Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị rút đi rất nhiều tiền trong ví, Son Siwoo lại càng thêm siêng năng hơn để có được khoản thưởng chuyên cần đầy đủ.

Gặp đúng dịp công ty quyết toán tài chính hằng năm, anh vô cùng tận tụy thức trắng ba đêm, cuối cùng cũng kết thúc hạng mục công việc này một cách tốt đẹp. Trên đường về nhà chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, hô hấp khó khăn, mỗi bước đi đều có cảm giác như bước trên mây.

Bởi vì hết sức hiểu rõ thể chất yếu ớt của một người suốt ngày ở nhà chơi game như mình, anh bước từng bước nhỏ tiến về phía trước, không dễ dàng gì mới mở được cửa vào nhà. Khoảnh khắc đẩy cửa phòng ngủ ra, đột nhiên trước mắt anh trở nên tối sầm, cơ thể ngã thẳng xuống đất.

Lúc tỉnh lại chẳng biết mình đang ở nơi nào, xoa nhẹ cái đầu đau như muốn nứt ra, anh quét mắt nhìn quanh bốn phía, nhìn đến mặt tường trắng toát, trần nhà cùng màn che cũng trắng tinh, mùi thuốc khử trùng gay mũi cuối cùng cũng khiến anh tỉnh táo lại đôi chút.

Màn che che khuất một nửa, anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của người khác. Tông giọng hạ xuống thấp, đứt quãng khiến cho anh như có ảo giác bản thân đang trốn trong cái hộp đặt trên bàn nghe lén loài người nói chuyện.

"Đúng là đồ ngốc, đang yên đang lành tự nhiên lại bị tụt huyết áp..."

"Thằng con cả với con út của tôi, bộ dáng cao ráo lại thông minh, chỉ có thằng con giữa đúng là một đứa ngốc."

"Từ nhỏ nó đã không bao giờ từ chối cha mẹ hay anh em, cũng không biết từ chối bạn bè hay đồng nghiệp, trong đầu giống như chỉ tồn tại một sợi dây duy nhất. Khi còn nhỏ thích ăn cái gì đó thì liền ăn đến no mới thôi, thích chơi game thì chơi liền một mạch, làm việc cũng liên tục không hề ngơi nghỉ. Hồi đại học trải qua một mối tình, dường như rất đau lòng, tới giờ vẫn luôn từ chối những đối tượng ngỏ ý muốn làm quen."

Nghe được những lời này, tim gan phèo phổi Son Siwoo vọt lên tận cổ họng, hận không thể dùng cả tay cả chân bò ra khỏi màn che, lập tức ngăn cản những suy nghĩ nội tâm không thể kiềm chế¹ của mẹ mình.

Mà mẹ anh thì vẫn tiếp tục: "Tuy rằng không biết người kia đến cùng là ai, nhưng thấy có người làm cho Siwoo nhà chúng tôi vẫn luôn nhớ nhung muộn phiền, người làm mẹ nó đây cũng cũng sẽ thật sự xót xa trong lòng."

"Rốt cuộc là nhân vật lợi hại cỡ nào mới chia tay với Siwoo nhà chúng tôi, cho dù Siwoo của chúng tôi là đứa ngốc, rõ ràng cũng là đứa ngốc đi đến đâu cũng được người thích. Được yêu thích như vậy cũng là một loại thiên phú, tài năng mà, cháu nói có phải không?"

Không ai ở phía sau bóng màn che tiếp lời mẹ anh.

Tĩnh lặng hồi lâu, lâu đến mức Son Siwoo lại mệt mỏi muốn ngủ mất, mới nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc trả lời: "Đúng vậy, người đó tuyệt vời đến mức nào mới có thể nghĩ đến việc khước từ Siwoo hyung cơ chứ."

Cậu dừng một chút, nhỏ giọng lặp lại nói: "Nhân tài quyết định buông tay Siwoo hyung đó quả thật là kẻ ngốc mà."

Khó mà kìm nén được, một cơn ho khan kịch liệt từ lồng ngực thoát ra, Son Siwoo ho như chết đi sống lại.

Người ở phía sau màn che đi vào tới nơi, nhìn chăm chú vào anh với nét mặt quan tâm lo lắng.

