho tỉnh táo lại đã.” – mỉm cười, cất tiếng.

Vicino nhanh nhẹn bước vào bếp, rót sẵn nước vào ba chiếc ly và mang ra, đặt chúng lên bàn cà phê trước mặt View và Kang. View ngồi xuống sofa, cảm giác mềm mại và dễ chịu ngay lập tức bao trùm lấy cô. Kang ngồi xuống bên cạnh, uống một ngụm nước, đôi mắt lướt qua khung cảnh xung quanh một cách thận trọng, nhưng đồng thời cũng thư giãn sau hành trình dài.

- “Cảm ơn cậu, Vicino.”

Vicino ngồi xuống chiếc ghế đối diện, quay sang View ngồi nhìn Kang với ánh mắt quan tâm. Anh biết cả hai đã mệt sau chuyến bay dài nên không muốn làm phiền họ quá nhiều.

- “Cả hai muốn ăn gì không? Tớ có thể đặt món hoặc nếu thích, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó. Los Angeles về đêm rất tuyệt.” – đề nghị, mắt liếc nhanh qua cả hai để đón ý.

View ngẩng đầu lên, nở nhẹ nụ cười. Cô trầm tư suy nghĩ một chút, rồi gật đầu với Vicino. Dù cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng cô nghĩa rằng ra ngoài ăn tối để làm quen với không khí nơi đây cũng sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Nghỉ ngơi một lát rồi mới ra ngoài ăn có lẽ cũng không phải là một ý tưởng tệ.

- “Hay là ra ngoài ăn đi. Nhưng trước hết, em nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi một chút.” – đề nghị, giọng điệu nhẹ nhàng.

- “Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút rồi sau đó khám phá vài món ngon cũng không phải ý tồi.” – gật đầu đồng tình.

- “Vậy thì tốt, cả hai cứ nghỉ ngơi đi. Khoảng 30 phút nữa, chúng ta sẽ ra ngoài ăn.” – nhìn họ nở nụ cười, gật đầu khích lệ.

Sau khi thống nhất với nhau, View và Kang lùi vào ghế sofa, nơi ánh đèn dịu nhẹ lan tỏa không khí ấm áp. View nhắm mắt lại, để cho những âm thanh êm ái xung quanh lướt qua như một bản hòa tấu nhẹ nhàng. View cảm thấy sự mệt mỏi dần tan biến, nhường chỗ cho những cảm xúc tò mò về những trải nghiệm mới đang đến gần.

Trong lúc cả hai nghỉ ngơi ở phòng khách, Vicino sắp xếp vali vào những phòng đã chuẩn bị sẵn. Sau khi hoàn tất, khoảng 30 phút trôi qua, anh quay trở lại nhìn cả hai với ánh mắt đầy quan tâm

- “Có muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa không.”

- “Em nghĩ mình đủ rồi, đi ăn luôn thôi.” – khẽ lắc đầu.

- “Tớ cũng vậy, ra ngoài ăn sẽ tốt hơn là ngồi mãi ở đây.” – Kang gật đầu, đứng dậy vươn vai.

- “Được rồi, đi thôi.” – mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Sau khi đã thống nhất, cả ba đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài. Vicino nhanh chóng giúp cả hai lấy áo khoác từ móc treo, cẩn thận đảm bảo rằng không ai cảm thấy lạnh khi ra ngoài với tiết trời đêm dịu mát của Los Angeles.

Kang liếc nhìn View, thấy cô đã sẵn sàng với bộ trang phục thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch. Họ bước ra khỏi nhà, sẵn sàng khám phá những món ăn đầu tiên của thành phố trong đêm mới bắt đầu.

Chiếc Mercedes từ từ lăn bánh rời khỏi căn nhà, đưa họ đi qua những con phố dài của Los Angeles. Bên ngoài, ánh đèn neon của những cửa hiệu và nhà hàng hai bên đường sáng rực, chiếu sáng cả không gian. Thành phố này như không bao giờ ngủ, những dòng xe cộ vẫn tấp nập, và dòng người hối hả tạo nên nhịp sống đặc trưng.

