Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|Ai là định mệnh của ai|

Dụ Nhân

***

Yêu phải một người không nên yêu, ai lại không muốn kiềm chế. Bạn có thể kiềm chế được mười năm, hai mươi năm, nhưng cuối cùng chỉ trong một giây xúc động bạn phải nếm trải thất bại trong tích tắc...

Yêu một người, cũng giống như trải qua một kiếp người.

Dụ Nhân biết rõ, Kim Tại Hưởng là tai vạ khó tránh trong định mệnh đã định của cậu. Nhưng định mệnh của Kim Tại Hưởng lại không phải là cô, mà một người con trai khác mới chính là vận mệnh suốt đời suốt kiếp của anh...

Kim Tại Hưởng – Ba chữ này khi phát âm
rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi truyền đến tai Dụ Nhân, lại khiến cho cô có một cảm giác dao động mạnh mẽ.

Không hiểu sao, thời đại học, tần suất của ba chữ này lại xuất hiện cực kì cao trong phòng trọ của cô.

"Nghe nói Kim Tại Hưởng lại đổi bạn gái mới, là Trần Tất khoa bệnh lý học..."

Âm thanh gió thổi sàn sạt, lặp đi lặp lại rất nhẹ nhàng.

"Có phải là cô nàng đẹp nhất trường không? Đặc biệt rất thích làm nũng với người yêu?"

"Đúng là cô ta."

Nghe đến đó, Dụ Nhân chỉ im lặng khép
sách lại, cô bật máy vi tính lên rồi lướt web. Đối với loại đề tài này, từ ngữ dường như chưa bao giờ có điểm dừng.

"Thật là ngưỡng mộ Trần Tất...", đang nói chuyện là nhóm nhiều nữ sinh đã say đắm Kim Tại Hưởng hai năm nay.

"Có gì mà ngưỡng mộ, lại chỉ là chuyện tình cảm nam nữ bình thường thôi mà."

"Ai mà không biết là tình cảm nam nữ cơ chứ, nhưng mà chỉ cần từng có được..."

Sau khi ăn xong, nhóm tám chuyện nhàm
chán lại bắt đầu, tin đồn mà các nữ sinh nói cứ như là chuyện lạ, người không biết tình hình thật sự sẽ cho rằng Kim Tại Hưởng và Trần Tất có chuyện gì đó không thể cho ai biết. Còn người hiểu biết tình hình thật sự, cũng lười giải thích hộ anh.

Là ai có thể khiến cho những câu chuyện tình yêu của Kim Tại Hưởng có thể viết thành cả một quyển sách kia chứ.

Có người nói: Thường hay thấy anh tán tỉnh phụ nữ đẹp ở quán ăn đêm.

Có người nói: Thấy anh dẫn một cô gái đến khoa phụ sản để siêu âm.

Cũng có người nói: Chính mắt thấy anh mang một cô gái vào khách sạn ở gần trường...

Nhưng Dụ Nhân là người rõ nhất, đó chỉ là tin đồn, chỉ là tin đồn mà thôi...

Bởi vì cô cũng đã từng gặp được Kim Tại Hưởng ở quán ăn đêm. Anh cùng với một cô gái ăn mặc lẳng lơ nào đó trò chuyện rất mờ ám. Nhưng sau khi lắng nghe Dụ Nhân mới biết được là cô gái đó muốn quyến rũ anh, mà anh thì vòng vo tìm cách để từ chối...

Dụ Nhân còn gặp được Kim Tại Hưởng mang một cô gái đến khoa phụ sản làm siêu âm.

Cô gái mang phiếu siêu âm bước ra từ phòng khám, sắc mặt nhợt nhạt nắm lấy tay áo của anh khóc nức nở, anh dùng lời nói dịu dàng để khuyên cô gái ấy.

Gặp được cảnh tượng này, dạ dày vốn dĩ rất tốt của Dụ Nhân đột nhiên co rúm, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Cô gái hoảng hốt rời đi, trước khi đi còn nói câu "Cám ơn!"

