Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cách 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng là vị tiên ẩn sâu trong núi Thiên Sơn, mỗi năm sẽ thu nạp một trăm người làm đồ đệ. Quá trình học phép cùa mỗi người mỗi khác, người học chỉ vài năm, nhưng cũng có người học mất nửa đời. Tu luyện nhiều nhất để thành tài, vẫn là nên hình thành trong tâm ba chữ Chân - Thiện - Mỹ. Năm ấy, đồ đệ Tuấn Chung Quốc thành công tu luyện, y cũng vừa tròn mười tám tuổi, có thể gả đi được rồi. Nhưng Tại Hưởng không muốn gả Chung Quốc đi, nên luôn luôn bắt y hành tẩu giang hồ, đi khắp muôn nơi dùng phép của mình để diệt trừ cái ác.

Tuấn Chung Quốc đi liền hai năm, tới khi trở về đã mang bộ mặt buồn bã, hướng tới Tại Hưởng nũng nịu:

- Sư phụ, cơ sao Thanh Thanh muội muội nhỏ hơn con, mà nàng ấy lại được gả đi trước con?

Kim Tại Hưởng sắc mặt không đổi, bình tĩnh đáp lại:

- Vì phu quân của nó là người tốt, lại có thể giúp nó luyện phép.

- Vậy sao Người không gả con đi? Con năm nay đã tròn đôi mươi rồi.

Tại Hưởng trong lòng gào thét, chẳng lẽ lại nói rằng vì con là của ta sao, không, hắn phải giữ lấy tiết tháo của mình, liền trả lời:

- Con muốn gả cho ai?

Tuấn Chung Quốc ngẫm nghĩ một lát, rồi cúi đầu khoanh tay:

- Thưa, con muốn được gả cho Nam Tuấn. Hyung ấy ngầu ngầu, lại cao cao, có má lúm đồng tiền nhìn đẹp đẹp.

Kim Tại Hưởng mặt sầm xuống:

- Hừ, tên đó không được đâu. Hắn tuy phép giỏi hơn con, nhưng lại hậu đậu.

Chung Quốc bĩu môi, lại nói:

- Con muốn được gả cho Thạc Trấn hyung.

- Tên đó tự luyến lắm.

- Sư phụ, con muốn được gả cho Chí Mẫn...

Chung Quốc chưa dứt câu, Tại Hưởng liền cướp lời:

- Tên đó trẻ con quá. Chưa kể, hắn tuy sống lâu hơn con 2 năm, ăn nhiều hơn con 2130 hạt gạo, nhưng lại lùn hơn con 5cm. Không nên gả, không nên gả.

- Vậy con có thể gả cho Hạo Thạc hyung được không?

- Không, vì tên đó đang theo đuổi Phác Chí Mẫn.

Chung Quốc xụ mặt, nhỏ giọng hỏi:

- Sư phụ, năm lần bảy lượt, ai ai Người cũng chê, con phải gả cho ai bây giờ?

Kim Tại Hưởng mắt đầy nhu tình nhìn y:

- Tiểu Quốc!

- Dạ

- Lúc bái sư, con nói là con sẽ theo ta cả đời mà.

- Nhưng con vẫn phải gả đi chứ! Phụ mẫu ở nhà cứ giục con mãi thôi. Con tuy có phu quân thì mãi mãi vẫn là đồ đệ của Người. Phu quân của con có thể ở rể.

Kim Tại Hưởng thở dài, tay một vòng ôm trọn eo Chung Quốc, cất giọng ôn nhu:

- Cái đầu nhỏ này của con, tại sao không nghĩ đến chuyện gả cho ta? Con nghĩ xem, ta thương yêu con nhiều như vậy, mà con vẫn giữ lời hứa theo ta. Con mà không gả cho ta, phí cả đời đấy.

Kim Tại Hưởng vừa dứt câu, sau lưng liền mọc ra một cái đuôi sói. Chung Quốc ngẫm nghĩ một lát, liền gật đầu thật mạnh:

- Dạ, con liền gả cho sư phụ. Dù sao thì con cũng thương Người mà.

Kim Tại Hưởng giờ đây muốn vứt hết liêm sỉ của mình xuống đất, nhưng hắn kiềm lại, vì hắn còn nhớ, bản thân mình còn là vị tiên ẩn sâu trong núi Thiên Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top