View ngồi phía sau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Los Angeles về đêm. Những tòa nhà chọc trời cao ngất, ánh đèn rực rỡ của thành phố như ôm trọn họ vào bầu không gian hiện đại và xa hoa. Cô cảm thấy hào hứng, một phần vì sự mới mẻ của thành phố, phần khác vì cảm giác họ đang hướng tới một trải nghiệm đầy thú vị.

Chiếc Mercedes chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng nằm giữa lòng thành phố. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong khiến nhà hàng như một viên ngọc lấp lánh trong đêm, nổi bật với những khung kính lớn và lối kiến trúc hiện đại đầy tinh tế.

Vicino bước xuống trước, lịch thiệp mở cửa xe cho Kang và View. Cả hai bước ra, ánh mắt dừng lại ở nhà hàng sang trọng trước mặt, nơi ánh đèn vàng ấm ấp tỏa ra từ bên trong View khẽ chỉnh lại mái tóc, hít một hơi thật sâu để tiếp thêm năng lượng, cảm nhận bầu không khí dễ chịu từ mùi hương nhẹ nhàng của những đóa hoa trang trí xung quanh.

Kang nhìn lên tấm biển lớn phía trên lối vào, nhận ra đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng mà anh từng nghe qua, nhưng không có gì khiến anh phải ngạc nhiên. Đối với cuộc sống của họ, việc đến những nơi như thế này đã trở thành điều bình thường. Thật ra, ở Thái, cả hai thường thích ghé thăm những quán ăn ven đường quen thuộc, nhưng nếu muốn, việc thưởng thức những món ăn xa hoa ở đây chẳng phải là vấn đề với Kang và View. Bên trong, ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa ra, tạo nên một không gian vừa ấm cúng vừa đẳng cấp. Những âm thanh rì rào từ các bàn ăn hòa quyện với bản nhạc nhẹ, tạo ra một bầu không khí dễ chịu.

Vicino dẫn cả hai tiến vào bên trong, nơi người phục vụ đã đứng đợi sẵn với nụ cười lịch thiệp. Nhà hàng toát lên sự tinh tế từ từng chi tiết nhỏ, từ những bức tranh nghệ thuật treo trên tường đến cách sắp xếp gọn gàng của các bàn ăn phủ khăn trắng tinh. Không gian bên trong được chia thành nhiều khu vực, mỗi nơi đều đảm bảo sự riêng tư cho thực khách, nhưng không làm mất đi cảm giác ấm cúng và thoải mái.

Người phục vụ lịch sự cúi chào, dẫn họ qua dãy bàn ăn, tiến đến một bàn gần cửa sổ với tầm nhìn ra thành phố về đêm. Những ánh đèn rực rỡ của Los Angeles trải dài như một tấm thảm ánh sáng, khiến khung cảnh bên ngoài càng thêm ấn tượng.

Vicino ngồi xuống trước, nhanh chóng nhận thực đơn từ người phục vụ, rồi quay sang Kang và View với một nụ cười nhẹ.

- “Chỗ này có một vài món đặc biệt mà tôi chắc chắn hai người sẽ thích.”

Kang và View ngồi xuống, cả hai không quá chú trọng vào thực đơn sang trọng trước mặt. Với họ, điều quan trọng là được tận hưởng bầu không khí thư thái sau một ngày dài. View tựa lưng vào ghế, đôi mắt khẽ liếc qua khung cửa sổ, cảm nhận nhịp sống thành phố đang cuộn chảy phía ngoài. Mọi thứ dường như đã yên bình hơn sau chuyến bay dài, nhưng đồng thời, những gì chờ đợi phía trước vẫn chưa thực sự rõ ràng.

Người phục vụ quay lại, kiên nhẫn đứng một bên, chờ họ chọn món. Vicino nhẹ nhàng gấp thực đơn lại sau khi xem qua, chọn vài món nổi bật anh đã nghe danh. Kang chỉ gật đầu đồng ý, để mặc Vicino gọi món mà không quá bận tâm đến chi tiết. Với anh, một bữa tối nhẹ nhàng, không phô trương là đủ.

View vẫn giữ sự trầm lặng thường thấy, không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông bên cạnh. Ánh mắt cô dán vào khung cửa sổ, nơi ánh đèn vàng của thành phố nhấp nháy như những ngôi sao dưới mặt đất. Không khí mát dịu của buổi đêm giúp cô dễ chịu, nhưng trong tâm trí, một phần nào đó vẫn không thể hoàn toàn thư giãn.