Dụ Nhân cảm thấy ngạc nhiên, đuổi theo cô gái để hỏi, hóa ra trên đường cô ta suýt chút nữa thì ngất, đúng lúc Kim Tại Hưởng đi qua, đưa cô ta đến bệnh viện. Về phần Kim Tại Hưởng có mang một cô gái say rượu đến khách sạn hay không? Có lẽ, là không.

Để xác định rõ ràng mọi thứ, thì có thể dùng câu nói của Trịnh Vỹ: "Cái nào cũng có khả năng là thật, ngoại trừ lên giường. Ai chẳng biết Kim đại công tử nổi tiếng sạch sẽ, không bao giờ ngủ trên giường người khác, không phải khách sạn năm sao thì không ngủ, không phải gái 'sạch' thì không dùng..."

Kim Tại Hưởng chỉ thản nhiên đáp lại: "Tại sao em lại không biết nhỉ?"

Trịnh Vỹ vỗ vỗ vai anh: "Hiện giờ biết được cũng không muộn!"

"Vâng, biết rồi."

...

Dụ Nhân không thể không cười, cô đã quen
biết Kim Tại Hưởng được mười năm, cô biết rất rõ con người của anh. Anh thích giúp đỡ người khác, lại không thích giải thích về hành động của mình. Lâu ngày, hiểu lầm của mọi người đối với anh ngày càng lớn, ngay cả những người phụ nữ được anh giúp đỡ cũng hiểu lầm là anh có ý đồ khác.

Ban đầu, đối với tin đồn Kim Tại Hưởng chỉ cười trừ, lâu ngày, anh cũng chế giễu thêm vài câu, đem một hình tượng công tử phong lưu ra biểu diễn vô cùng tinh tế.

Có một loại đàn ông, chỉ cần bạn tin tưởng nhân phẩm của anh ta, không quan tâm người khác nói thế nào, càng không thể tin vào hai mắt của mình.

Cho nên, nếu thật sự yêu anh ta, nhất định phải tin tưởng anh ta, nếu không, câu nói "em yêu anh" sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!

***

Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Osaka.

Dụ Nhân cố ý không mở sim điện thoại vừa mua, mà dùng điện thoại công cộng gọi cho Kim Tại Hưởng.

"Sinh nhật vui vẻ!" Vì muốn đến Nhật Bản
vào ngày đặc biệt này mà Dụ Nhân đến sớm hơn thời hạn đã định, cô nghĩ là Kim Tại Hưởng chắc chắn sẽ rất cảm động.

Nhưng nhận điện thoại đã lâu, anh mới nói chuyện, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Cô đang ở đâu?"

"Sân bay quốc tế Kansai." Dụ Nhân trả lời, cố gắng không biểu lộ sự chờ mong của bản thân.

"Không phải nói tháng sau mới đến sao?"

"Tạm thời có sự thay đổi."

"..."

"Có phải em đến hơi sớm phải không?"

"Ừ, tôi còn một số việc vẫn chưa xử lý xong."

Đã từng gặp phải sự nhắc nhở nhẹ nhàng
trước đó, nên Dụ Nhân đã cố gắng không để công việc và việc riêng vướng víu vào nhau, cô dùng rất nhiều ám ngữ để nói chuyện cùng cấp trên.

Đoạn đối thoại này, nghe như lời tán gẫu bình thường của một cặp vợ chồng mà thôi.

"Tôi hiểu rồi." Kim Tại Hưởng hoàn toàn hiểu được ý của cô: "Cô ở sân bay chờ tôi, tôi sẽ qua đón cô."

"Được"

...

Ánh đèn rực rỡ được thắp lên, gió biển đang thổi nhè nhẹ.

Chiếc xe thể thao đang chạy nhanh trên đường cao tốc, Dụ Nhân ở trong xe nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Không hề nghi ngờ, Kim Tại Hưởng có một gương mặt tuấn tú không thể lẫn với bất kỳ ai. Nhưng sức hấp dẫn thật sự của anh không chỉ có ở gương mặt.

