Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C34. Khi gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Tuấn Chung Quốc cũng đã tỉnh ngộ. Lá phong đỏ tươi kia rồi cũng sẽ phai màu theo thời gian, nước mắt rơi mãi rồi cũng sẽ dần khô cạn, tình cảm mãnh liệt đến dường nào đương nhiên cũng sẽ theo thời gian mà dần tan biến. Hết thảy đến cuối cùng đều sẽ bị vùi chôn trong một loại định mệnh buồn tẻ.

Đêm mùa đông, một đêm vô cùng lạnh lẽo,
Tuấn Chung Quốc vừa hà hà hơi thở của mình vào bàn tay để làm ấm, vừa xem thành tựu nghiên cứu mới của nước ngoài về căn bệnh ung thư.

Trong lúc vô tình, QQ của cậu phát ra âm
báo nhắc nhở, không gian của Tần Tuyết vừa cập nhật hình ảnh mới, đột nhiên Tuấn Chung Quốc cảm thấy trào dâng một nỗi xúc động lạ lùng. Cậu mở ra xem, trong ảnh là bạn bè ở nhà trọ cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Anh Phùng và chị Phùng vẫn tình cảm đằm thắm như xưa, hai người đều béo ra, giống như một cặp đôi trẻ con, hạnh phúc.

Bên cạnh Lăng Lăng có một người đàn ông,
cô ấy đang ngắm nhìn rất nhiều lá phong, người đàn ông đó lẳng lặng lấy chiếc lá rụng còn vương trên tóc Lăng Lăng xuống...

Tần Tuyết đã có bạn trai, trông rất tuấn
tú. Theo góc độ nhìn của Bạc Băng, anh ta có điểm giống Kim Tại Hưởng, vì thế cậu ngồi thẩn thờ như người mất hồn khá lâu.

Bức ảnh tiếp theo hé ra, Tuấn Chung Quốc thấy
Kim Tại Hưởng... Trái tim cậu thắt lại. Nhưng chưa đầy một giây sau, cậu nhận ra Dụ Nhân đang ngồi bên cạnh anh. Những gì cậu nhận thức được trước đó bỗng chốc đều tan biến hết...

Tuấn Chung Quốc chết lặng khi những bức ảnh tiếp theo được mở ra.

Tay cậu trở nên cứng đờ...

Trên màn hình của máy vi tính là một bức
ảnh tuyệt đẹp, bối cảnh là nơi ở của Dụ Nhân, ngôi nhà vô cùng ấm áp, khắp nơi đều đầy hoa tươi.

Có bảy ngọn nến đủ màu phát sáng trên một ổ bánh ga-tô dâu tây. Mọi người vây quanh bên một chiếc bàn cùng nhau hát ca khúc sinh nhật, duy nhất chỉ có Kim Tại Hưởng, môi anh cong lên và dán trên viền tai của Dụ nhân. Tay anh đặt lên bàn, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ được sản xuất với số lượng có hạn...

Dụ Nhân đang ôm trong lòng một bó hoa hồng xinh đẹp...

Trên khóe miệng Kim Tại Hưởng là một nụ cười xấu xa...

Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trên màn hình rất lâu. Trong chớp mắt cậu dường như đã quên đi tất cả, ánh mắt trở nên khô khốc đầy đau đớn.

Đúng lúc Tần Tuyết vừa online, Tuấn Chung Quốc gửi tin nhắn cho Tần Tuyết: [Gần đây cậu khỏe không?]

Rất nhanh, cậu nhận được tin nhắn phản hồi của Tần Tuyết: [Đã lâu lắm không thấy cậu rồi!]

[Vừa xem xong ảnh trong không gian của cậu, bạn trai của cậu rất tuấn tú!]

[Cũng được, học ngành y.]

