Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 6.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Kim Tại Hưởng|

***

Phần 6: Thăm người thân

***

Bởi vì yêu, bởi vì để tâm, cho nên mới đau khổ, mới có thể tổn thương.Nhưng loại đau khổ và tổn thương này sẽ không mảy may làm ảnh hưởng gì đến tình yêu mà nó chỉ khiến cho tình yêu ngày càng nồng đậm, ngày càng sâu sắc hơn thôi.

Action 1

Cuộc sống vợ chồng hợp pháp trải qua chỉ mới hai ngày, hoàn toàn giống với quy luật vợ chồng mới cưới gắn bó như keo sơn, hầu như lúc nào anh và cậu cũng thân mật đến mức chạm vành tai lồng mái tóc.

Trong nhà hàng Tây Âu thanh lịch, ngoài rượu sake và ánh nến lãng mạn, còn có tiếng đàn violon du dương vang lên, Tham mưu Kim cầm lấy bàn tay của Kim phu nhân, anh lồng một vật mát lạnh vào ngón tay áp út của cậu.

Size nhẫn rất vừa vặn, kim cương được đính trên nhẫn cũng vừa khéo phù hợp với tay cậu, nhỏ một chút thì không đủ sáng, lớn hơn một chút thì lại quá khoe khoang sự giàu có của mình.

Đây hẳn là thiết kế tao nhã của Cartier, kỹ thuật thủ công độc nhất vô nhị ấy đạt đến độ hoàn mỹ, khi mang vào ngón áp út thon dài của cậu liền khẳng định đó chính là tình cảm chân thành, cũng là lời hứa hẹn kiên định của anh.

Đủ để thấy rằng chiếc nhẫn này, chính là anh đã dùng trái tim để lựa chọn cho cậu.

Từng góc cạnh lấp lánh tinh tế của viên kim cương, khiến cậu không khỏi nhớ đến chiếc nhẫn đã từng đeo trên ngón giữa tay cậu, ngay lập tức Tuấn Chung Quốc lại nhớ đến bác trai Ấn đang nằm trong bệnh viện, không biết hiện giờ chân tay của ông đã hoạt động lại bình thường chưa, bác gái đã lớn tuổi như vậy, không biết một mình có thể chăm sóc tốt cho bác trai Ấn hay không.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Kim Tại Hưởng khẽ đưa tay về phía cậu, anh không tự chủ được mà vuốt lên đôi mày đang nhíu chặt của cậu.

Bỗng nhiên Tuấn Chung Quốc ý thức được bản thân mình đã thất thố, trong không khí lãng mạn như vậy, quà tặng trịnh trọng như vậy, cậu chẳng những không biểu hiện vui vẻ mà lại còn nhíu mày như thế này đi.

"À..." Cậu vội vàng khôi phục lại tâm trạng của mình, chuyên tâm mà đối phó với ông xã mới cưới: "Em đang suy nghĩ, tại sao anh lại không mua tặng em chiếc nhẫn kim cương năm carat?"

"Anh muốn là mua thôi, nhưng em có dám đeo không? Em không sợ có người nghĩ là em được gả cho ông chủ mỏ than ở Sơn Tây, rồi bắt cóc em à?"

"Có anh ở đây, ai dám bắt cóc em?"

"Anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em..."

Suýt chút nữa cậu đã quên. Nhớ đến khoảng thời gian ở chung của cậu và anh dạo này, gần thì ít mà xa cách thì nhiều, cậu mới hiểu được một cách rõ ràng, năm đó vì sao mẹ cậu lại khuyên rằng cậu không nên gả cho quân nhân.

"Em đã từng suy nghĩ đến việc..." Kim Tại Hưởng thử hỏi thăm dò: "Tùy quân..."

Tùy quân? Theo anh đến Bắc Kinh, sống theo cuộc sống của quân đội, nghe qua thì thật là tốt, nhưng còn công việc của cậu, rồi cả bố mẹ cậu, và còn có rất nhiều vấn để cần phải đối mặt.

Nhìn được vẻ do dự của cậu, Kim Tại Hưởng không miễn cưỡng cậu nữa, anh chuẩn bị đổi đề tài, thì điện thoại vang lên.

