Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 5.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|Cảnh đêm|

***

Phần 4: Cảnh đêm

***

Giờ khắc này, Tuấn Chung Quốc thật sự không còn cầu mong gì nữa, cậu chỉ muốn ôm anh, cả đời cũng chỉ mong ôm anh như thế.

Kim Tại Hưởng nắm tay Tuấn Chung Quốc bước ra khỏi ban công, thì đúng lúc màn biểu diễn thoát y cũng chấm dứt, ngọn đèn màu hoa hồng vụt sáng cùng với dòng nhạc chậm rãi vang lên, trong sàn nhảy, mọi người đều trở về chỗ ngồi của mình, sàn nhảy được tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Ngoại trừ Trịnh Vỹ, vài người bạn khác của Kim Tại Hưởng cũng có tửu lượng khá cao. Cao nhất là anh Ngũ, ngay cả ngồi anh ta cũng không ngồi vững, suýt chút nữa cả người đã ngã từ trên sofa xuống. Nhưng khi vừa thấy Kim Tại Hưởng trở lại, anh Ngũ lại giơ cao ly rượu đứng lên.

"Cậu chạy đi đâu thế? Đến đây uống một ly đi." Ly rượu trong tay anh Ngũ lắc lư, làm rượu đổ ra ngoài hơn một nửa.

"Anh say rồi, không thể uống nữa đâu." Chị Ngũ khuyên anh Ngũ.

"Anh không say, tại sao em lại nói anh say?"

Kim Tại Hưởng giật lấy ly rượu trong tay anh Ngũ, đặt xuống bàn: "Anh Ngũ, anh không say, nhưng em say."

"Cậu? Say à?" Giọng điệu của anh Ngũ giống như vừa nghe được lời nói nhảm.

"Em không thể uống nữa, mọi người chơi vui vẻ, em đi trước đây."

"Đi?! Không phải nói không say không về sao. Cậu đi thử xem, anh sẽ tuyệt giao với cậu!"

Kim Tại Hưởng chưa kịp giải vây, Trịnh Vỹ đá ghé vào tai anh Ngũ nói vài câu, nói cho đến khi mặt anh Ngũ tươi như hoa: "Thật sao?"

Trịnh Vỹ nghiêm túc gật đầu.

Anh Ngũ lập tức thay đổi thành một gương
mặt tươi cười mờ ám, cầm ly rượu của Tuấn Chung Quốc lên, đổ vào đầy ly một loại rượu màu vàng mà cậu không biết tên, đưa đến tay cậu: "Lại đây, anh mời em một ly."

Kim Tại Hưởng vừa muốn thay Tuấn Chung Quốc tiếp ly rượu, thì anh Ngũ dùng tay đẩy anh ra: "Cậu nha, chẳng phải chính cậu nói mình không thể uống được nữa sao?"

"Cậu ấy không thể uống rượu"

Anh Ngũ với ánh mắt say lờ đờ đẩy đẩy Kim Tại Hưởng: "Rượu nho trắng, không say được đâu."

"Không sao đâu, em có thể uống." Tuấn Chung Quốc ngửa đầu, uống cạn ly rượu, mùi vị rượu khá ngon, vừa vào miệng thì có vị đắng nhưng khi nuốt vào lại có vị hơi ngọt.

"Em không sao chứ?" Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn cậu.

"Không có gì." Chỉ là khi rượu vào đến dạ dày, cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp tay chân, khiến cậu có một chút cảm giác khô nóng.

"Chúng ta đi thôi." Kim Tại Hưởng kéo tay Tuấn Chung Quốc rời đi, khi lướt qua người Trịnh Vỹ, vỗ vỗ anh ta: "Anh theo em ra đây một chút."

Đi đến trước thang máy, Kim Tại Hưởng nói: "Nơi này rất phức tạp, không tiện cho lắm, đêm nay em đến biệt thự ngủ."

"Biệt thự?" Trịnh Vỹ hỏi: "Biệt thự an dưỡng của nội cậu?"

"Ừ, hiện tại thì không."

"Có cần tôi đưa đi không!"

"Không cần, em không quen đường cho lắm,
để em gọi xe taxi. Đúng rồi, anh chơi xong thì qua đó tìm em, biệt thự X, Số X, đường X."

"Được rồi!'

Thang máy vẫn chưa đến, Kim Tại Hưởng hỏi: "Anh nói gì với anh Ngũ vậy?"

"Tôi nói với cậu ấy..." Trịnh Vỹ hạ giọng,
nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn nghe rất rõ từng từ một: "Hai đứa quen nhau bốn năm rồi nhưng cậu vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay, đêm nay chính là cơ hội ngàn năm có một cho nên cậu mới thật sự gấp..."

"Cái gì?!"

"Không cần cảm ơn anh, ai bảo chúng ta quen thân với nhau từ nhỏ."

"Em, tại sao lại quen biết anh nhỉ?!"

"Kiếp trước có tích công đức."