Nhìn đến sắc mặt xanh xao ốm yếu của anh, mẹ anh không khỏi rơi lệ, lại vừa tức giận vừa trách móc: "Con đúng là đồ ngốc. Trong nhà hôm nay chỉ có mỗi mình mẹ, nếu Dohyeonie không ghé qua, mẹ cũng không biết phải làm sao bây giờ..."

Son Siwoo ánh mắt lơ đãng, có chút xấu hổ: "Chỉ là hôm nay con quên ăn cơm thôi, tiện đường nghĩ đến việc giảm cân luôn, nhưng xem ra vẫn chưa đạt đến mức đó, haha."

Park Dohyeon thấy anh miễn cưỡng cười cười thì sắc mặt không hề tốt chút nào: "Mấy ngày tới em sẽ đưa đón anh về nhà."

Không phải câu hỏi mà giống như một mệnh lệnh sau khi tức giận. Son Siwoo cũng chả hiểu tên này tức giận vì cái gì cơ chứ.

**

Sau đó thật sự mấy ngày liền đều đưa đón anh

Son Siwoo trốn ở phía sau cửa sổ chờ xe của cậu đi khỏi, vừa bước chân ra khỏi nhà đã nhìn thấy người kia đỗ xe đợi mình ở đầu phố. Lúc tan làm cũng là ngó nghiêng trái phải xung quanh mới đi ra cửa, kết quả lại nhìn thấy tên kia cầm di dộng trong tay, tựa người vào đầu xe chờ anh đi tới.

Phiền phức nhất vẫn là đối phương không hề do dự kiểm tra xem anh có ăn đủ ba bữa một ngày không, thỉnh thoảng có vài lần ngủ dậy muộn lười ăn sáng, liền bị cậu cằn nhà cằn nhằn nhét cho sữa cùng cơm nắm vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi.

Cứ như vậy trải qua nhiều lần giảm sát rồi phản giám sát, Son Siwoo cuối cùng mệt mỏi, đơn giản ngoan ngoãn chấp nhận. Dù sao cũng có thể tiết kiệm một khoản phí đi lại, miễn phí tội gì không hưởng.

Nhưng dần dà, Son Siwoo cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng lắm.

**

Nhà họ Son chuẩn bị ăn miến nước cá cơm² cho buổi tối nay.

Son Siwoo không hề kiên nhẫn vặt đầu ba con cá cơm, liền bị mẹ lấy đũa gõ vào đầu.

"Ối!" Son Siwoo ôm đầu kêu to: "Sao mẹ cứ dùng đũa đánh con thế, mẹ có biết là vết thương tích tụ, đánh vào đầu nhiều lần thật sự con sẽ thành kẻ ngốc đó!"

Park Dohyeon ngồi bên cạnh anh cúi đầu cười thầm, cười đến mức Son Siwoo càng nhìn càng thấy khó chịu.

"Mẹ, mẹ không thấy có việc gì đó không đúng lắm sao ạ?" Anh tức tối chọc chọc người ngồi cạnh. "Tại sao vị hàng xóm tốt bụng này gần đây xuất hiện ở bàn ăn tối của chúng ta ngày càng nhiều lần vậy ạ?"

"Cá cơm mà mày còn không biết sơ chế thì chính là ngu ngốc, không cần ở đây lải nhải mấy lời vô nghĩa với mẹ!" Mẹ anh lại giơ đũa lên gõ nhẹ lần nữa, ngược lại hướng về phía Park Dohyeon nở một nụ cười rạng rỡ: "Ôi chao Dohyeonie, làm việc nhà cũng rất khéo nha."

Son Siwoo ôm đầu, mơ mơ màng màng nghĩ: chuyện này quả thật không đúng, bắt đầu kể từ cái đêm hôm ấy anh té xỉu tới giờ, hết thảy mọi chuyện đều trở nên sai sai sao đó.

Ăn cơm nhiều hơn hai năm làm cho anh không có dễ dàng sa vào bầu không khí có chút mập mờ, hỗn loạn lại mang theo lừa dối này. Cái loại điệu bộ mà trước đấy chẳng nói chẳng rằng rõ ràng đã tự tiện vượt qua giới hạn này mới là nguy hiểm, anh tự nhắc nhở chính mình như vậy.

Vài ngày sau đó, anh vô tình hay cố ý tìm ra đủ loại lí do để làm sáng tỏ yêu cầu đón anh tan sở của đối phương, bất kể là liên hoan hay là gặp mặt bạn bè, tóm lại là phải cố gắng chịu đựng đến 10 giờ mới quay về.