Trên người của anh lại có một sức hấp dẫn khiến cho người khác không thể nào nắm giữ được...

Khi anh mặc quân trang trông anh vô cùng nghiêm túc. Vẻ mặt trang nghiêm, giống như một bộ máy nhà nước – Không thể xâm phạm

Khi anh mặc áo blouse trắng, tao nhã và bình thản, có nét thiêng liêng tựa như thiên thần.

Khi anh cùng uống rượu với bạn bè trong một quán ăn đêm, thật sự không thể hình dung nổi, nói năng thô lỗ, nụ cười đen tối, đúng dáng vẻ của một công tử đào hoa.

Khi ở cùng cô, Kim Tại Hưởng như biến thành một người khác, nho nhã lễ độ, vô cùng ít nói...

Hôm nay anh lại khác với thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cởi hai cúc áo, vừa phảng phất nét lơ đãng vừa quyến rũ vô cùng.

Không biết anh đang nhớ đến điều gì, vầng trán có chút dao động, ánh mắt cuốn hút tựa như yêu ma...

Tâm trạng Dụ Nhân không khỏi xao động, ánh mắt cô chuyển về hướng khác, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Dọc theo đường đi, anh chuyên tâm lái xe, cô thì nhìn phong cảnh.

Mỗi lần cô cố gắng tìm đề tài bắt chuyện, anh đều dùng ngôn ngữ không thể ngắn gọn hơn để trả lời.

Tuy rằng cô là vợ của anh, nhưng giữa cô và anh vẫn là khoảng cách xa muôn trùng điệp...

Phong cảnh bên ngoài khiến Dụ Nhân không khỏi nhớ lại nhiều tháng trước.

Kim Tại Hưởng đề nghị với tổ chức, vì nhiệm vụ học tiến sĩ của anh quá nặng, anh không có thời gian làm việc. Anh muốn tổ chức sắp xếp cho một cô gái có thể giúp anh viết báo cáo,
sưu tầm tư liệu. Ngoài ra, anh nói tuổi anh cũng không còn nhỏ, cần một người phụ nữ giúp anh lo việc ăn uống trong cuộc sống hằng ngày.

Tổ chức cứ mãi lo lắng, từ chối thỉnh cầu của anh. Lý do rất đơn giản: Bên cạnh có một người phụ nữ quan hệ thân mật, sẽ rất dễ lộ thân phận.

Vì chuyện này mà Kim Tại Hưởng đã về
nước, quá trình cụ thể như thế nào Dụ Nhân không biết rõ lắm, cuối cùng cấp trên đồng ý phái một cô gái đến giúp anh, với thân phận là vợ hợp pháp...

Dụ Nhân cho rằng đó là một cơ hội hiếm có.

Cô nam quả nữ, chung sống cùng nhau ba năm, cho dù tâm có vững như thế nào đi nữa, cũng sẽ khó thoát khỏi "mưa dầm thấm đất".

Với địa vị ở quân khu của bố mình, cơ hội này nhanh chóng được Dụ Nhân tận dụng.

Hội nghị diễn ra trong căn phòng bí mật, lãnh đạo cấp trên thay mặt tổ chức tuyên bố với cô và anh.

Kim Tại Hưởng bỗng nhiên đứng dậy, dỏng dạc nói hai chữ: "Không được!"

Đối với kỷ luật của quân đội, quân lệnh như ngọn núi, đây là hai chữ cấm kỵ.

Lãnh đạo cấp trên sửng sốt với thái độ của anh: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi không đồng ý, tôi kết hôn với ai là tự do của tôi."

"Đây là quyết định của tổ chức." Lãnh đạo cấp trên trước tiên phải suy nghĩ đến công việc: "Lo lắng cho thân phận của cậu..."

Kim Tại Hưởng lạnh lùng cắt đứt lời nói phía sau của vị lãnh đạo: "Đây là quyết định của tổ chức, hay là quyết định của Tư lệnh Kim?"