Dòng chữ học ngành y trước mắt cậu, bỗng
nhiên xoay tròn. Tay của Tuấn Chung Quốc đang đặt trên bàn phím, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, đến lúc tin nhắn được gửi đi cậu mới phát hiện, trên màn hình là một dòng chữ: [Kim Tại Hưởng khỏe không?]

Muốn thu hồi lại thì cũng đã quá muộn rồi!

Tần Tuyết nói cho Tuấn Chung Quốc biết: Sau khi cậu rời khỏi Nhật Bản không lâu, Kim Tại Hưởng chuyển đến sống cùng một người phụ nữ tên Dụ Nhân. Chính là người phụ nữ trong ảnh, cô ta chẳng những xinh đẹp mà còn rất có khí chất, xuất thân lại cao quý. Dường như, hiện nay Kim Tại Hưởng rất thật lòng đối với cô ta.

Tần Tuyết còn nói thêm với Tuấn Chung Quốc: Họ thường thường xuyên đi cùng nhau ở vườn trường, siêu thị, hoặc cùng đến thư viện... Còn nghe người khác nói rằng họ đã kết hôn.

Nhìn những lời kể trên màn hình máy tính, Tuấn Chung Quốc như bị xả hết nước trong cơ thể! Thật sự cậu rất muốn khóc, nhưng lại không thể rơi được một giọt nước mắt nào.

Đêm đó, Tuấn Chung Quốc mơ thấy một giấc mơ rất đáng cậu cô thấy mình quay về nhà trọ ở Nhật Bản, dựa vào vách tường...

Vách bên kia...

Dụ Nhân đang rên rỉ một cách thỏa thích, mỗi một tiếng thở dốc kích tình đều vô cùng rõ ràng.

Mỗi một lần cô ta đều gọi tên của anh: "Hưởng..."

Tuấn Chung Quốc dùng đầu ngón tay cào những chữ viết trên tường, hết lần này đến lần khác, cào đến mức máu từ móng tay cậu chảy ra...

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tuấn Chung Quốc gọi điện thoại cho Lăng Lăng.

Cậu xác nhận mọi chuyện một lần nữa, Lăng
Lăng nói với cậu: "Tần Tuyết nói đúng, anh ta đã có bạn gái... Hai người đã sống chung lâu rồi."

"Ừ." Trừ lời đó ra, Tuấn Chung Quốc không thể nói thêm được gì cả.

Lăng Lăng khuyên cậu rất nhiều nhưng một chữ Tuấn Chung Quốc cũng không nghe rõ.

Dập điện thoại, Tuấn Chung Quốc như người mất hồn, bước ra khỏi cửa.

Mùa đông, cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng
manh ngồi dưới tàng cây Du già, nhưng cậu không cảm thấy lạnh một chút nào. Mọi người đi qua đều nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nhìn một người điên.

Tuấn Chung Quốc cũng biết bản thân mình điên mất rồi, nếu không thì làm sao cậu vẫn còn ảo tưởng với Kim Tại Hưởng? Bị lừa dối nhiều lần như vậy, cậu còn ảo tưởng tình cảm anh dành cho cậu là thật, lời hứa hẹn ba năm kia là thật...

Cho đến khi tim cậu lạnh buốt, thì chợt có một chiếc áo, khoác lên người cậu, Ấn Chung Thiêm ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Chú Bạc nói sáng sớm em đã ra khỏi nhà, bệnh viện thì nói em không đi làm... Anh đoán là em đang ở đây."

Tuấn Chung Quốc muốn mở miệng nói chuyện, nhưng môi cậu chỉ cảm thấy tê dại.

"Từ nhỏ em đã như vậy, tâm trạng không
tốt thì chạy đến chỗ này..." Bàn tay rộng lượng của Ấn Chung Thiêm áp lên
bàn tay của cậu, xoa xoa: "Vì người đàn ông đó, có đúng không?"

Tuấn Chung Quốc lắc đầu, giọng nói cậu run rẩy vì lạnh: "Anh ta không đáng."