Rất nhiều vấn đề cần phải duy trì một khoảng cách nhất định mới có thể từ từ nắm bắt được mối liên hệ giữa đôi bên. Giữa anh và Park Dohyeon tồn tại vấn đề, nhiều vô cùng nhiều vấn đề.

**

Hôm nay lại hơn 10 giờ anh mới sải bước về nhà, vừa mở đèn phòng ngủ lên liền kinh hãi chạy ngay ra khỏi phòng.

Anh lớn tiếng hô xuống tầng dưới: "Mẹ, sao vị hàng xóm này lại ở trong phòng con?"

Mẹ anh cười tủm tỉm đáp: "Đường ống nước nhà hàng xóm tầng trên của Dohyeon bị rò rỉ, người bên công ty bảo hiểm ngày mai mới có thể qua xem, hôm nay để thằng bé ở tạm cùng với con đi."

"Việc đó, nếu Siwoo hyung thấy không tiện lắm thì em ra ngoài tìm khách sạn ở cũng được."

Park Dohyeon đứng bên cạnh Son Siwoo, thanh âm buồn rầu mở miệng nói. Mặt mũi cậu cúi thấp bất lực, bộ dáng nhíu mày mím môi tựa như một người bất đắc dĩ không nhà để về.

Thói quen xấu của Son Siwoo lần thứ hai phát tác, trong lòng nổi lên cảm giác không nỡ, vì thế sốt ruột khoát tay: "Quên đi quên đi, không sao hết."

Mẹ anh đóng cửa lại, hài lòng rời đi.

Son Siwoo cúi đầu ngửi ngửi, ngửi ra được mùi hương dầu gội vô cùng quen thuộc trên người Park Dohyeon. Có vẻ người mẹ rộng lượng của anh còn cho phép đối phương dùng phòng tắm trong phòng anh để tắm rửa nữa.

Anh cảm thấy mệt mỏi trong người, cầm lấy quần áo để thay rồi đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì liền chui vào chăn trước, trong lòng khó xử nên không muốn cùng đối phương nói chuyện nhiều lắm.

Người kia đứng phía sau ngây ngốc thất thần nhìn anh trong chốc lát, ngoan ngoãn đi tắt đèn phòng ngủ, chân tay khẽ khàng trèo lên giường.

Trong bóng tối hai bên thi nhau im lặng. Son Siwoo đột nhiên nhớ lại, lần trước hai người ngủ chung một phòng ở khoảng cách gần như vậy là cái đêm hỗn loạn hôm ấy khi Park Dohyeon uống rượu say xong giở trò chơi xấu.

Anh kéo chăn lên che khuất hai má nóng rực không đúng lúc của mình.

"Sao anh cứ luôn không sấy tóc đã đi ngủ rồi." Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, dày đặc và thô ráp trong đêm, gợi cho người ta nhớ tới cơn gió mùa đông thổi xuyên qua đường hầm.

Son Siwoo nhíu nhíu mày: "Làm sao em biết anh không bao giờ sấy tóc?"

"Trước kia khi chúng ta ở cùng nhau, Siwoo hyung sẽ..."

Thanh âm người kia càng lúc càng nhỏ dần, bị Son Siwoo nhạy bén bắt được một chút manh mối.

Son Siwoo xoay người lại, ánh mắt sáng quắc: "Lại nói tiếp, anh đã muốn hỏi em từ lâu, cái đêm anh ngất xỉu kia sao em lại biết?"

Chung quy không thể nói là tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau được. Son Siwoo đối với chuyện này vẫn cảm thấy ngờ vực.

Ánh mắt Park Dohyeon chớp lóe, lúng ta lúng túng nói: "Bởi vì...cửa sổ."

Park Dohyeon chỉ chỉ cánh cửa phía sau giường, lúc này đang được che lại bằng một lớp rèm tối, có thể lờ mờ nhìn thấy từng đốm sáng từ ánh đèn phòng trọ đối diện.

Son Siwoo trong phút chốc hiểu ra tất cả.

Bản thân ở tại phòng ngủ trên tầng hai, cửa sổ hướng về phía bên phải của nhà trọ, đối diện ban công phòng Park Dohyeon. Mà bác giúp việc mỗi khi qua đây dọn dẹp lại rất thích mở tung cửa sổ trong phòng ra.