Anh nhìn thoáng qua số điện thoại, rồi lập tức nhận cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia thông báo một cách trôi chảy cho anh biết rằng anh phải lập tức trở về quân đội.

Anh nghe được tình hình đang có vẻ nghiêm trọng, anh liền giơ tay che microphone lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Câu nói kế tiếp cậu nghe không rõ lắm, loáng thoáng chỉ nghe được cái gì động cơ thí nghiệm khi cho bay ra không gian xảy ra vấn đề.

Sắc mặt Tham mưu trưởng Kim lập tức thay đổi, cơm cũng chưa kịp ăn đã vội vội vàng vàng đáp chuyến bay quay về quân khu.

Đây chính là cuộc sống tân hôn của cậu, nó cứ lẳng lặng mà dừng lại như vậy.

Action 2

Từ ngày Kim Tại Hưởng trở lại quân khu đến nay lại bắt đầu không có tin tức gì của anh.

Tuấn Chung Quốc vẫn trải qua cuộc sống một mình, vô cùng bận rộn, thậm chí có khi cậu còn nghĩ kết hôn chỉ là một giấc mơ, cậu vẫn là một người độc thân.

Chỉ có đôi lúc cậu quét dọn căn phòng sát vách, thấy rèm cửa màu lục nhạt trên cửa sổ thì cậu mới cảm giác được sự tồn tại của anh, tuy có phần xa xôi nhưng lại vô cùng chân thật.

Cũng như mọi khi, cậu về nhà vào ngày nghỉ cuối tuần.

"Tiểu Quốc, hôm nay con có thấy bác Ấn không? Sức khỏe ông ấy khôi phục thế nào rồi?" Lúc ăn cơm, mẹ cậu hỏi.

Bởi vì bố Ấn Chung Thiêm đã lớn tuổi, tuy rằng ca giải phẫu thành công, nhưng sự phục hồi của cơ thể không được lý tưởng lắm.

Công việc của Ấn Chung Thiêm lại bận rộn, không thể không rời khỏi Nam Châu, sức khỏe mẹ Ấn Chung Thiêm lại không tốt cho lắm, bà hoàn toàn không thể chăm sóc cho bệnh nhân. Chỉ trong một tuần, dường như mẹ Ấn Chung Thiêm đã già đi mười tuổi, cả người cũng gầy đi trông thấy.

Vì không muốn mẹ cậu lo lắng nên Tuấn Chung Quốc vẫn chưa nói ra điều này.

Ở trước mặt người nhà bệnh nhân, cậu không thể không nói tình huống xấu nhất cho họ biết, để đề phòng nhỡ như xảy ra việc không hay.

Nhưng khi đối mặt với người nhà của mình, thói quen của cậu là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: "Con đã đến xem rồi, bác Ấn hôm nay đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giường hoạt động. Tháng sau có thể bắt đầu tiến hành trị liệu."

"Nhưng mẹ nghe bác gái của con nói, hiện tại trạng thái tinh thần của ông ấy không được tốt, nhất là khi nghe Chung Thiêm muốn thôi việc để chăm sóc cho ông ấy thì nói thế nào ông ấy cũng phải xuất viện..."

Tay cầm đôi đũa của Tuấn Chung Quốc bất giác siết chặt: "Chung Thiêm muốn từ chức?"

"Đúng vậy, Chung Thiêm luôn là đứa con hiếu thảo, bác trai của con đột nhiên trở nên như vậy, cậu ấy ở bên ngoài làm sao có thể an tâm được. Mẹ còn nghe bác gái của con nói, Chung Thiêm không quen với cuộc sống bên đó, vả lại áp lực công việc vô cùng lớn."

"Nhưng mà, anh ấy từ chức, sau này sẽ phải là sao?"

Mẹ cậu suy nghĩ một lát, hỏi: "Mẹ nghe nói công việc hiện tại của Chung Thiêm là do Tại Hưởng sắp xếp, nếu không phiền, con có thể nhờ nó giúp một chút không, điều Chung Thiêm về Nam Châu!"

