Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mèo lười.

một.

Wooseok luôn từ chối việc ngóc đầu khỏi tấm chăn to vật vã vào mỗi sáng, những sợi tơ mềm mại cọ vào bên má để che đi chút nắng hiếm hoi của ngày hè. Anh có thể nghe rõ tiếng nắng rơi đều đều mà cũng chẳng biết nó đến từ nơi đâu, liệu nắng có ở trên cung trăng không nhỉ? Giống như những bụi sao toả sáng rồi sẽ có lúc hạ mình xuống trần gian, thì nắng cũng thế - Wooseok nghĩ thầm.

- Đừng đắp chăn vào mỗi sáng sớm nữa, trông anh hệt như một con mèo lười vậy.

Yuvin đưa mặt khỏi trang sách, đánh chất giọng làu bàu như mớm rượu về phía người lớn hơn đang cuộn tròn một góc. Wooseok chỉ ló khỏi chiếc ổ của mình trong tích tắc, cười khúc khích như thường lệ.

- Làm mèo cũng tốt, anh thích chúng mà.

- Thứ lắm lông đó sao?

- Là em thì có.

Phải rồi, cả thói quen cãi nhau về mấy điều lặt vặt cũng chưa bỏ được.

hai.

- Đọc sách đi, đừng có nhìn anh rồi toé ra tia lửa như thế nữa.

Wooseok đặt miếng táo cắn dở vào trong đĩa, nuốt khan khi mà chiếc kính mỏng đã tuột xuống sống mũi. Người nhỏ hơn nằm vật ra bàn, mắt co lại cùng với tiếng thở dài thườn thượt.

- Em muốn được đi làm như anh, ít nhất là chúng dễ chịu hơn việc đọc mấy cuốn sách nhàm chán để chuẩn bị cho mấy bài luận chết tiệt.

- Ồ, nhưng anh thất nghiệp mà.

- Quên điều em vừa nói đi Seok.

Song Yuvin lắc đầu, hít thở đều đặn để tiếp tục chạm mắt với những con chữ sát vào nhau đến đau người. Chúng hệt như một cuốn thiên văn cổ nào đó, dù cậu biết rõ mình vẫn có thể hiểu chúng nói gì.

Ờm, vì đó là tiếng Hàn Quốc mà.

Wooseok luôn biết đứa trẻ kia thích việc đưa mình vào những câu chuyện cổ tích hơn là thứ kiến thức rộng lớn này, vì thế anh vẫn luôn im lặng nhìn vào màn hình còn sáng đèn (dù tâm trí thì chẳng bao giờ ngừng nghĩ đến việc Yuvin sẽ ngủ gật vào lúc nào).

Tiếng phốc nhỏ vang lên khi anh dùng chiếc nĩa sắt cắm vào miếng táo đã ngả màu, đem nó kề vào môi người nhỏ hơn đang chống chọi với đôi mắt kéo xuống nặng trĩu. Song Yuvin không quan tâm cắn một miếng, cảm nhận rõ vị ngọt chua lẫn lộn tan vào khoang miệng. Cậu mỉm cười bất lực, ngả đầu vào chiếc áo rộng thùng phía đối diện.

- Nhiều lúc thật muốn dừng việc học, em muốn thử cảm giác có ai đó gọi chúng ta là cặp đôi cùng thất nghiệp.

Wooseok đẩy kính, kéo nhẹ một lọn tóc rối lên trên mớ đầu nằm gọn trong mảnh vải màu trắng.

- Lại mơ ngủ đấy à, học đi rồi còn nuôi anh. Anh lười, chứ không có thất nghiệp.

- Thì em nói thế, chứ anh có là giám đốc em cũng nuôi mà.

Đến lúc đó rồi ai nuôi ai cơ?

ba.

Song Yuvin gập sách, bắt đầu cho công việc kể lại những câu chuyện kì diệu nào đó. Bởi cậu biết rằng Wooseok sẽ luôn lắng nghe chúng - những mẩu văn lộn xộn câu nhớ được sau khi đọc - dù có thể chỉ đơn giản là lọt qua tải phải rồi chạy biến qua tai trái trong chốc lát.

- Ý em là, những bông hồng dù thật sự rất đẹp, nhưng cũng không thể chối cãi rằng nó có chiếc gai thật nhọn. Cũng giống như mặt trời có sáng đến đâu, thì chẳng có một ai dám đứng ra hứng lấy tia sáng đó; vì họ sẽ bị đốt cháy thôi, trong tích tắc.

Wooseok bật cười khanh khách.

- Giống anh sao, anh cũng đẹp mà, còn toả sáng nữa này Song.

Yuvin chỉ nhún vai, mỗi bĩu xuống và cất lên chiếc giọng lè nhè như thường lệ. Cậu đặt cuốn sách lên kệ tủ một cách cẩn thận trước khi rời khỏi vị trí hiện tại, bước đến bên cửa sổ nơi mà anh đang ngồi, vò nhẹ vào mái đầu xù lên dưới nắng nhạt.

- Nhưng trông anh chẳng nguy hiểm chút nào cả, giống một con mèo hơn.

Có tiếng cười vang lên sau câu nói, những mớ đất rơi ra từ chậu hoa sen đá vỡ vụn, khô rát bởi ánh mặt trời. Chúng giống như những viên đạn bằng sét mà tụi nhỏ thường chơi, vón cục rồi lăn lốc trên nền gạch màu lam nhạt.

- Anh không tưới nước cho nó à?

Yuvin đưa mắt về phía chậu sen đá, rồi lại nhìn người lớn hơn trưng ra dáng vẻ làm biếng như mọi lần. Wooseok nhặt nhưng mẩu đất vụn đặt vào chậu, đem tách nước đun sôi vừa mới nguội đổ vào một cách nhanh gọn nhất, miệng cười toe hào hứng.

- Được chưa Song?

- Anh đúng là một con mèo đó, mèo lười.

Wooseok đảo mắt, bám chặt vào tấm áo to lớn phía đối diện và treo người trên đó như những loài gấu túi.

- Lười để em nuôi.

- Nhưng rồi anh sẽ béo giống như cô nàng mèo Anh nhà bên cạnh thì sao, trông thật ngộ và hệt như một diễn viên hài cùng với đôi chân ngắn ngủn.

Wooseok trượt dần xuống khi bầu má cọc cằn như một nắm cơm nguội, anh lười nhác trèo phốc lên giường, cuộn trọn người sau tấm gối.

- Béo ôm mới thích, mặc kệ đi.

Song Yuvin loẹt xoẹt đôi dép rách nửa về nơi có tủ lạnh, ném cho mái đầu màu hạt dẻ chiếc bánh ngọt còn chưa bóc vỏ.

- Thế thì ăn vào, anh chẳng béo gì cả. Bé tẹo như thế này này.

Wooseok ậm ừ trong cổ họng, nhét một miếng bánh mì vào miệng khi mắt đã bắt đầu lim dim.

Suy cho cùng thì, Wooseok vẫn là một con mèo lười, còn Yuvin là một gã nuôi mèo điển hình.

end.
16:55 PM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top