Ấn Chung Thiêm tiếp tục xoa bàn tay của cậu: "Bây giờ em biết cũng chưa muộn."

"Tình yêu là dối người, khắc cốt ghi tâm cũng là dối người..."

Cuối cùng Tuấn Chung Quốc cũng đã tỉnh ngộ. Lá phong đỏ tươi kia rồi cũng sẽ phai màu theo thời gian, nước mắt rơi mãi rồi cũng sẽ dần khô cạn, tình cảm mãnh liệt đến dường nào đương nhiên cũng sẽ theo thời gian mà dần tan biến. Hết thảy đến cuối cùng đều sẽ bị vùi chôn trong một loại định mệnh buồn tẻ.

Có lẽ, nhiều năm sau, cậu cũng sẽ không thể nào nhớ nổi dáng vẻ của anh, thậm chí cả cái tên. Cho dù có gặp thoáng qua trên đường, khi đó anh cũng chỉ như là một người xa lạ mà
thôi...

"Thề non hẹn biển, khắc cốt ghi tâm, cũng chỉ là một lúc tạm thời bị kích thích và cuốn hút... Tình cảm mãnh liệt đến rất nhanh, đi cũng sẽ rất vội."

Cậu biết là nhanh, nhưng không nghĩ là sẽ nhanh đến như vậy, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà thôi...

Ấn Chung Thiêm nói: "Có một thứ tình cảm vô cùng chân thật đó là – Tình thân."

Tuấn Chung Quốc gật đầu, bố mẹ là người duy nhất sẽ không lừa dối chúng ta.

"Tình yêu không phải dựa vào sự lãng mạn
và mãnh liệt mới duy trì được..." Ấn Chung Thiêm khoác tay lên bả vai cậu, vỗ vỗ: "Giống như bố mẹ chúng ta, bọn họ trở thành bạn thân rồi chăm sóc lẫn nhau, quan tâm nhau, như vậy cảm tình mới ổn định, lâu dài."

"..." Vòng tay của Ấn Chung Thiêm rất an
toàn, không giống như người kia, có loại nhiệt huyết luôn luôn tràn đầy khiến cho người khác hít thở không thông.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tuấn Chung Quốc đã chứng kiến rất nhiều đôi vợ chồng cùng nhau đối mặt với sinh tử, hoặc đau buồn, hoặc bình thản... Cậu dần dần hiểu được lời nói của Ấn Chung Thiêm.

Gia đình mới chính là chỗ dựa thân tình và gắn bó nhất.

Tình yêu ở trong con người thật sự cũng chỉ có thể duy trì được một năm. Khi một năm qua đi, tình cảm mãnh liệt không còn, nhiệt huyết cũng không còn, chỉ khi tình yêu đó đã biến thành tình thân thì càng ngày càng trở nên sâu sắc.

Cậu nghĩ, đây chính là nguyên nhân Dụ Nhân dung túng cho Kim Tại Hưởng , tuy không có tình cảm mãnh liệt nhưng giữa bọn họ còn có tình thân.

***

Khi khoảng thời gian ba năm được một
người nhắc đến, Tuấn Chung Quốc nghĩ cuối cùng thời gian sẽ rất dài. Kim đồng hồ lại dịch chuyển một vòng, nhìn ngày được biểu thị trên đồng hồ đeo tay của mình, hóa ra, cũng không dài cho lắm, chỉ chớp mắt, cậu về Trung
Quốc đã được ba năm một tháng.

