Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiểu Bá là chim mái? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Oápppp!!!_ Chung Quốc vươn vai tỉnh dậy. Đôi mắt nhắm hờ nhìn ra bên ngoài, " Đã gần trưa rồi sao!?"

Quái lạ!?? Chẳng phải bình thường tờ mờ sáng tiểu yến kia đã lải nhải bên tai cậu " Quốc, tỉnh! Quốc, tỉnh!" hay sao? Tự dưng hôm nay vắng lặng thế? Hay hôm qua con chim kia ăn phải cái gì nên á khẩu rồi? Nhìn qua ngó lại cũng chẳng thấy đâu, Chung Quốc cất tiếng gọi:

Điểu Bá! Điểu Bá! Ngươi đâu rồi?

-..._ chỉ có tiếng gió luồn qua giàn dây leo héo khô nghe xào xạc.

Chung Quốc nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. Điểu Bá dù sao cũng không ngốc tệ, không thể không biết đường về. Nghĩ rồi Tuấn Chung Quốc nhìn ra ngoài vườn, đưa tay lên lẩm nhẩm
" Cũng đến hạ rồi, Điểu Điểu khó có thể cầm lòng, haizzz~ Đến con chim còn biết lứa đôi, ta nay đã ngoài hai mươi mùa hạ vẫn chẳng biết thứ tình cảm trai gái kia mùi vị ra sao..."

Nghĩ vậy thôi rồi cũng chóng qua đi, Chung Quốc định bụng hôm nay sẽ đi câu cá giải sầu.

Hôm nay trời mát thiu thiu, quả là lý tưởng để câu cá, Chung Quốc tản bộ thong dong ra con suối bên bìa rừng, vừa đi vừa huýt sáo. Cậu ước có thể như thế này mãi, tự do. Và thế là cái tư tưởng phu thê vừa nãy bị cậu không thương tiếc mà ném sang một bên.

Đi từ xa Chung Quốc đã nghe được tiếng róc rách, hiện tại đương mùa hạ, vả lại tối qua trời vừa mưa, ắt hẳn bọn ngư này hôm nay sẽ đi ăn rất háu nga~

Tuấn Chung Quốc đặt bộ đồ nghề trên bụi cỏ ven bờ, mình thì tạm ngã lưng trên mõm đá to gần đấy. Cậu cẩn thận từ từ nằm xuống vì sợ xướt quần áo. Không phải cậu không có tiền mua quần áo mới mặc đồ rách rưới, chấp vá mà là cậu căn bản cho rằng các loại ăn diện là phù du, tốn kém. Hôm nay cậu ra dây phơi, vớ đại bộ may bằng vải đay gai mới mua mùa gặt trước. Chung Quốc cũng chỉ là kẻ làm công, khi hứng thì đi săn hoặc câu cá như thế này. Vừa bán được có tiền, vừa được ăn ngon. Cậu xuýt xoa:

Hây da, sao lại lạc vào bồng lai tiên cảnh thế này? Tuấn công tử ta mà không chợp mắt thì chính là phụ thiên lộc nga~_ và rất nhanh sau đó thiếu niên thanh thoát ấy chìm vào hư mộng.

Cảnh đẹp, người đẹp. Hảo là tuyệt trần! Thật khiến người khác động lòng mà...

vút * , * tỏm*_ Đó là những thanh âm mà tiểu Quốc say sưa chẳng thể nào nghe thấy.

Đến khi cậu mở mắt dậy thì...
" Cái gì!? Sao ta lại ngủ say như vậy chứ!?"_ cậu theo thói quen liền đưa tay lên miệng, lau đi vệt nước óng ánh- tác phẩm vô giá của một giấc ngủ ngon!

Haizzz rõ ràng là đi câu, sao lại ngủ chứ! Ta đúng là đồ đầu trư mà! Aishh không nhẽ tối nay lại ăn khoai trộn cơm?

Thế rồi cậu phóng xuống, đi lại gom mớ linh tinh kia đi về. Thì...

" Hiển khảo! Hiển tỷ à! Hai người làm ơn sống lại mà cho tiểu Quốc biết ai đã làm cái này không!!??"_ Tuấn Chung Quốc há hốc nhìn cái dậm đầy cá của mình. Cậu năm lần bảy lượt dụi đến đỏ mắt vẫn không tin được.

