Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mùa Giáng Sinh đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau Wanwimol cũng không tiếp xúc với tôi nhiều, nhưng tôi đã đinh ninh là sẽ đưa chị về nhà tôi sống, tôi không còn mệt mỏi nữa, mỗi ngày chỉ nghĩ cách kiếm thêm tiền để nuôi đủ miệng ăn.

Nhà tôi thì cũng không phải là nghèo quá, chỉ là mỗi lần nộp học, tôi là người cuối cùng, nhưng số tiền đó không hề vay mượn, mà là mồ hôi công sức của ba mẹ và tôi.

Càng nghĩ lại càng buồn cười, tôi vẫn không biết là sao mình lại phải cố gắng như thế làm gì, lỡ sau này không có kết quả thì có hụt hẫng không ?

Mỗi ngày trôi qua lại dài đằng đẵng, tôi nghĩ là tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm được nữa, tôi không muốn chị bị đè nén quá nhiều áp lực.

Chờ mãi đến Giáng sinh, những bông tuyết trắng đã phủ kín mặt đất, hôm nay tôi lại vui bất thường. Không phải vì là ngày lễ, mà trong đêm hôm nay máy bay cất cánh, người đàn ông đó sẽ rời khỏi Đại Hàn mãi mãi.

Sau khi chuẩn bị bánh kẹo và quà giáng sinh, tôi mượn xe của ba, vít tay ga hết sức để đến trước cánh cổng nhà chị.

Tôi chẳng tiến lên, đứng nép mình trong góc. Ông ấy đã lên xe rồi, chị miễn cưỡng nở nụ cười từ biệt, mắt thấy xe rời đi, mới thật sự oà khóc. Tôi dựng xe xuống, chạy đến kéo chị đi, không cần chuẩn bị quần áo, không cần mang theo sách vở làm gì, chúng tôi sẽ  quay lại mang chúng đi sau.

Mặc kệ cái giá buốt của mùa đông, bàn tay lạnh cóng của tôi nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của chị, quả nhiên chị chính là ánh dương sưởi ấm cho thời niên thiếu buồn tẻ của tôi.

Không biết đã lượn lờ được mấy vòng, tôi mới tấp vào lề, lấy món quà từ trong cốp xe ra, một chiếc kẹp tóc thật xinh và chiếc dây đỏ, tôi cũng có một chiếc đeo ở cổ tay. Lúc đó tôi nhận ra, à thì ra những điều bình dị mới làm con người ta hạnh phúc. Chị vừa cười vừa mếu máo, ôm chầm lấy tôi, giữa buổi tối lạnh lẽo có hai cá thể quấn quýt lấy nhau như thế.

Chúng tôi qua nhà Jane, ba mẹ nó đi công tác ít khi ở nhà, tôi cũng đã xin phép với phụ huynh trước. Tiệc ngủ đặc biệt hôm nay có sự góp mặt của gia chủ, tôi, chị và người yêu của cô chủ nhà.

Tôi không kiêng nể gì, đi thẳng tới bếp lấy hai chiếc thìa, nhấp qua đá rồi chạy tới đưa cho chị, hẳn là mấy ngày nay có người đã khóc đến mức mắt sưng húp rồi này.

Vừa lúc đó, Ciize cũng qua tới nhà, mang theo chiếc bánh kem lớn. Xem kìa, Jane Ramida đang chạy ra tận cửa đón, còn chúng tôi đến thì nằm dài ra ghế xem TV, đây có phải phân biệt đối xử không vậy ?

Tối hôm đó rất vui, nào là nghịch ngợm, ca hát, ăn nhậu đến say xỉn. Đây là lần đầu chúng tôi thử cảm giác lâng lâng do cồn tạo ra. Ban đầu còn tưởng là 4 đứa chen chúc trên giường của Jane, hoá ra nó đã chuẩn bị từ trước. Nó đẩy hai đứa tôi vào căn phòng tràn ngập sắc xanh, treo đầy bằng khen và giải thưởng của nó. June thật sự bất ngờ về những thành tích như thế này, tôi thì đã quá quen rồi, bởi đây là nơi trú ẩn mỗi khi tôi giận dỗi ba mẹ mà.

Chúng tôi ngả lưng xuống giường. Phút mơ màng đó tôi chẳng nhớ gì, chỉ nghe chị thuật lại cuộc đối thoại của chúng tôi:

- Em thích chị.

Không chút men say trong người, chị quay qua, mặt đối mặt với tôi:"Em nói gì thế, View ?"

- Em nói là, em thích chị rồi. Hình như là từ lúc gặp nhau ở bệnh viện, có phải không ?

- Say rồi, say rồi, Puppy say rồi.

- Em nói thật mà!-,cái mặt tôi lúc đấy chắc hẳn là xị ra khi có người không hiểu ý mình,- Ban đầu em chỉ là thích được làm bạn với chị thôi, nhưng không ngờ em lại thích chị nhiều đến thế, thích theo kiểu yêu mất rồi. Wanwimol, em yêu chị!

Đến đoạn này, chị chỉ bảo tôi đã chui vào lòng chị ngủ một giấc thật ngon, cảm nhận từng hơi ấm rõ rệt, nhưng chị bảo có một bí mật nữa trong đêm hôm đó, cơ mà bí mật sẽ mãi là bí mật, chị chỉ bật mí rằng, đó là lần đầu tiên của chúng tôi.

May sao mà đêm đó tôi không nôn một chút nào, liệu có phải là được ôm chị ngủ thiệt là thoải mái quá, nên không khó chịu chút nào, có phải không ?

Còn tôi nghe nói phòng bên kia cả hai người đều say bí tỉ, say đến mức quá thể say, hai người đã phải tranh nhau bồn cầu để thải men trong người ra, cảnh tượng đó mà bị bắt gặp thì không biết sẽ mắc cười đến mức nào.

Cuối cùng, sau trận chiến nôn thốc nôn tháo, hai bạn trẻ rã rời nằm gục trên sàn nhà, nhưng có điều gì đó đã mách bảo Jane, nó còn có chút ý thức, cố đứng dậy bế Ciize lên giường, cả hai nằm trong chăn ấm đệm êm mới an tâm đi ngủ.

Sau khi tôi ngủ say, chị đã ngồi dậy, lấy chiếc kẹp tóc ra và ngắm nghía nó thật lâu, cái màu hồng sến súa mà chị từng ghét khi nhỏ, hoá ra bây giờ lại đẹp thế này. Chị đặt lên tủ đầu giường, lo lắng khi ngủ sẽ đè nát nó. Lại quay qua ngắm nhìn gương mặt của tôi, từ mắt, đến mũi, đến miệng, không hiểu sao trong giây phút ấy lại đẹp đẽ đến lạ thường.

Hai sợi dây đỏ đã buộc trên tay kể từ đó đến giờ đã được 12 năm rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top