"Chung Thiêm là cán bộ quốc gia, muốn điều động công tác rất khó." Tuấn Chung Quốc khó xử nhìn mẹ cậu, không phải là cậu không muốn giúp, mà là đối với Kim Tại Hưởng, cậu hiểu rõ hơn ai hết, nếu cậu mở lời nhờ anh giúp điều Ấn Chung Thiêm về Nam Châu công tác, khẳng định anh sẽ không nói nhiều lời, mà lập tức điều Ấn Chung Thiêm lên cao nguyên.

"Mẹ biết, nhưng với quan hệ của Tại Hưởng... chắc là có thể mà?" Bà Tuấn đâu biết rằng Kim Tại Hưởng và Ấn Chung Thiêm đã từng xảy ra chuyện ân ân oán oán, thấy Tuấn Chung Quốc còn do dự, bà lại cố gắng hết sức để thuyết phục cô: "Tiểu Quốc, con và Chung Thiêm dù sao... Chúng ta cũng nợ gia đình họ, có thể giúp được, thì giúp một tay đi."

"Con sẽ cố gắng tìm biện pháp."

Action 3

Tại một nhà hàng cao cấp ở Nam Châu, Tuấn Chung Quốc với nụ cười cứng nhắc gặp vị Cục trưởng nào đó.

"Đã muộn thế này, cậu một thân một mình thật bất tiện, hay là tôi đưa cậu về nhà trước." Cục trưởng Diêu khách khí nói, vẻ mặt tươi cười thanh tú của anh ta nhìn qua vô cùng chân thành.

"Cám ơn, tôi có lái xe đến, đang đỗ ở phía đối diện."

"À, vậy cô lái xe cẩn thận một chút, cậu vừa uống hai ly rượu vang đấy."

"Không sao. Hàm lượng cồn của rượu vang không cao, tôi không sao đâu." Thấy Cục trưởng Diêu lên xe, chuẩn bị rời đi, cậu vội vàng nói: "Cục trưởng Diêu, tôi muốn nói với anh chuyện này..."

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng, cậu cứ chờ tin tức của tôi."

Chiếc xe chở Cục trưởng Diêu chậm rãi rời đi biến mất trong đêm tối, lúc này Tuấn Chung Quốc mới thu hồi nụ cười gượng gạo của cậu, đứng trên con đường nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu quen biết Cục trưởng Diêu đã được ba năm. Lúc ấy cục trưởng Diêu ba mươi tuổi, anh ta kiểm tra sức khỏe và bị chuẩn đoán lầm là mắc bệnh ung thư phổi, sau đó đến bệnh viện của Tuấn Chung Quốc đang làm để tái khám, cậu đã tư vấn rất nhiều chuyên gia. Cuối cùng cũng đã loại bỏ khả năng mắc bệnh ung thư của anh ta.

Cục trưởng Diêu rất cảm kích tấm lòng của Tuấn Chung Quốc, mỗi lần nhìn thấy cậu cho dù là từ phía xa xa, anh ta đều cố gắng đến chào hỏi cậu, thăm hỏi vài câu.

Dần dần, hai người trở nên thân quen, cho dù bị bệnh gì, Cục trưởng Diêu đều tìm đến Tuấn Chung Quốc, còn nói là khi nào cậu gặp khó khăn, cứ việc đến tìm anh ta hỗ trợ. Nhưng Tuấn Chung Quốc chưa bao giờ đến nhờ anh ta giúp đỡ điều gì, lúc này đây, vì Ấn Chung Thiêm, cậu chỉ còn cách đến tìm anh ta để thử vận may.

Đương nhiên, có thể thành công thì tốt, nếu không được, coi như cậu cũng đã cố gắng hết sức.

Đường xá về đêm, rất ít xe, khá lạnh lẽo.

Cậu chờ thật lâu, cũng không thấy có chiếc xe taxi nào chạy qua.

Không biết là do cậu uống hai ly rượu vang, hay là do vừa rồi cậu xã giao cùng với Cục trưởng Diêu quá chú tâm nên hao tổn tâm sức, cũng có thể là vì những ngày gần đây buổi tối cậu đều thức để chăm sóc bố Ấn Chung Thiêm nên không nghỉ ngơi đủ, mà bây giờ trán cậu đang nóng như lửa, tay chân dường như cũng không phải của chính mình, mỗi một bước đi đều như đang bước trên mây.

Lúc con người yếu đuối nhất, cuối cùng vẫn là nhớ đến người mà mình yêu thương nhất.