Kiệt sức bước ra khỏi phòng bệnh, Tuấn Chung Quốc dựa vào vách tường để đứng vững. Ngoại trừ sự mệt mỏi thì vẫn chỉ là sự mỏi mệt mà thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua, bệnh tình của bố cậu không mấy lạc quan, nhiều lần xuất hiện tình trạng suy tim. Đối với căn bệnh ung thư, tinh thần của bệnh nhân đặc biệt rất nhạy cảm, một khi cơ thể có biểu hiện khác thường, cảm xúc sẽ căng thẳng. Bố cậu nhiều lúc hoài nghi gia đình giấu diếm bệnh tình của ông, cả đêm không ngủ được, cứ nhắc đi nhắc lại bảo Tuấn Chung Quốc phải chăm sóc tốt cho mẹ cậu, chăm sóc tốt cho chính mình, nhanh chóng tìm một chỗ dựa tốt...

Thật ra, bệnh ung thư không phải là một
căn bệnh không thể trị khỏi. Tuấn Chung Quốc đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân, tế bào ung thư rõ ràng không hề di căn sang những bộ phận khác, nhưng họ lại tự hù dọa chính mình.

Trước mắt, tinh thần và trạng thái của bố cậu chẳng những bất lợi cho quả tim, mà còn có khả năng làm khuếch tán nhanh các tế bào ung thư.

"Chúng ta kết hôn đi." Lời nói không có
một chút lãng mạn nào vang lên ngoài cửa phòng bệnh, Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên nắm lấy tay của Tuấn Chung Quốc, không có thổ lộ xúc động, chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.

Tuấn Chung Quốc bất ngờ bị lời cầu hôn làm kinh ngạc đến ngây người. Người đàn ông trước mắt cậu, đối với cậu, anh là người thân quen nhất, tình cảm cậu dành cho anh vô cùng thuần khiết, không hề có bất kì một tạp niệm nào: "Chung Thiêm..."

Từ túi của mình, anh lấy ra một chiếc nhẫn: "Anh đã chuẩn bị rất lâu rồi... Tuy hiện giờ anh đang lợi dụng lúc người khác đang khó khăn, nhưng anh rất thật lòng. Nếu không có sự lựa
chọn nào tốt hơn, em hãy cho anh một cơ hội đi."

"Sự lựa chọn tốt hơn?" Tuấn Chung Quốc gượng cười, cậu còn có sự lựa chọn nào tốt hơn sao?

Chiếc nhẫn lạnh lẽo được đeo vào ngón tay cậu, cỡ nhẫn vừa khít tay cậu.

Chiếc nhẫn trên tay cậu, không có nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, lại tựa như thứ tình thân cứng nhắc đặt vào tay, rất bình yên.

Khi còn trẻ, khát vọng về tình yêu, hy vọng một người nào đó có thể khiến cho mình yêu đến mức ruột gan đứt thành từng đoạn, muốn ngừng mà không ngừng được. Cho đến khi chứng kiến qua nhiều cảnh tượng sinh ly tử biệt, tình người ấm lạnh, Tuấn Chung Quốc mới nhìn thấu cái thế giới phù phiếm này.

Cậu không có tuổi trẻ, không vì yêu mà ruột gan đứt thành từng đoạn, cũng không hề hối hận tuổi trẻ đã từng trải qua.

Có yêu, đã từng đau khổ, rồi quên đi người đó.

Sau đó, cuộc sống sẽ bình thản trở lại.

***

Qua lại cùng với Ấn Chung Thiêm, mọi chuyện dường như diễn ra đúng với kế hoạch, từng bước, từng bước tiến hành, như đính hôn, mua nhà, trang hoàng nhà cửa.

Cuối tuần, Ấn Chung Thiêm hẹn cậu chín giờ đi xem đồ trang trí nội thất. Đúng giờ hẹn, Tuấn Chung Quốc thay quần áo chỉnh tề, xuống tầng dưới. Không ngoài dự kiến của cậu, xe của anh ta đã đỗ sẵn dưới lầu, Ấn Chung Thiêm đang ngồi trong xe tập trung nghiên cứu bản đồ, có lẽ anh ta đang xem lộ trình cho ngày hôm nay.