" Chả lẽ ta nay lại mắc bệnh mộng
du? "

Cậu nhìn qua nhìn lại, không có ai! Chẳng có một dấu vết gì để lại (?).
Tuy khó hiểu nhưng Chung Quốc cũng đành nhắm mắt cho qua để về nhà. Mặt trời bắt đầu xuống núi rồi ~

" Nếu mộng du thì ta phải mau mau tìm một vị đại phu nào đó cao tay mà chữa trị. Còn không phải thì Chung Quốc ta chắc chắn đã gặp ma rồi >.<"

Trên đường về, đôi lúc Tuấn Chung Quốc còn nhìn vào mớ cá mà tặc lưỡi,
" Chà, tay nghề xem ra không xem thường được!" " Rất mẩy nga"

Đi được một hồi thì cậu bỗng thấy một cái chấm màu xanh quen thuộc.
" Hình như là Điểu Bá?"
" Hắn đi có nửa ngày mà trong mướt hơn hẳn, chẳng lẽ vui đến thế?"
Chung Quốc hoài nghi tiến lại gần nhằm quan sát rõ hơn. Sao bao lâu nay cậu mới biết tiểu yến phụng kia có một sợi lông đuôi màu trắng nhỉ? Quái lạ!?

Điểu Bá! Điểu Bá!

Ây dà, ngươi là đang giận ta đó sao Điểu Điểu?_ Chung Quốc dở khóc dở cười nhìn con chim đang giả điếc kia.

Này, ta có mang muống muống cho ngươi đây._ cậu xòe chục cọng rau vừa ngắt ra trước mặt nó nhưng nó vẫn không biến sắc, còn nhích nhích ra xa.

Tuấn Chung Quốc vẫn cố gắng lấy lòng nó, dí dí gần nó. Bỗng có một tiếng nói không quen cũng không lạ cất lên:

Tiểu Linh của ta không ăn rau muống!

Ể? Tiểu Linh? Ai là Tiểu Linh? Ể?_ Chung Quốc ngước mặt lên nhìn.
" Hả sao lại là hắn ta?"

Ra là ngươi à!? Tên gì nhỉ... A! Tuấn... Tuấn Chung Quốc!!_ tên kia bất ngờ trưng ra vẻ mặt hồ hởi.

Haizz, Chung Quốc tự vỗ trán cái
bốp *
Lúc nãy gặp ma, giờ gặp quỷ..._ cậu thì thầm. Nhưng trớ trêu thay, tên kia tai thính như cẩu, sắc mặt hắn lại chùng xuống, hắn nghiến răng:

Ngươi vừa bảo ai là ma quỷ...???

Hây da, vị đại công tử này cũng đừng suy bụng ta ra bụng người thế chớ! Ta là chưa nhắc tới ngươi nha~_ Chung Quốc nuốt nước bọt * ực * một cái.

Ta đã bảo là ngươi nói ta chưa...?_ người kia nhìn cậu, ánh mắt không vui không bực.

Ặc! Đại công tử bỏ qua cho cái miệng hay nói của ta đi~ Nhưng mà, ngươi vừa gọi tiểu yến phụng này là gì?

Tiểu Linh._ hắn nhún vai.

Ha? Sao chứ? Điểu Bá của ta sau khi biến mất một buổi lại biến thành Tiểu Linh?

Ha? Ngươi có ngốc không hả? Tiểu Linh nhà ta tự nhiên thành Điểu Bá nhà ngươi!?_ hắn nhướn nhãn mi.

Rõ ràng là Bá Bá nhà ta, ngươi đừng có ngang ngược mà cướp nó chứ!!??_ cậu cũng không nhún nhường, trực tiếp phóng lôi điện, tay huơ huơ muốn với tới tiểu điểu kia.

Ngươi mới ngang ngược!! Tiểu Linh của ta, đừng hòng chạm tới._ đối phương cũng nảy lửa, chặn tay Chung Quốc lại.

Cái khung cảnh này, thật sự buồn cười mà. Hai thanh niên, một tiểu thịt tươi và một cao phú soái, giành nhau một con chim vẹt!? Người đi đường cũng không dám đến gần, liền quay lại đi đường vòng.

[ còn tiếp pt.2]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top