Sắc mặt của vị lãnh đạo cấp trên biến đổi, tức giận đến mức đập mạnh văn kiện lên bàn.

"Ký tên! Đây là quân lệnh!"

Trên văn kiện, là một dòng chữ rõ ràng: "Đơn xin đăng kí kết hôn", còn có nội dung đã được điền đầy đủ, chỉ cần ký tên.

Hai chữ "quân lệnh" vừa nói xong, Kim Tại Hưởng như không còn đường phản bác. Anh cầm bút lên...

Chữ viết chưa dừng trên giấy, cây bút trên tay anh đã bị gãy vụn.

"Tôi không ký!" Anh quẳng cây bút đi, đứng thẳng người, tư thế đứng của sự độc lập: "Ông đưa ra tòa án quân sự đi."

"Cậu!"

Nếu là người khác nói ra lời nói điên cuồng như vậy, sẽ sớm bị đưa đi trị tội rồi, nhưng Kim Tại Hưởng là ngoại lệ!

Vị lãnh đạo cấp trên này lại là cấp dưới của bố anh.

Vị lãnh đạo cấp trên như không có biện pháp nào khác, giọng nói của ông trở nên chậm rãi: "Cậu có thể không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng mà, cậu cũng đừng quên! Đừng quên, cậu là quân nhân, cậu là người phải gánh vác tránh nhiệm!"

Một gánh nặng về trách nhiệm đè lên vai anh, Kim Tại Hưởng bất giác trầm mặc.

Tuy rằng anh không ký tên, nhưng giấy kết hôn vẫn được gửi đi, anh và cô chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Cầm lấy tờ giấy kết hôn, Kim Tại Hưởng nhìn Dụ Nhân, vô cùng nghiêm túc: "Cho dù là hợp pháp, tôi cũng sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này."

Cô cười nói: "Em hiểu."

Rồi sẽ có một ngày, anh phải thừa nhận.

Nhưng ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, cũng không đủ làm anh thừa nhận.

...

Sau khi hoàn hồn trở về từ hồi ức, thì Kim Tại Hưởng đã chạy xe vào gara của một căn nhà nhỏ.

Anh đưa cô đi qua một bãi cỏ, vào cửa, bật đèn.

Ngọn đèn chiếu vào bức rèm màu xanh nhạt, căn phòng vô cùng sạch sẽ, thoáng mát.

Dụ Nhân nhìn thoáng qua căn phòng một chút, trong phòng được trang trí ngăn nắp đơn giản, lộ rõ vẻ mạnh mẽ nam tính.

"Đây là nhà của anh à?" Dụ Nhân hỏi.

"Ừ, tôi mua khi vừa đến Nhật Bản." Anh
nói: "Một năm trước tôi đã dọn đến nhà trọ của sinh viên, có việc cần mới đến đây, thỉnh thoảng mới ở lại."

Kim Tại Hưởng đưa Dụ Nhân xem qua các
căn phòng, vừa xem anh vừa giới thiệu: "Tầng một là phòng khách và phòng bếp, nhà vệ sinh nằm ở trong cùng tầng hai, có hai phòng ngủ, một căn phòng dành cho hai người, và một phòng cho khách... Trong ngăn kéo có vài
xấp tài liệu hướng dẫn sử dụng đồ điện trong nhà... Không hiểu được thì điện thoại cho tôi, điện thoại ở phòng khách tầng một... Còn có, chiều thứ sáu mỗi tuần sẽ có một người đến quét dọn nhà, cô đừng để người đó vào
thư phòng."

"Em biết rồi."

Cuối cùng, Kim Tại Hưởng đưa Dụ Nhân
vào thư phòng, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc chìa khóa đưa cho cô: "Cái này cho cô, về sau cô cứ ở lại nơi này."

"Em nên ở phòng nào."

"Tùy cô." Anh bổ sung thêm một câu: "Tôi ở nhà trọ của trường."