Bầu không khí trong nhà hàng vẫn duy trì sự yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng ly chạm khẽ hay tiếng rì rầm trò chuyện từ các bàn khác. Khi quay lại từ ô cửa sổ, ánh mắt View bắt gặp cái nhìn của Kang. Không ai nói gì, nhưng giữa họ dường như có một sự thấu hiểu ngầm rằng sự im lặng này không hề khó chịu. Mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng, giữa không gian sang trọng nhưng yên bình của nhà hàng.

Người phục vụ quay trở lại với những món khai vị được bày biện tinh tế, bắt đầu phục vụ họ với phong thái chuyên nghiệp. Vicino khẽ mỉm cười khi nhìn những món ăn được đặt xuống bàn, trong khi Kang chỉ đơn giản cầm dao nĩa lên, sẵn sàng bắt đầu bữa tối.

View gật nhẹ, nhận lấy dĩa của mình mà không quá chú trọng vào những lời giới thiệu hoa mỹ từ người phục vụ. Cô dùng một miếng nhỏ, cảm nhận hương vị tinh tế của món ăn mà không có nhiều phản ứng. Những bữa tối như thế này đối với cô không có gì mới lạ, nhưng có lẽ chính sự bình thản ấy lại là điều cô mong đợi sau một ngày dài.

Bên ngoài, thành phố Los Angeles vẫn sống động, nhưng bên trong nhà hàng, họ như tách biệt khỏi dòng chảy ồn ào đó, tận hưởng chút bình yên hiếm hoi.

Bữa ăn trôi qua trong sự yên lặng, chỉ còn lại những tiếng thìa dĩa chạm vào đĩa sứ. Cảm nhận được bầu không khí có phần trầm lắng, Vicino lên tiếng, đôi mắt ánh lên chút tò mò.

- “Hai người sẽ làm gì vào những ngày tới khi ở Los Angeles.”

Kang hơi ngả người ra sau, không cần suy nghĩ nhiều, anh đáp bằng giọng đầy bất cần:

- "Đi ký mấy cái hợp đồng chết tiệt của ông ta."

Anh nhếch môi cười khẩy, đôi mắt dừng lại ở View trong giây lát, như thể chờ đợi phản ứng từ cô. Nhưng View chỉ im lặng, nét mặt vẫn điềm tĩnh như chẳng mấy bận tâm đến lời nói của Kang. Cô tiếp tục ăn, đôi mắt vô tình hướng ra ngoài cửa sổ, để mặc cho những ánh đèn thành phố trải dài như tấm thảm sáng lấp lánh trước mặt.

Giờ phút này, khi ánh đèn vàng từ nhà hàng rọi vào, mọi thứ xung quanh dường như chỉ là phông nền mờ nhạt trong tâm trí View. Cô bất giác nghĩ về June, tự hỏi chị ấy đang làm gì. Liệu chị đã nhận ra rằng mình không đến trường hôm nay chưa? Và nếu biết, June sẽ phản ứng thế nào? Buồn bã, bối rối hay đơn giản là phớt lờ như lẽ thường? Những suy nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu View, khiến cô cảm thấy có chút mơ hồ và không yên.

Dù chỉ vài ngày quen biết, June đã chiếm lấy một phần không nhỏ trong suy nghĩ của cô. Một người mạnh mẽ, thẳng thắn nhưng cũng nhạy cảm đến mức làm người khác bận tâm. View tưởng tượng cảnh June đứng trước lớp, ánh mắt dò xét và có thể hơi thất vọng khi không thấy cô ở đó. Liệu cô ấy có đoán được lý do thật sự? Và nếu biết, chị sẽ nghĩ gì? Câu hỏi đó khiến view cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Cô chưa bao giờ quan tâm ai nhiều đến thế, nhưng cũng không muốn để liệu điều đó ra.

Cô thoáng thở dài, nhắm mắt một chút để xua đi dòng suy nghĩ đang chiếm lấy tâm trí, nhưng đúng lúc ấy, dòng suy nghĩ của cô chợt bị cắt ngang bởi tiếng nói của Vicino.

- “Em sẽ ở lại đây mấy ngày, View?” giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm của Vicino kéo cô trở lại thực tại.

