Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Petites histoires (02)

5. 

Tết 2022 

Hơn nửa năm nay, cha mẹ Châu Chấn Nam đã chuyển về căn nhà cũ ở Trùng Khánh ở. Thế nên, lần nay, sau một quãng thời gian dài, Châu Chấn Nam trở về nhà ăn Tết, lại là ăn Tết ở Trùng Khánh. 

Thành ra...trên chuyến bay đêm muộn từ Bắc Kinh ngày 29 Tết, Châu Chấn Nam một mình ngồi kẹp giữa Diêu Sâm và Mã Bá Khiên...Một người đơn giản là về nhà ăn Tết, một người là theo cậu về nhà ăn Tết.

- Hành khách có muốn chọn đồ ăn đêm không ạ? 

- Châu Chấn Nam cậu ăn không? / - Nam Nam em có ăn không?

- Không muốn. 

- Cảm ơn, chúng tôi không dùng. 

Chị tiếp viên hàng không có chút bất ngờ vì sự kì quặc này. Mà Mls và Yls đều nhận ra, lại một lần nữa đồng thanh nói. 

- Em ấy không chịu được mùi đồ ăn xung quanh mình. Em ấy không ăn thì (chúng) tôi cũng không nên ăn...

6. 

*Ting* 

/Em xem video rồi./

/Video?/

/Video fan ở sân bay hỏi anh khi nào thì lại hát Đằng đẵng đã 2 năm./

/Cũng thấy anh trả lời thế nào rồi chứ?/

/Thấy./

/Rồi sao?/

/Nhớ anh...Nhớ chúng ta. Nhớ quá khứ. Nhớ cái lúc muốn hát cùng nhau có thể lập tức hát cùng nhau. Muốn ăn một bữa cơm chung cũng thật dễ dàng. Muốn đơn giản là tương tác trên weibo thôi cũng không phải nghĩ ngợi gì.../

/Là chúng ta nguyện ý đánh đổi, Nam Nam à./

/Em biết chứ. Chỉ là rất nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Muốn gặp gỡ mọi người. Đôi khi còn muốn trở về những năm tháng trong Minh nhật, cùng nhau tập luyện, cùng nhau phấn đấu, cùng khóc cùng cười.../

/Bọn anh vẫn luôn ở đây mà. Mã cô nương của Châu tiên sinh vĩnh viễn dõi theo em, lắng nghe em, yêu thương em, cổ vũ em./ 

/Thật tốt./

/Châu Chấn Nam, mùa hè năm sau chúng ta lại cùng nhau hát Đằng đẵng đã 2 năm, lại cùng các anh em hát Thịnh hạ được không?/

/Được./ 

7. 

3h sáng, Mã Bá Khiên vẫn ngồi trên thành cửa sổ rộng lớn, từ tầng 15, nhìn xuống phố phường rực đèn điện. 

Thượng Hải quả nhiên là thành phố không ngủ. Dù như đã bị thu nhỏ thành những miếng ghép lego nhiều màu, Mã Bá Khiên vẫn tưởng tượng ra được từng dòng xe không kể giờ giấc đang chạy trong những khu phố sầm uất. 

Điếu thuốc trên tay chưa tàn nhưng Mã Bá Khiên đã ném nó vào gạt tàn, để nó cháy rụi những hơi cuối cùng ở đó. 

Mã Bá Khiên đã đến thành phố này bao lâu rồi. 3 năm, 5 năm hay đã 7 năm, anh cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng có là bao nhiêu năm, Mã Bá Khiên vẫn như kẻ lữ hành, bị mắc kẹt ở vùng đất này, vẫn như người khách trọ, không thoát khỏi nổi Thượng Hải. Vì lẽ gì? Là vì lẽ gì anh không hòa nhập nổi nơi đây? Mặc cho công ty anh thành lập trong từng ấy năm đến đây hoạt động không chút trục trặc, nghệ sĩ dưới trướng ngày một phát triển, mặc cho các mối quan hệ xã hội ngày càng rộng mở, mặc cho trong mắt công chúng từ một rapper trở về từ nước Mĩ xa xôi anh đã từng bước thành công xây dựng đế chế cho riêng mình, mặc cho người khác trầm trồ ngưỡng mộ, Mã Bá Khiên...vẫn không hạnh phúc. 

Trong lòng Mã Bá Khiên không biết vì sao thật ư? Hay là...biết...biết rõ đến mức không dám thừa nhận. Thừa nhận rằng Thượng Hải có xa hoa, lộng lẫy, có cho anh quả ngọt của thành công...thì Thượng Hải vĩnh viễn không có hai điều là tuổi trẻ của Mã Bá Khiên...và Châu Chấn Nam. 

Tuổi trẻ ngông cuồng, liều mình vì ước mơ. Tuổi trẻ có nước mắt, có nụ cười, có thất bại, có thành công. Tuổi trẻ có vấp ngã, có sai lầm, có đứng dậy, có sửa chữa. Tuổi trẻ...có một Mã Bá Khiên rất khác.

Còn Châu Chấn Nam...Châu Chấn Nam vẫn ở Bắc Kinh, ở căn nhà chỉ cách căn nhà cũ của anh chẳng đầy 5m. Châu Chấn Nam vẫn luôn bận rộn với công việc, vẫn luôn đi đó đây vì công việc, nhưng tuyệt nhiên...Thượng Hải dù cưỡng cầu thế nào Châu Chấn Nam cũng không muốn đến. Châu Chấn Nam vẫn liên lạc với những người anh em cũ. Châu Chấn Nam mỗi mùa hè vẫn nghe Thịnh Hạ. Châu Chấn Nam trong concert của mình vẫn hát Đằng đẵng đã 2 năm nhưng chỉ có một mình...một mình hát. 

Thế mà, những tháng ngày quay cuồng ở một nơi chẳng xa xôi gì Bắc Kinh, một nơi chỉ cách Bắc Kinh 2 tiếng máy bay, Mã Bá Khiên vẫn như kẻ trọ chốn này, không cách nào trở về nơi mình thương mong. 

Đó có lẽ chính là nhân sinh, là đánh đổi, là vì đeo đuổi những niềm vui thật ngắn mà không ngờ mình đã lỡ chạm vào những nỗi buồn thật dài. 

-End-  





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top