Kim Tại Hưởng lấy một quyển sách từ giá sách đưa cho cô: "Trước tiên cô hãy xem quyển sách này đi. Có thời gian tôi sẽ đem tư liệu đến cho cô xem, để cô biết về những đề tài nghiên
cứu của tôi."

Sau khi nói xong, anh nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ không phải hiệu Gaeger, cũng không phải Rolex, trên mặt đồng hồ là logo Hải Âu. Dụ Nhân cũng không biết thương hiệu đồng hồ nào lại có logo này.

"Tôi còn có việc, phải đi trước."

Thấy anh thật sự vội vàng, Dụ Nhân cố gắng chịu đựng cơn đói đang âm ỉ trong bụng, gật đầu: "Vâng, anh đi đi."

Kim Tại Hưởng đi rồi, trong căn phòng xa lạ chỉ còn lại một mình cô.

Thu xếp hành lý, Dụ Nhân đang do dự có nên ra ngoài đi dạo và mua cái gì đó để ăn hay không.

Căn phòng vang lên tiếng chuông lanh lảnh, cô vén bức rèm cửa lên, thì thấy trong tay Kim Tại Hưởng xách theo một túi đồ bước vào cửa.

Thì ra trước cửa nhà anh có trang bị chuông báo động, có người bước vào chuông sẽ vang lên.

Dụ Nhân đi tới cửa, Kim Tại Hưởng đã dùng chìa khóa mở cửa.

"Tôi mua chút thức ăn cho cô." Anh đưa
cho cô túi thức ăn đang cầm, lại lấy một xấp tiền Nhật trong ví ra: "Cái này cho cô, ra khỏi cửa, đi năm trăm mét rồi rẽ phải sẽ có một cửa hàng tiện lợi. Cần gì, cô có thể mua... Qua đường nhớ nhìn tín hiệu đèn giao thông..."

Tuy rằng chỉ vài câu dặn dò đơn giản, nhưng cô cũng cảm nhận được sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng anh.

"Cám ơn!"

"Đừng khách sáo. À, cô không cần lo lắng. Nhật Bản rất an toàn."

"Được."

Dụ Nhân biết anh lạnh lùng và không hòa đồng với cô không phải là anh không thích cô, chỉ là anh không thích bị bố anh sắp xếp cuộc sống, nhất là hôn nhân.

Cho nên, cô đến đây, để chính thức cho anh một cơ hội quen biết cô và hiểu về cô...

***

Chạng vạng ngày tiếp theo, Kim Tại Hưởng trở lại đưa tư liệu cho cô. Dụ Nhân cố ý chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon, mời anh ở lại dùng cơm chiều.

Anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt không chút thay đổi, từ chối cô: "Tôi còn có việc, phải đến phòng nghiên cứu một chuyến."

"Khuya như vậy vẫn phải đi à?"

"Có thí nghiệm cần phải làm." Anh vội vàng mặc áo khoác vào.

"Em chờ anh."

"Chắc khuya lắm mới xong, hôm khác đi."

Anh vừa đi không lâu, Dụ Nhân đem thức ăn để vào một chiếc hộp, cô lái xe đến phòng nghiên cứu viện y học trường đại học Osaka.

Giáo sư và các nhóm sinh viên nghiên cứu bình thường tám giờ đã hết giờ làm, chín giờ thì các sinh viên đã dần dần ra về.

Sau chín giờ ở khu phòng nghiên cứu, ngoại trừ những sinh viên chưa làm xong thí nghiệm, tất cả đều đã ra về.

Dụ Nhân tìm được phòng nghiên cứu của
Kim Tại Hưởng nhưng anh lại không có ở đó. Một sinh viên đang quét dọn vệ sinh bảo cô lên phòng thí nghiệm vô khuẩn ở tầng trên xem.

Từ cầu thang đi lên, vẫn chưa đặt chân đến cửa lầu, Dụ Nhân đã nhìn thấy Kim Tại Hưởng đang đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn vào cửa kính thủy tinh.

Dụ Nhân không biết bên trong có gì, nhưng ánh mắt anh lúc này lại có sự sâu xa vô cùng hiếm thấy.