Cô giật mình, ánh mắt quay về phía anh. Vicino đang nhìn cô với vẻ mặt tò mò, hơi nghiêng đầu một chút, như thể anh đang cố đọc hiểu biểu cảm của cô. Dù là người điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh lại ẩn chứa chút quan tâm mà không thể phớt lờ.

View chớp mắt vài lần, nhanh chóng thu dọn lại cảm xúc trong lòng. Cô không muốn để lộ bất cứ sự dao động nào. Dù sao, việc cô đang nghĩ về June là chuyện riêng của cô,không phải thứ cô muốn chia sẻ với ai, ngay cả với Vicino.

- “Vài ngày thôi.” – cô trả lời ngắn gọn, đôi môi khẽ nhếch lên như muốn thể hiện rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng trong lòng, những suy nghĩ về June vẫn lẩn khuất, như một cái bóng không chịu rời đi.

Ở một nơi khác, khi ánh hoàng hôn dần tắt trên bầu trời Thái Lan, June bước ra khỏi lớp học, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài vẫn đè nặng trên đôi vai. Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả không phải là công việc hay bài giảng, mà là sự vắng mặt kỳ lạ của View. Cả ngày hôm nay, cô cứ chờ đợi, hy vọn sẽ thấy dáng hình quen thuộc ấy. Nhưng View không đến.

Sự vắng mặt của View khiến lòng June trở nên nặng nề, bứt rứt khó hiểu. Mỗi lần nghe tiếng cười của bạn bè, cô lại cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại. "Tại sao mình lại quan tâm đến thế?" June tự hỏi, không thể giải thích nổi cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Từ sáng đến giờ, cô luôn tự hỏi "View đi đâu? Có chuyện gì đã xảy ra?"

June không phải người dễ bị cảm xúc chi phối. Cô thường mạnh mẽ và kiên định trong mọi việc. Nhưng lần này... tất cả những gì cô cảm nhận là sự trống vắng và một chút thất vọng. "Mình đâu có lý do gì để khó chịu như thế này," cô tự nhủ, nhưng càng cố thuyết phục bản thân, cảm giác bồn chồn lại càng lớn dần.

June bước vào căn phòng quen thuộc của mình, mang theo tất cả những cảm xúc khó chịu từ cả ngày dài. Cô thả mình xuống giường, để cho cơ thể được thả lỏng sau những giờ học căng thẳng. Nhưng tâm trí của cô vẫn không thể yên ổn. Những suy nghĩ về View cứ lặp đi lặp lại, như một bản nhạc không ngừng vang lên.

Cô nằm đó, nhìn lên trần nhà, tự hỏi tại sao sự vắng mặt của View lại có sức ảnh hướng lớn đến tâm trạng của mình đến vậy. Một phần trong cô cảm thấy tiếc nuối vì không thấy em ở trường, trong khi phần khác lại tự dằn vặt vì không hiểu nổi bản thân mình. Sau một hồi đắn đo, cô quyết định phải làm gì đó để xua đi cảm giác nặng nề này.

Lấy điện thoại ra, ngón tay cô lướt trên màn hình như để tìm một cách diễn đạt chính xác những gì mình đang cảm thấy. Cô chần chừ một chút, nhưng cuối cùng đã gõ một tin nhắn đơn giản.

- Hôm nay không thấy em đến trường, mọi thứ ổn chứ?

Nhắn xong, June thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết liệu tin nhắn này có thay đổi điều gì hay không, nhưng ít nhất, nó giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn. Ngả lưng xuống, cô nhắm mắt lại, hy vọng rằng ngày mai sẽ mang đến điều tốt đẹp hơn cho cả hai.

Khi buổi ăn kết thúc, View trở về nhà Vicino, cảm giác mệt mỏi đè nặng trên đôi vai. Cô ngả người xuống giường, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Những suy nghĩ về June dần dần tan biến, nhường chỗ cho những giấc mơ mơ hồ.

Sáng hôm sau, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ len lỏi vào phòng, nhưng View vẫn ngủ say. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh. Đó là cuộc gọi từ bố, với giọng nói trầm đặc, lạnh lùng như thường lệ, không hề có chút dịu dàng nào.

- “4 giờ chiều ta đã sắp xếp cuộc hẹn với người quản lý về việc ký hợp đồng chương trình phát triển phần mềm. Cứ ký là được.”