Ấn Chung Thiêm là thư kí của phó thị trưởng, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp, mỗi lần anh ta hẹn hò với cậu đều làm chủ sắp xếp lịch trình ngày hẹn, nhưng anh ta lại tuyệt đối tôn
trọng thời gian và ý kiến của cậu, sắp xếp mọi việc rất gọn gàng.

Tuấn Chung Quốc cũng không lo lắng có việc xảy ra đột xuất, bởi vì Ấn Chung Thiêm luôn sắp xếp mọi chuyện một cách tỉ mỉ và chu đáo.

Thấy cậu mang vẻ mặt mỉm cười ngồi vào
trong xe, Ấn Chung Thiêm buông tấm bản đồ được ghi chú nhiều điểm xuống: "Em đang nghĩ gì thế? Tâm trạng dường như đang tốt lắm."

"Em đang suy nghĩ, một người đàn ông giỏi về việc lập kế hoạch như anh, nhất định sẽ không có việc bất chợt xuất hiện một người tình sống chung, vị hôn thê, hoặc là vợ."

Ấn Chung Thiêm ngỡ ngàng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Trừ em ra, ở bên ngoài anh không có ai cả."

Tuấn Chung Quốc tin tưởng, tin tưởng không hề có một chút nghi ngờ nào.

Ấn Chung Thiêm cũng không hề nói những lời không cần thiết.

Trước khi thốt ra một câu nói, Ấn Chung
Thiêm luôn cân nhắc thật kĩ, nếu làm không được anh ta sẽ không nói, không xác định kĩ càng anh ta cũng sẽ không nói.

Con người của Ấn Chung Thiêm trong miêu
tả của bố mẹ cậu nhiều không kể hết: Trầm ổn, cẩn thận, lời nói và cử chỉ khéo léo, đối xử với mọi người chân thành... Trong đó cậu đồng ý nhất với lời khen: Anh ta là một người đàn ông đáng để người khác tin cậy nhất.

Tựa lưng vào ghế ngồi, Tuấn Chung Quốc chờ Ấn Chung Thiêm chậm rãi lái xe vào con đường lớn.

Ngã tư đường quen thuộc lướt qua, Tuấn Chung Quốc nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cậu thì đang nhớ đến bệnh nhân xuất viện ngày hôm nay.

Lúc cô ấy gần đi, chồng của cô ấy giúp cô ấy thay quần áo, đỡ cô ấy bước ra cửa, cô ấy mỉm cười nói với Bạc Băng: Tạm biệt.

Có một số người, một khi đã nói lời tạm biệt rồi thì kiếp này mãi mãi sẽ không còn có cơ hội gặp lại nữa.

Tựa như người đó...

***

Bởi vì Ấn Chung Thiêm đã xem qua trước
tất cả, cho nên anh ta và cậu nhanh chóng chọn được một chiếc quầy và chiếc cửa kéo bằng thủy tinh. Thấy thời gian còn sớm, Tuấn Chung Quốc và Ấn Chung Thiêm thuận tiện xem qua màn cửa. Có rất nhiều kiểu màn, làm cho người xem hoa cả mắt, có kiểu dáng Hàn Quốc ấm áp, có kiểu dáng Châu Âu lộng lẫy, còn có kiểu dáng đơn giản theo phong cách cổ xưa...

"Em thích nhất kiểu nào?" Ấn Chung Thiêm từ trước đến nay vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cậu.

Tuấn Chung Quốc nhìn qua một vòng, cậu cẩn thận nhìn từng kiểu dáng, chỉ vào một mẫu trong đó: "Ngoại trừ cái màu xanh này, tất cả đều được."

"Kiểu dáng màu xám đó thế nào?" Ấn Chung Thiêm chỉ vào bức màn bên phải màu xám hỏi cậu.

Tuấn Chung Quốc nhìn thoáng qua, đúng là phong cách của Ấn Chung Thiêm, thanh lịch, trầm tĩnh.