Kim Tại Hưởng vừa muốn nói chuyện, thang máy đã đến, anh không quay đầu mà kéo Tuấn Chung Quốc vào thang máy, dường như lại nghĩ đến gì đó, anh xoay người giơ tay chặn cửa thang máy: "Anh xuống dưới cùng em đi, em để đồ trong xe của anh."

Haizzz!

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc này mà anh còn không quên mấy bộ quần áo đó.

***

Trong xe taxi nhìn ra ngoài những phong cảnh đẹp lần lượt lướt qua, mà Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không có ý muốn ngắm nhìn thành phố một chút nào. Cậu chỉ nhìn người trước mắt mình, không biết là do người đàn ông trước mắt cậu rất có sức hấp dẫn hay là do phản ứng của chất cồn trong người Tuấn Chung Quốc, mà tư duy của cậu ngày càng hỗn
loạn, có một loại chờ mong và khát vọng mà cậu không hiểu được đang lan tỏa khắp cơ thể cậu. Tuấn Chung Quốc lặng lẽ tìm được thắt lưng anh, vuốt ve từng cơ bắp tinh tế của anh.

Kim Tại Hưởng thở dài, anh hắng giọng, bắt được tay cậu, nắm lại trong lòng bàn tay.

Tuấn Chung Quốc lại để tay kia lên đùi anh, chân anh thon dài thẳng tắp.

Anh dịch người ngồi xa cậu một chút: "Em và Trịnh Vỹ nói gì vậy?"

"Nói chuyện trước đây."

"Còn gì nữa?"

Tuấn Chung Quốc im lặng nhướng nhướng mi mắt, gương mặt có chút say rượu của Kim Tại Hưởng vô cùng tuấn tú, cậu thích nhất là nhìn anh trong bóng tối, nhìn mãi mà không chán: "Anh ấy nói cho em biết: Là anh ấy bắt Chung Thiêm, anh ấy cũng chính là người đưa
thẻ phòng..."

Bàn tay anh đang nắm lấy tay cậu siết chặt, một cơn đau nhức do hai bàn tay quấn chặt truyền khắp toàn thân Tuấn Chung Quốc.

"Em còn nhớ hắn!"

Tuấn Chung Quốc ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm toát ra từ anh, hơn nữa bất cứ lúc nào khi ngọn lửa bốc cháy sẽ thiêu cậu đến mức thịt nát xương tan.

Thấy Tuấn Chung Quốc không nói lời nào, anh xoay mặt sang hướng khác hít thở.

"Anh ghen à?" Tuấn Chung Quốc giật nhẹ tay áo anh: "Em còn nghĩ anh đã từng học qua tâm lý học thì sẽ không 'ăn dấm'(1) chứ."

(1) Ăn dấm: ám chỉ là đang ghen.

Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tuấn Chung Quốc.

"Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn xem anh ấy là anh trai, cho đến bây giờ cũng chưa từng thích anh ấy."

"Anh trai? Em chấp nhận gả cho anh trai à?"

"Vậy tại sao anh lại cưới Dụ Nhân, anh thích cô ấy sao?"

Kim Tại Hưởng bất giác xoay người chặn
lời nói của Tuấn Chung Quốc bằng cách hôn cậu thật cuồng nhiệt, Tuấn Chung Quốc không
hề cự tuyệt nụ hôn của anh, cậu nhìn thẳng vào đáy mắt anh đồng thời cũng muốn anh nhìn thấy đáy mắt cậu.

Hôn nồng nhiệt thật lâu, cho đến khi Tuấn Chung Quốc hít thở không thông suýt chết, cho đến khi không còn sức lực mà mềm nhũn nằm trong vòng tay anh thì anh mới buông cậu ra, nở nụ cười.

Tuấn Chung Quốc cũng cười, hai tay ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh khẽ nói năm chữ...

"Sư huynh, em muốn anh..."

...

Rõ ràng đoạn đường đến biệt thự rất ngắn, nhưng lại giống như trải qua vạn năm.

Tài xế vừa dừng xe lại, ngay cả đồng hồ đếm kilomet Kim Tại Hưởng cũng chưa xem qua thì anh đã vội để lại hai trăm đồng: "Không cần thối", rồi kéo Tuấn Chung Quốc xuống xe.

Trước cổng lớn, anh liên tiếp ấn mật mã, cửa tự động mở ra, toàn bộ đèn trong biệt thự bật sáng.

Tuấn Chung Quốc tò mò nhìn bốn phía: "Ồ? Hoàn toàn tự động?"

"Tia hồng ngoại cảm ứng."

Bước vào biệt thự, mùi hương cổ xưa của
cây Đàn bay đến, biệt thự được trang trí theo phong cách cổ xưa nhưng không kém phần thanh lịch, trên tường còn có một bức tranh sơn thủy vô cùng sắc sảo...

Khiến cho người khác có một cảm giác như đang xuyên không trở về quá khứ.

Vẫn chưa kịp thưởng thức, Kim Tại Hưởng trực tiếp áp người Tuấn Chung Quốc lên tường, đầu lưỡi anh thăm dò mạnh mẽ vào khoang miệng cậu, như muốn nuốt chửng cả người Tuấn Chung Quốc.