Giọng nói của ông như một cú hích mạnh mẽ, kéo cô trở lại thực tại. View dịu mắt, cảm thấy choáng váng khi nhận ra rằng cô đã ngủ cả đêm. Sau cuộc gọi, cô ngồi dậy, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Khi ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào mặt, cô bất chợt thấy dòng thông báo có tin nhắn. Tim View đập nhanh hơn khi nhận ra tên người gửi — June. Cô mở tin nhắn, ánh mắt chăm chú vào từng chữ.

- “Hôm nay không thấy em đến trường, mọi thứ ổn chứ?”

Cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng View. Thật bất ngờ khi biết rằng June lại để tâm đến sự vắng mặt của cô như vậy. Mặc dù họ chỉ mới quen nhau không lâu, nhưng sự quan tâm này khiến cô cảm thấy một chút hạnh phúc và nhẹ nhõm giữa những lo lắng đang đè nặng trong lòng.

View mất vài giây để suy nghĩ, lòng bỗng chốc rối bời. Cô không muốn để lộ sự bất an của mình nhưng cũng không thể giữ mãi sự im lặng. Sau một hồi đắn đo, cô quyết định nhắn lại.

- “Mọi thứ vẫn ổn. Em sẽ quay lại trường sớm thôi.”

Cô bấm gửi tin nhắn, cảm thấy nhẹ nhõm khi đã trả lời. Tuy nhiên, sự thật là View không hề muốn June biết rằng mình đã đến Los Angeles, vì lý do cô chưa sẵn sàng để chia sẻ. Nỗi lo lắng và cảm giác mệt mỏi sau chuyến bay vẫn còn hiệu hữu trong cô, nhưng ánh sáng từ màn hình điện thoại khiến trái tim View bừng tỉnh một cách kỳ lạ.

Sau khi trả lời, View thả mình xuống giường, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về June. Lời hỏi thăm chân thành của chị khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng càng tăng thêm sự căng thẳng trong lòng cô. Liệu có phải June đang lo lắng cho cô không? Hay chỉ đơn thuần là một câu hỏi xã giao? Hay là do View đã nghĩ quá nhiều?

Cuối cùng, View quyết định gạt những suy nghĩ ấy sang một bên. Cô cần tập trung và nhanh chóng hoàn thành công việc phiền phức mà bố cô đề ra. Phải thật nhanh chóng để có thể quay trở lại trường trước khi June nhận ra sự vắng mặt của mình kéo dài hơn nữa.

View đứng dậy, hít thở sâu để lấy lại tinh thần rồi quyết định xuống nhà. Khi cô bước xuống cầu thang, ánh sáng mặt trời tràn vào phòng, tạo ra không khí ấm áp và dễ chịu. Đến phòng khách, cô thấy Kang và Vicino đã ngồi chờ mình, hai người đang trò chuyện vui vẻ.

Khi thấy View, Kang liền niềm nở kêu cô lại ngồi cùng.

- “Đến đây, View. Bọn anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.” – ánh mắt rạng rỡ.

Vicino mỉm cười, chỉ vào đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn.

- “Đừng để đồ ăn nguội.” -  nói với nụ cười tươi tắn.

- “Cảm thấy thế nào, vừa ăn không.” –  Kang hỏi, ánh mắt trông chờ bình thản nhưng vẫn có chút quan tâm.

View không trả lời, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu. Điều đó cũng đủ làm Kang và Vicino hài lòng, họ mỉm cười nhẹ nhõm, tiếp tục trò chuyện.

Sau vài phút im lặng tập trung vào bữa ăn của mình, View ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt của Kang và Vicino. Cô nhướng mày nhẹ, đôi môi mím lại một thoáng như đang cân nhắc trước khi cất giọng nói trầm đặc của mình.

- “Khi nãy, ông ta đã gọi cho em.”

Kang nhíu mày, đôi mắt anh tối lại, nhưng không nói gì ngay. Sự điềm tĩnh của anh vẫn giữ vững, chỉ có cái cách anh siết nhẹ bàn tay lại trên mặt bàn là cho thấy sự bận tâm.

Vicino, trái lại, khẽ nhướng mày ngạc nhiên. Nụ cười dần tắt, anh nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú vào View như chờ đợi cô tiếp tục nói. Trong không gian yên tĩnh, cả hai đều hiểu rằng cuộc gọi từ “ông ta” không bao giờ là dấu hiệu tốt.