Không biết vì điều gì, ánh mắt của Tuấn Chung Quốc như không tự giác mà chuyển qua bức màn bên trái. Bức màn màu xanh nhạt, chất liệu là lụa mỏng không có một khe hở nhỏ, chiếc màn được trưng bày dài chấm đất, một màu xanh lục được trải dài, buông thẳng
xuống.

Có người mở cửa bước vào, mang theo một cơn gió, lụa mỏng khẽ dao động, chiếc màn được treo thẳng bập bềnh. Hai chữ, xinh đẹp!

"Tiểu Quốc?"

"Hửm?" Tuấn Chung Quốc chợt bừng tỉnh: "Đẹp! Rất đẹp."

"Vậy lấy kiểu này đi."

Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào kiểu màn màu xanh lục hỏi người bán hàng: "Kiểu dáng bức màn này có màu khác hay không?"

"Chị muốn màu gì ạ?"

"Ngoại trừ màu xanh lục, màu nào cũng được..."

Người bán hàng lập tức đưa cho cậu xem một cuốn catalogue: "Có màu tím và màu xanh biếc, cái này... Màu hồng nhạt cũng rất đẹp."

Trên tập catalogue, các màu sắc đều rất tầm thường, kiểu dáng cũng tầm thường, hoàn toàn không làm cho người khác có cảm giác tuyệt đẹp.

"Cám ơn!" Tuấn Chung Quốc trả tập catalogue lại cho người bán hàng: "Lấy cái màu xám bên kia đi."

Thanh toán tiền, Tuấn Chung Quốc lại đưa mắt nhìn bức màn màu xanh lục một lần nữa, lúc nào cũng được kéo kín, luôn luôn được kéo kín.

Làm cho người khác không khỏi bất ngờ vì vẻ ngoài tuyệt đẹp của nó

Đã từng nghĩ phía trước cửa sổ, bức màn vĩnh viễn sẽ được đóng kín.

***

Ăn cơm trưa xong, Ấn Chung Thiêm nhận
được điện thoại của một người bạn ở cửa hàng áo cưới, bạn anh ta nói cửa hàng vừa mới chuyển về một kiện áo cưới mới, bảo cậu và Ấn Chung Thiêm sang bên ấy xem thử.

Lễ kết hôn còn chưa được định ngày, Tuấn Chung Quốc không muốn đặt áo cưới sớm như vậy, nhưng ông chủ cửa hàng áo cưới cứ nhiệt tình mời cậu và Ấn Chung Thiêm đến xem mẫu, nói là hiện nay đang là mùa ít khách, ông sẽ giảm giá 30%. Đã nói như vậy, cậu và Ấn Chung Thiêm không thể nào không nể tình, vì thế thuận đường ghé qua xem.

"Tha hồ mà lựa chọn, giảm giá 30%. Bình thường chúng tôi chỉ giảm nhiều nhất có 8%, đây là tình cảm bạn bè chân thành..."

"Ngày kết hôn của tôi và anh ấy vẫn chưa định, hiện giờ đặt áo cưới có vẻ hơi sớm." Tuấn Chung Quốc nói.

Ông chủ cửa hàng cứ theo cậu nói đùa: "Áo
cưới không giống những loại áo khác, sớm muộn gì cũng mặc, không lấy Chung Thiêm, thì em cũng lấy người khác..."

Ấn Chung Thêm tức giận đấm ông chủ đó một đấm, không dùng sức. Tuấn Chung Quốc nghe thấy tiếng đùa giỡn rất nhỏ của hai người, có thể thấy rằng quan hệ giữa Ấn Chung Thiêm và ông chủ cửa hàng này khá tốt.

"Đây là mẫu áo cưới kiểu dáng Châu Âu thịnh hành nhất năm nay." Ông chủ chỉ vào tủ kính trưng bày áo cưới: "Nhất định sẽ rất thích hợp với em, không tin em thử xem."