Nhìn bên ngoài một lát, anh đi đến cửa sổ phía cuối hành lang, nhìn phong cảnh.

Ngọn đèn mờ nhạt bao phủ bóng dáng của
anh, có một chút cô đơn. Dường như anh không phải đang ngắm nhìn phong cảnh, mà là đang chờ đợi gì đó.

Không biết đã qua bao lâu, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn lên bề mặt móc khóa của nó.

Anh lại đi đến ngoài cửa, nhìn vào bên trong cửa kính thủy tinh, khóe miệng của anh bất giác mỉm cười.

Ngón tay Dụ Nhân mạnh mẽ vịn vào lan can
cầu thang, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, bên trong cánh cửa đó... Có một người nào đó.

Thấy Kim Tại Hưởng đẩy cửa bước vào, Dụ Nhân do dự một lát, lặng lẽ bước theo sau anh.

Bên trong đúng là có một chàng trai. Cậu ấy đang ngồi ngay ngắn trước kính hiển vi, mái tóc được vén gọn, để lộ ra gương mặt trong sáng, chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình, thấp thoáng lộ ra những đường cong hoàn mỹ của một người đẹp. Kim Tại Hưởng từ sau lưng ôm lấy cậu gái, ngón tay anh không kiêng nể gì mà hướng đến ngực cậu ấy.

Cô gái hoảng sợ, quay đầu nhìn anh, gương mặt cô ấy bỗng chốc ửng hồng.

Anh lại càng không lo ngại gì, tay lần từ vạt áo vào trong.

Dụ Nhân xoay người, cô dựa vào vách tường cạnh cửa hít vào thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

Cô không tin, cho dù tận mắt chứng kiến cô cũng không tin, Kim Tại Hưởng không phải loại đàn ông như vậy.

Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng bên trong lại vọng ra tiếng nói: "Bác sĩ Kim, đây là nơi trị bệnh cứu người, anh trang nghiêm một chút có được không?"

"Đâu có ai nhìn thấy."

"Nếu bị người khác thấy thì sao?"

"Coi như họ chụp một bức ảnh 'nóng' sáng tạo... anh không ngại."

"Nhưng em để ý... Á... Đừng... " Âm thanh của người con trai yếu dần, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Mùi thuốc khử trùng tràn ngập ở hành lang cùng với sự yên tĩnh giống như cõi chết.

Dụ Nhân siết chặt chiếc túi đựng hộp thức ăn trong tay, móng tay khảm vào da thịt cô.

"Được rồi, đừng... Làm ồn..." Âm thanh của người con trai êm ái và trong vắt như dòng nước.

"Tiểu tử..." Giọng nói của Kim Tại Hưởng có thể làm bốc cháy bất kì thứ gì: "Hay là, đêm nay em mặc chiếc áo blouse trắng này về đi..."

Cuối cùng Dụ Nhân không chịu đựng được
nữa, trong một giây đó cô muốn bước vào trong, dùng nước lạnh hắt vào làm tỉnh hai người bọn họ.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Kim Tại Hưởng .

Cô theo dõi nghe được âm thanh trong phòng vang lên.

"Anh đi nhận điện thoại." Anh nói: "Em chờ anh."

"Vâng."

Kim Tại Hưởng cầm điện thoại bước ra: "A lô."

Dụ Nhân không nói lời nào, cho đến khi anh thấy được cô...

Sau một giây hoảng hốt, bằng tốc độ nhanh nhất, Kim Tại Hưởng kéo tay cô tiến vào nơi âm u của cầu thang.

"Sao cô lại đến đây?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Cô nở nụ cười lạnh như băng, trả lời anh: "Thế nào? Làm phiền hai người đang triền miên à?"

Anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh sáng mờ ảo từ hành lang chiếu vào vẻ mặt đang áy náy của anh, nhưng anh cũng không nói "Thật sự xin lỗi".