View hít sâu, đôi mắt thoáng qua chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Cô đặt đôi đũa xuống bàn, ánh nhìn lướt qua hai người trước mặt, rồi tiếp tục bằng giọng điềm đạm nhưng có chút lạnh lùng.

- “Ông ta đã sắp xếp cuộc gặp vào 4 giờ chiều nay. Như lần trước em đã nói thì ký hợp đồng phát triển phần mềm gì đó, ký là xong.” – Kang trầm ngâm, đôi mắt sắc bén của anh dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của cô. Anh hiểu rằng, dưới vẻ ngoài bình thản ấy, View đang phải đối mặt với những áp lực mà cô không muốn chia sẻ. Anh gật đầu, giọng trầm ổn.

- “Còn nói gì nữa không.”

View lắc đầu biểu thị cuộc gọi chỉ diễn ra vỏn vẹn với một câu nói của người đầu dây bên kia rồi tắt đi, chẳng có đợi chờ lời phản hồi nào cả.

- “Em có muốn anh đi cùng không.”

View nhìn Kang, đôi mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như muốn khẳng định rằng cô không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào. Nhưng đôi tay cô siết nhẹ lại, biểu hiện một sự mâu thuẫn bên trong.

- “Không cần đâu. Em sẽ tự giải quyết. Chuyện này chỉ là ký hợp đồng, em có thể tự làm được.” – giọng cô đều đều, như thể muốn cắt đứt mọi sự quan tâm của Kang.

Kang khẽ nhướn mày, nhưng không phản đối. Anh hiểu rằng cô luôn muốn tự lập, muốn thể hiện rằng cô có thể đứng vững trước bất cứ tình huống nào mà không cần anh xen vào. Dù vậy, anh vẫn không khỏi lo lắng.

Vicino, ngồi bên cạnh, cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Anh vẫn giữ im lặng, nhưng ánh mắt trầm tĩnh vẫn không rời khỏi View. Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt sang Kang, như thể chờ đợi một phản ứng từ người anh.

Cuối cùng, Kang thở dài nhẹ, giọng vẫn trầm ấm nhưng có chút lo lắng ẩn chứa.

- “Anh hiểu rồi. Nhưng nếu có gì bất thường, em nhớ gọi anh ngay lập tức.”

View gật đầu, ánh mắt không thay đổi, nhưng trong lòng cô biết rằng Kang luôn là người ở phía sau, sẵn sàng giúp đỡ nếu cô cần. Nhưng lần này, cô thực sự muốn chứng minh bản thân với chính mình, dù cho cuộc gặp gỡ sắp tới có thể khiến cô căng thẳng hơn nữa.

View khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm vang lên sau khi đặt tay lên vai Kang.

- “Chuyện này có là gì so với những chuyện em và anh hãy cùng nhau giải quyết vào buổi đêm khi ở Thái đâu, chẳng qua chỉ là ký hợp đồng nên anh đừng căng thẳng như thế. Hãy tin ở em.”

Ánh mắt cô kiên định, không chút dao động, như muốn trấn an anh rằng cô thực sự đã quen với những tình huống áp lực như thế này. Kang nhìn cô một lúc, vẻ mặt anh dịu đi đôi chút, nhưng sự lo lắng vẫn còn ẩn sâu trong đôi mắt.

Anh gật đầu, giọng trầm ổn nhưng vẫn ẩn chứa sự quan tâm.

- “Nếu có gì cần thì em đừng quên là em vẫn còn có anh đấy.”

View chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào. Cô biết Kang luôn ở bên cô, nhưng cô cũng chứng minh rằng mình có thể tự mình vượt qua những thử thách mà cuộc sống đang đặt ra trước mắt. Sau khi trấn an anh, cô bước lên cầu thang, ánh mắt lặng lẽ dõi theo, để lại phía sau Kang với những dòng suy nghĩ vẫn còn đọng lại trong lòng.

Vicino ngồi đó, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại đầy suy tư. Anh nhìn Kang, rồi lại dõi theo hướng mà View vừa rời khỏi.