Tuấn Chung Quốc nhìn về ngọn đèn phía xa xa, cậu nhớ anh, muốn biết anh đang ở đâu, bận rộn như thế nào...

Điện thoại vang lên, cậu nghĩ là mẹ cậu nôn nóng muốn biết kết quả, Tuấn Chung Quốc lấy điện thoại ra, lại phát hiện người gọi cho mình chính là người mất tích đã hơn một tuần nay – Kim Tại Hưởng.

Bỗng nhiên cậu như có sức lực vô tận, cười tươi mà nhận cuộc gọi: "Tham mưu trưởng Kim, cuối cùng trong lịch trình bận rộn của ngài, ngài vẫn còn nhớ đến người vợ mới cưới này sao?"

"..." Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, sau đó truyền đến giọng cười thoải mái: "Nếu anh nói, hằng đêm anh đều nhớ em da diết, em có tin không?"

"Vâng, nếu anh nói là 'ngày ngày', em chưa hẳn đã tin, nhưng nếu anh nói 'hằng đêm', thì đối với sự hiểu biết của em về anh, em tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ!"

"Em vẫn luôn hiểu anh như vậy."

Cậu cười, đúng lúc thấy xe taxi chạy qua, tiếng còi vang lên hướng về phía cậu, thu hút sự chú ý của Tuấn Chung Quốc.

Nhưng cậu lắc lắc tay với siêu tài xế taxi kia, tiếp tục trò chuyện với bạn Tham mưu nào đó, cậu sợ bất cứ điều gì có thể làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện ngọt ngào của cậu và anh lúc này.

"Đã trễ như vậy, em còn ở bên ngoài sao?" Anh hỏi, dường như đã nghe được tiếng còi xe taxi.

"Vâng, ăn một bữa cơm với bạn ấy mà."

"Bạn nào?" Anh hỏi.

Sợ anh hiểu lầm, cậu thuận miệng trả lời: "Bạn đồng nghiệp."

"Ừ." Anh không nói gì nữa, loại trầm mặc ngoài ý muốn này, bỗng nhiên khiến cậu có chút bất an.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh là: "Anh nghe nói, em muốn giúp Ấn Chung Thiêm được trở về công tác ở Nam Châu, có thật vậy không?"

Tuấn Chung Quốc cầm điện thoại, sửng sốt thật lâu, thật không hổ danh là người đã từng làm gián điệp, tin tức nhanh nhạy đến mức làm người khác khó có thể tin.

"Không phải là em muốn, là bố mẹ của anh ấy sức khỏe không được tốt, hy vọng là anh ấy có thể chuyển công tác về Nam Châu, sẽ tiện chăm sóc họ hơn."

Tuấn Chung Quốc cố gắng giải thích, nhưng Kim Tại Hưởng lại lên giọng chất vấn khiến cho lời giải thích của cậu trở nên yếu ớt: "Tại sao bố mẹ hắn không tìm người hỗ trợ, tại sao Ấn Chung Thiêm lại không ra mặt? Cần em nhỏ giọng đi cầu xin người khác à, mời người khác uống rượu nói chuyện, tửu lượng của em thế nào, em không biết sao?!"

"Em..." Tửu lượng của cậu đúng là hơi kém, nhưng hai ly rượu vang cậu vẫn có thể chịu được.

"Em có nghĩ đến không, ngộ nhỡ Diêu Thừa Vũ có ý quấy rối em thì sao?" Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh, dù cách một tầng sóng điện vẫn khiến xương cốt cậu rét lạnh, răng môi cậu đều run lên: "Lại vì Ấn Chung Thiêm chịu nhục, hiến thân một lần nữa à?!"

"Ở trong mắt anh, em chính là loại người không có lòng tự trọng như vậy sao?"

"Chẳng phải em đã từng vì Ấn Chung Thiêm mà cởi bỏ quần áo trước mặt đàn ông sao?"

"Anh!" Lần đầu tiên cậu phát hiện, gả cho một người có lối suy nghĩ nhạy bén, dạng đàn ông khi nói chuyện luôn nói trúng tim đen của người khác chính là một loại bi ai, bởi vì khi cãi nhau, chỉ cần một vài câu nói khích đúng chỗ yếu của bạn, bạn sẽ không bao giờ có lực phản bác lại.