Ấn Chung Thiêm cẩn thận sờ sờ vạt áo: "Vậy thì, em thử thử xem."

Không đợi Tuấn Chung Quốc trả lời, ông chủ trực tiếp đẩy cậu vào phòng thay đồ, rồi nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy chiếc áo cưới này cho cậu ấy thử."

Nhân viên cửa hàng ôm áo cưới vào phòng
thay đồ, đầu tiên nhìn Tuấn Chung Quốc tán thưởng: "Anh mặc chiếc áo cưới này bước đến chỗ vị hôn phu của anh đang đứng ngoài kia, em đảm bảo là anh ta sẽ không đợi được mà muốn ngay ngày mai phải cưới anh về nhà... Em đảm bảo, ngày anh kết hôn, sẽ có khối đàn ông hối hận, hận vì chồng của anh lại không phải chính là bọn họ..." Nữ nhân viên này vừa nhìn thấy cậu liền bày ra một đống lời lẽ chuyên nghiệp đã được huấn luyện. Thật sự, những lời nói làm Tuấn Chung Quốc choáng váng, cậu nghĩ là chiếc áo cưới này có phép
thuật gì đó, không thử thì thật có lỗi với bản thân.

Áo cưới Châu Âu luôn được thiết kế một
cách đơn giản, nhân viên trang điểm làm việc rất hiệu quả, mang cho cậu một đôi giầy âu gót thấp, duỗi mái tóc mềm mại của cô, có một vài sợi tóc buông xõa xuống gương mặt.

Tố chất chuyên nghiệp của nhân viên cửa hàng lại bắt đầu nổi lên, thao thao bất tuyệt nói: "Anh hãy nhìn xem, em nói không sai..."

Xoay người, Tuấn Chung Quốc nhìn vào trong tấm gương, trong gương là một gương mặt xa lạ. Đây là cậu sao? Tại sao trang điểm đậm như vậy, mà cậu vẫn cảm thấy gương mặt mình tái nhợt...

Tuấn Chung Quốc không hề tự tin bước ra khỏi phòng thay quần áo, ánh mắt Ấn Chung Thiêm dừng lại trên người cậu, giật mình thất thần...

Tuấn Chung Quốc ngượng ngùng tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Ấn Chung Thiêm, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vào giữa trưa ngày hè, ánh nắng mặt trời xuyên cửa kính chiếu vào.

Bên ngoài cửa, một bóng dáng anh tuấn đứng im lặng, cả người mặc một bộ quân phục màu xanh đậm.

Trong lúc vô tình Tuấn Chung Quốc nhìn thoáng qua, ngực cậu như bị va chạm mãnh liệt.

Chờ cậu chớp mắt vài lần, xác định đó có
phải là bóng dáng cậu thường thấy trong giấc mộng mỗi đêm hay vẫn là ảo giác, thì người đó đã xoay người, để lại trong cậu là bóng lưng rất giống với một người.

Rất giống, biết rõ không phải anh, cậu còn lặng lẽ bước đến cửa, ngắm nhìn rất nhiều lần...

Khí chất trầm lắng, được phối với bộ quân phục màu xanh, hơn nữa trên vai mơ hồ còn có dấu sao và đường gạch thẳng.

Không cần thấy khuôn mặt, chỉ với bóng dáng ấy cũng đủ nói lên rằng người đàn ông đó có sức hấp dẫn lớn đến như thế nào.

...

Khi ly biệt, bên cạnh anh có một người vợ, là anh có nỗi khổ tâm không thể nói thành lời...

Khi gặp lại, anh thấy cậu mặc một chiếc áo cưới trắng tinh khôi và bên cạnh còn có một người đàn ông khác...

Cậu có biết nguyên nhân gì khiến cậu và anh đã từng đánh mất nhau không??

Có cơ hội, anh sẽ nói cho cậu biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top