Ngọn lửa bốc cháy, lửa nóng cùng với khao khát trong cơ thể hòa quyện vào nhau, cuốn cậu và anh vào trong cơn kích tình cuồng dã...

Tuấn Chung Quốc giơ tay cởi cúc áo anh, cậu vừa cởi được hai cúc, anh đã nhanh nhẹn xé toạc vạt áo sơ mi, chiếc áo toàn hoàn được mở ra.

Trong phút chốc, ngôi biệt thự sạch sẽ được cậu và anh biến thành một đống hỗn loạn.

Áo sơ mi anh bỏ ở cửa, áo khoác của cậu trên ghế sofa, thắt lưng của anh thì nằm ở cầu thang, còn bộ váy áo của cậu bị xé nát để lại ở trước hành lang phòng ngủ... Chờ cho đến khi anh đặt cậu trên chiếc giường được bọc drap làm bằng tơ lụa màu xanh lục, thì trên người anh và cậu đã không còn bất kì chướng ngại vật nào.

Sau một hồi triền miên, anh tách chân cậu ra, ngón tay anh tiến sâu vào...

Toàn thân Tuấn Chung Quốc run rẩy, cậu không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Anh mỉm cười, ngón tay ẩm ướt trơn bóng
dừng lại trên bầu ngực xinh xắn của cậu, xoay tròn, để lại một cảm giác ẩm ướt mát lạnh. Trong nháy mắt, tư duy của Tuấn Chung Quốc bị thiêu đốt thành những vụn tro tàn, chỉ còn lại sự khát vọng nóng bỏng cùng anh.

"Thích không?"

Cậu nhìn anh, ngón tay chạm đến mặt anh: "あいしてる(2)..."

(2) あいしてる (tiếng Nhật) – phiên âm Ai-shi-teru: Có nghĩa là tôi yêu bạn.

Ánh mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, thân dưới đang đặt giữa hai chân cậu, bất chợt tiến thẳng.

"Ưm..."

Không cho cậu cơ hội thở dốc, anh điên
cuồng tiến vào cơ thể cậu, khoái cảm dâng trào bỗng chốc ập đến, toàn thân Tuấn Chung Quốc run rẩy, cậu chỉ muốn hôn anh, cảm nhận hơi thở của anh.

Nhưng anh đẩy cậu ra khiến cậu càng ham
muốn mạnh mẽ hơn nữa, từng dây thần kinh mẫn cảm va chạm mãnh liệt, không thể chịu đựng nổi sự khiêu khích của anh, Tuấn Chung Quốc xiết chặt chiếc gối dưới đầu.

"Đừng... Đừng..."

"Đừng?" Giọng cười của anh khàn khàn: "Kêu lớn một chút, anh rất thích nghe em nói "Đừng"

Nói xong, anh cúi mặt xuống, mút lấy nụ hoa xinh xắn đang căng cứng của cậu. Bất luận cậu nắm chặt cánh tay anh như thế nào thì lực va chạm của anh vẫn vô cùng mạnh mẽ, hung hăng ma sát và va chạm kịch liệt, càng ngày càng dữ dội.

"A!"

Giống như máu trong người đang chảy ngược, toàn bộ dây thần kinh đều tê liệt, thân thể Tuấn Chung Quốc giống như người chết ôm ghì lấy anh còn linh hồn cậu thì siêu thoát đến hư vô, nhưng mỗi tấc da thịt trên cơ thể lại hưng phấn đến mức co rút rồi co rút từng cơn.

Giờ khắc này, Tuấn Chung Quốc thật sự không còn cầu mong gì nữa, cậu chỉ muốn ôm anh, cả đời cũng chỉ mong ôm anh như thế.

***

Khi tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, thì mặt trời đã tỏa ánh nắng chói chang, Tuấn Chung Quốc hạnh phúc sờ sờ vị trí bên cạnh thì mới phát hiện nơi đó trống không.

Cậu mở to mắt chỉ một bộ quần áo mới tinh
đặt chỉnh tề trên giường cạnh chiếc gối nằm của cậu. Tuấn Chung Quốc mặc quần áo vào xuống lầu, ngôi biệt thự sạch sẽ, gọn gàng hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết gì của trận kích tình cuồng nhiệt đêm qua, giống như
mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng thoảng qua.

Tuấn Chung Quốc đang muốn tìm điện thoại gọi cho Kim Tại Hưởng, thì giọng nói bình tĩnh của Trịnh Vỹ vang lên từ sau lưng cậu: "Bên quân đội có việc, cậu ấy đã về rồi."

"À!" Nhất định là anh sợ đánh thức cậu, nên đã lặng lẽ rời đi.

"Cậu ấy nói chắc là cậu ấy sẽ không trở lại được, nên bảo anh đặt cho em một vé máy bay về Bắc Kinh."

"Cám ơn anh!" Tuấn Chung Quốc cười nói.

Cậu tin rằng, chắc chắn anh sẽ đến tìm cậu, có thể là sẽ rất lâu, nhưng nhất định rằng anh sẽ đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top