Vô cùng rõ ràng, anh không thể không thừa nhận sai lầm của chính mình. Biết rõ có thể sẽ làm cô tổn thương thật sâu, anh cũng không chịu giải thích, hay là nhận sai.

Dụ Nhân đã hiểu, cô xoay mặt, cố gắng để những giọt nước mắt của cô rơi trong đêm tối: "Anh thích cậu ấy?"

"Cô không biết sao?"

Dụ Nhân lắc đầu, không có ai nói với cậu.

Bên trong có tiếng kéo ghế, Kim Tại Hưởng vội vàng nói: "Cô về trước đi, sau khi về tôi sẽ giải thích với cô."

Ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng đến tìm cô, nói cho cô nghe tất cả.

Hóa ra, người con trai đó là Tuấn Chung Quốc, họ yêu nhau, mến nhau.

Nhưng tổ chức muốn anh chia tay với cậu
ấy, lý do rất đơn giản: Tổ chức phái anh đến điều tra vi khuẩn ở Viện y học trường đại học Osaka, không phải đến để nói chuyện yêu đương.

Sau khi trở về, anh và cậu ấy chia tay, đáng tiếc, anh lại không thể khống chế được chính mình, phạm phải một sai lầm lớn...

Còn đó là sai lầm gì, Dụ Nhân không cần hỏi cũng có thể hiểu được.

"Tại sao không nói sớm cho em biết?" Dụ Nhân hỏi.

"Bố tôi nói nếu như tôi không biết chừng
mực, ông ấy sẽ sai người đem cậu ấy đến một nơi khác, đến một nơi mà tôi vĩnh viễn không tìm thấy."

"Anh cứ thích cậu ấy như vậy, tiền đồ thì sao, trách nhiệm thì sao, cũng không quan trọng à?"

"Chuyện tình cảm, không phải muốn kiềm chế là có thể kiềm chế!"

Điều này làm sao cô có thể không rõ được kia chứ?

Yêu phải một người không nên yêu, ai lại không muốn kiềm chế.

Bạn có thể kiềm chế được mười năm, hai
mươi năm, nhưng cuối cùng chỉ trong một giây xúc động bạn phải nếm trải thất bại trong tích tắc...

Dụ Nhân không còn sức lực dựa vào ghế sofa: "Anh định thế nào?"

"Tôi không muốn làm tổn thương cậu ấy."
Nhắc đến chàng trai đó, ánh mắt anh lại hiện lên một thứ tình cảm dịu dàng làm cảm động người khác. Đó là điều xa xỉ mà cô luôn mong muốn anh có thể cho cô: "Không cần biết tương lai sẽ xảy ra việc gì, tôi chỉ hy vọng, có thể hạn chế tổn thương cô ấy đến mức thấp nhất..."

"Em thì sao?" Anh có bao giờ nghĩ đến những tổn thương mà cô phải chịu hay không?

"Cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà cô phải
làm, đối với cô ấy, cô cứ xem như không biết gì. Qua một thời gian, tôi sẽ xin với cấp trên, điều cô trở về."

"..."

Đây chính là lời dặn dò của Kim Tại Hưởng đối với cô.

Sau nhiều năm chờ đợi và chờ đợi, tất cả đều tan biến trong giây phút đó.

Dụ Nhân không cam tâm buông tay, không
cam tâm bị Kim rồi từ chối như vậy, lại càng không cam tâm thua dưới tay của một người con trai khác.

Tình yêu là thứ cần sự cố gắng của bản thân, chưa đến giờ phút cuối cùng, cô sẽ không bao giờ nhận mình thua.

Ghen tị thường khiến con người ta đánh mất lý trí.

Một người thông minh như Dụ Nhân lại quên rằng đứng ở một góc độ khác để suy nghĩ thì Kim Tại Hưởng chưa hề làm gì tổn thương đến cô. Ngược lại anh đã cố gắng hết sức để sự tổn thương anh mang đến cho cô xuống mức thấp nhất.

Anh muốn cô rời đi, chính là không muốn cô lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm với một người đàn ông không bao giờ yêu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top