Son Siwoo rất dĩ nhiên cho rằng trên thế giới này không có người nào thích rình mò cuộc sống của một thanh niên độc thân, cũng không nuôi thói quen tiện tay thì kéo rèm cửa lại.

Nhưng...

Mỗi sáng sớm anh thập thà thập thò hướng đầu ra ngoài cửa sổ, quan sát xem xe của người kia đã rời khỏi bãi đỗ chưa, chẳng phải đối phương cũng có thể thấy được hay sao?

Còn có bộ dạng khi lần đầu tiên gặp lại Park Dohyeon liền về hành hung mấy con gấu bông trong nhà.

Bộ dạng sau khi anh bỏ lại mứt bưởi chạy về nhà, nghĩ về nụ hôn suýt nữa giành được kia, ngồi đối diện màn hình máy tính cười rồi lắc đầu.

Son Siwoo khó khăn nuốt nước bọt, cả giận nói: "Thằng nhóc mày là biến thái cuồng theo dõi à?"

"Em cũng không phải lúc nào cũng mỗi giây mỗi phút đều nhìn lén anh, như vậy thì quá đáng sợ." Đối phương ấm ức sáp lại gần. "Chỉ là lúc nhớ anh thì em trộm liếc mắt một cái, truyền thêm động lực cho bản thân thôi."

Cậu nói cực kỳ thành khẩn: "Buổi tối kia anh té ngã ở trong phòng, em thật sự sợ hãi, nhưng là thấy anh chẳng có vẻ gì là để ý nên mới tức giận."

Son Siwoo nhất thời nghẹn họng, không biết đáp lại như thế nào, bối rối xoay lưng lại: "Quên đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."

Đối phương lại giống như được bơm thêm dũng khí bộc bạch bản thân, thao thao bất tuyệt nói: "Có lẽ em đúng là vì anh nên mới thuê nhà trọ này, nhưng không phải vì rình coi cuộc sống của anh mới thuê căn phòng ấy."

"Anh có thể hiểu tâm ý của em mà, em chỉ là muốn cùng anh ở bên nhau lần nữa, nhưng cũng không phải kiểu miễn cưỡng bám riết không buông."

"Thời gian chúng mình xa nhau, em thật sự..." Cậu dừng một chút, trong lời nói mang theo vài phần kích động, lại không biết phải tiếp tục như thế nào.

"Em thật sự nhớ Siwoo hyung nhiều lắm."

Đáp lại cậu chỉ có tiếng hít thở đều đặn.

Quả nhiên tất thảy không thể hàn gắn và bù đắp được nữa rồi sao?

Cậu cuộn mình lại, đôi mắt trong bóng tối nhanh chóng trở nên mờ dần.

Rất nhanh, ga giường phát ra tiếng sột soạt, một bàn tay mò mẫm tiến lại đây, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cậu, cực kỳ dịu dàng vỗ nhẹ hai cái.

"Kể từ ngày hôm đó anh gặp lại Dohyeon lần nữa, em giống như một khung cửa sổ luôn rộng mở hướng về phía anh. Cho nên anh cái gì cũng đều thấy rõ, cái gì cũng đều hiểu được."

Park Dohyeon sau khi nghe xong, hít vào một hơi, trở tay nắm lấy tay anh, càng siết càng chặt.

Lần này Son Siwoo không rút tay về nữa.

Lời đầu môi, mỗi hành động đã từng rõ ràng dứt khoát thốt lên câu tạm biệt. Chỉ có trái tim vẫn một mực đợi chờ, sau đó hai năm liền chóng qua. Mới đầu khi nhìn thấy chuyện tình cảm mỹ mãn của người khác, anh còn tự nói với chính mình rằng thật đáng thương làm sao, sao mày vẫn còn vương vấn người ta. Nhưng rồi khi đã thấy quá nhiều những mối ràng buộc đổ vỡ trong thế giới người trưởng thành, anh lại tự nhủ với bản thân, thật may mắn mày còn nhớ em ấy.

Trái tim anh bỗng nhiên giống như cánh cửa sổ rộng mở kia, giống như người bên kia khung cửa sổ cuối cùng cũng đối mặt với anh một cách chân thành. Anh hiểu được rằng đây không chỉ là phút xúc động hay mê muội nhất thời - ở cái tuổi này anh thừa sức phân biệt đâu là xúc động đâu là lưu luyến - bàn tay anh khi quay đầu lại vẫn luôn treo lơ lửng chờ đợi, đợi được người mình chẳng thể nào quên vững vàng nắm lấy.