- “Em ấy đã trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây, đúng chứ? Nhưng tớ cảm thấy em ấy đang cố vượt qua các thử thách để đạt được một thứ gì đó... Cậu nghĩ là gì? Em ấy ngày càng điềm tĩnh, kiên định, quyết đoán... giống như là... từng bước để trở thành một chỗ dựa vững chắc cho ai đó?”

- “Cậu nghĩ xem, tớ cũng nghĩ vậy đso. Và tớ cũng nghĩ... có người đang chờ đợi em ấy. Cậu có muốn biết tên không?” – Kang khẽ nhếch môi, ánh mắt trầm ngâm nhưng ẩn chứa chút

Vicino khẽ nhướng mày, có vẻ bất ngờ trước lời nói của Kang, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày.

- “Tớ không biết, là ai vậy.”

Kang ngả người ra ghế, cười nhẹ, đôi mắt thoáng qua một tia hài hước

- “June.”

- ”June? Ai vậy?” – Vicino nhướn mày đầy thắc mắc.

Kang mỉm cười nhẹ, rồi chậm rãi trả lời.

- “June Wanwimol Jaenasavamethee.”

Vicino cau mày suy nghĩ, tên này rõ ràng chưa từng nghe qua. Anh nghiêng đầu hỏi lại, giọng có chút tò mò.

- “Cô gái đó có liên quan gì đến View sao?”

Kang chỉ đáp bằng một cái gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thấu hiểu, nhưng lại không nói thêm gì.

Vicino nhìn Kang chăm chú, như thể đang cố gắng ghép các mảnh ghép lại với nhau.

- “June quan trọng với View đến mức nào?”

Kang không trả lời ngay. Anh nhìn về hướng mà View đã đi khỏi, ánh mắt thoáng chút suy tư.

- “June... em ấy có ý nghĩa rất lớn với View. Dù View chưa nói ra, nhưng tớ có thể cảm nhận được điều đó. Mỗi khi nhắc đến June, em ấy không còn giữ vẻ lạnh lùng như bình thường nữa.”

- “Vậy là có ai đó đã khiến View thay đổi rồi. Nghe có vẻ thú vị đấy.” - Vicino chợt hiểu ra, anh nhếch môi cười nhẹ.

Kang nhìn Vicino, cũng nở nụ cười thoáng qua.

- “Cậu sẽ sớm thấy thôi. Nhưng đừng hỏi nhiều quá, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.”

Vicino nhướn mày, vẫn giữ nụ cười tinh nghịch trên môi.

- “Cậu biết đấy, tớ không thể cưỡng lại được sự tò mò đâu. Một khi đã có tên, chắc chắn sẽ còn nhiều điều thú vị hơn phía sau.”

Kang lắc đầu, ánh mắt có phần dịu lại.

- “Cứ từ từ thôi. Mọi thứ còn đang trong giai đoạn đầu mà. Hơn nữa, View vẫn còn nhiều việc phải đối mặt.”

Vicino gật đầu, trầm ngâm một lúc trước khi lên tiếng.

- :Ừ, nhưng dù gì thì em ấy cũng đã thay đổi nhiều. Một người như June Wanwimol Jaenasavamethee có thể là nguồn động lực lớn giúp em ấy trưởng thành hơn.”

Kang không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ. Những gì Vicino vừa nói khiến anh càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình. June đúng thật là một yếu tố đặc biệt trong cuộc sống của View, điều mà dù không nói ra, nhưng anh biết rằng nó đang dần trở nên rõ ràng hơn từng ngày.

Sau khoảng khắc trầm lặng, Kang đứng dậy, vỗ vai Vicino.

- “Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta còn nhiều việc cần làm.”

Vicino cười lớn, đứng dậy theo

- “Được rồi, đi thôi. Nhưng tớ vẫn muốn thấy cái ngày mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn. Cảm giác nhưu chúng ta đang chứng kiến một câu chuyện đáng để chờ đợi đấy chứ đúng không?

Kang chỉ gật đầu rồi cả hai cùng bước ra khỏi phòng khách, chuẩn bị cho những việc quan trọng trong ngày. Dù có vẻ như mọi thứ đang diễn ra bình thường, nhưng cả Kang và Vicino đều biết rằng cơn sóng ngầm trong cuộc sống của View đnag dần trở nên mạnh mẽ hơn, và việc June xuất hiện là một phần không thể thiếu trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top