"Anh ơi, Siwoo hyung ơi."

Cái cảm giác kỳ lạ hiển nhiên chẳng cần nhiều lời xác nhận hiện hữu trong bầu không khí. Hơi thở nóng bỏng phía sau chảy tràn xuống từ cổ, lòng bàn tay với quỹ đạo xác định lướt qua tai rồi đến thân thể anh, đôi môi ngang ngược quét qua từng bó dây thần kinh của anh.

"Còn một việc nữa em muốn thú nhận, cuối tuần trước anh đi nghỉ trưa quên mất không kéo rèm, tắm rửa xong chỉ mặc mỗi áo phông với quần lót bước ra. Chính là cái áo này, cũng được vén lên như vậy, cái gì em cũng nhìn thấy hết."

"Mấy ngày nay vẫn luôn rất nhớ anh, muốn cùng anh làm chuyện đó."

"Mày cái thằng nhóc này!"

"Suỵt, bác gái sẽ nghe được đó..."

Đầu lưỡi bị lửa giận trong lòng đốt cháy lại bị cướp đoạt lần nữa, Son Siwoo chỉ có thể nhỏ giọng ú ớ vài từ đứt quãng trong cổ họng, ngón tay gần như khảm vào xương bả vai rộng lớn của đối phương.

**

Ngày hôm sau anh bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài sân.

Son Siwoo kéo mạnh rèm cửa, hôm nay trời đẹp trong xanh, mà giữa đường còn có ba khuôn mặt tươi cười so với mặt trời còn rực rỡ hơn.

Em trai mang theo máy chơi game cầm tay mới tinh trong cặp sách vẫy tay chào tạm biệt mẹ, hơn mười năm qua chưa bao giờ thấy nó trước giờ đi học lớp bổ túc mà cười tươi hết nấc như vậy cả.

Mà mẹ anh thì lại cười nhét vào tay Park Dohyeon hộp cơm bento, liến thoắng than phiền về mấy thói quen nhỏ nhặt ham ăn ham ngủ của Son Siwoo như này như kia.

Park Dohyeon cảm nhận được ánh mắt của anh, ngược nắng ngẩng đầu lên. Chỗ ấn đường giữa hai lông mày cau lại vì nắng chiếu, nhưng bên khóe môi lại xuất hiện hai dấu ngoặc nhỏ dịu dàng.

Son Siwoo nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh đưa cho tên nhóc cao gầy mặt tròn này một lọ kẹo dẻo khổng lồ, cậu nheo mắt cười ngượng ngùng, bên môi cũng mờ mờ hiện ra dấu ngoặc nhỏ này.

Son Siwoo cũng từ xa cười rộ lên với cậu.

Trái tim anh là khung cửa sổ mở ra lần nữa, được ánh nắng mặt trời rót ngập.

Thế giới đằng trước khung cửa sổ vẫn cứ tươi trẻ dồi dào sức sống, đã được thời gian thu lại hết thảy trong đôi mắt người yêu.

end.


⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯

¹ gốc là 天马行空 (thiên mã hành không), một thành ngữ thường được dùng trong thơ văn dùng để chỉ sự hào phóng, phóng khoáng, không câu nệ giống như vó ngựa thần lướt gió tung mây. Gọi theo kiểu tóp tóp là ngôn từ mất kiểm soát =)))))

 ² hình minh họa

A/N: Giải Xuân kết thúc rồi, bởi vì hai người họ thật sự hạnh phúc nên hi vọng tất cả mọi người cũng khỏe mạnh hạnh phúc, cố gắng hết mình trong mùa hè nhé.

E/N: Rất xin lỗi mọi người vì đã ngâm cái fic này lâu vậy huhu, mình tính chia ra để edit mà xong bị editor's block luôn mất động lực edit, cuối cùng cũng vượt khó thành công ;;v;; mình bị ngại không biết rep cmt mọi người thế nào nhưng rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người cho bản edit này, vì là lần đầu edit còn nhiều thiếu sót mọi người cứ cmt góp ý nhẹ tay cho mình nha, rec mọi người đọc thêm nhiều truyện khác của tác giả cũng siu hay, hi vọng mình giữ được sự chăm chỉ này lâu lâu tí ;;_;; cảm ơn mọi ngườiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top