Tự biết mình đã sai, cũng hiểu rõ ngọn nguồn thói quen nổi giận của Kim Tại Hưởng, đó chính là trong tình yêu sâu sắc cùng sự ghen tuông mà anh dành cho cậu, Tuấn Chung Quốc cắn răng kiềm chế sự sỉ nhục và giận dỗi của bản thân, giải thích: "Vâng, đúng là em đã từng cởi bỏ quần áo trước mặt đàn ông, nhưng vì người đó là anh."

"Đúng vậy, là anh, một người đàn ông mà em đã hận suốt ba năm... Nếu không phải vì Ấn Chung Thiêm, đừng nói đến việc em cởi quần áo, bảo em nói chuyện với anh một câu, em cũng không đồng ý."

"Anh." Tuấn Chung Quốc hít sâu thật nhiều lần, cậu mới tìm lại được âm giọng của mình: "Anh biết rõ tình huống lúc đó không phải như thế, em không muốn nói chuyện với anh, là vì em sợ..."

"Em không cần giải thích..." Anh dừng lại một chút, trong giọng nói bỗng nhiên có chút ý trêu chọc: "Anh hiểu rất rõ, ở trong lòng em, từ đầu đến cuối em không hề quên hắn."

Làm sao cậu có thể bỏ mặc được đây, Ấn Chung Thiêm đã từng đối xử với cậu tốt như vậy, vào thời điểm cậu bất lực nhất là Ấn Chung Thiêm đã ở bên cạnh cậu, thứ tình cảm như thế, làm sao cậu có thể quên được?!

"Em và Ấn Chung Thiêm từng lớn lên bên nhau, anh ấy là anh trai em, là người thân..."

"Cho nên, em vì hắn ta, cái gì cũng có thể làm?"

"Không phải!" Cậu nói lớn tiếng, nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng yếu ớt vô lực.

Trời đất xoay tròn, đầu cậu đau như muốn vỡ ra, hai tay Tuấn Chung Quốc mạnh mẽ bám víu vào hàng rào chắn, nhưng cậu vẫn không cách nào đứng vững: "Em và Cục trưởng Diêu quen biết đã lâu rồi, em hiểu rõ con người anh ta, anh ta có thể không giúp em, chứ không bao giờ quấy rối em."

"Hiểu rõ? Em có thể hiểu được bao nhiêu? Em có biết cậu ấy là bạn của anh không? Em có biết cậu ấy tiếp cận em là có mục đích không?"

"Bạn của anh?!"

Khó trách! Khó trách cậu vừa tiễn Cục trưởng Diêu chưa đến mười phút, Kim Tại Hưởng lập tức có thể biết mọi chuyện một cách thật rõ ràng.

Cậu nên sớm nghĩ đến, một Cục trưởng có tương lai đầy hứa hẹn như thế, làm sao có thể thân thiết với cậu như vậy, cậu nên sớm nghĩ đến mới phải.

Điện thoại rơi vào tình trạng yên lặng như cõi chết, một lát sau, Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ thở dài: "Em muốn giúp Ấn Chung Thiêm, tại sao không đến tìm anh? Em tìm người khác cầu xin giúp Ấn Chung Thiêm được chuyển về Nam Châu, em có bao giờ nghĩ đến việc người ta sẽ nghĩ về em như thế nào? Hay nghĩ về anh như thế nào không?!"

"Em sợ anh hiểu lầm, sợ anh để tâm!"

"Sau lưng anh, em tìm người khác giúp đỡ, em nghĩ anh sẽ không để tâm sao?"

"Vậy anh nói đi, em nên làm thế nào?!" Cậu dùng hết sức lực còn lại để hỏi anh: "Nhìn bố anh ấy bệnh nặng, thấy anh ấy lâm vào tình cảnh khó khăn như thế, em phải làm như không thấy gì sao?!"

Cậu chịu đựng cảm giác cay cay ở chóp mũi, nhưng tiếng hít thở vẫn không ổn định, từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói khô cứng.

Giọng nói của anh trầm xuống: "Em thật sự muốn hắn quay về Nam Châu?"

"Sức khỏe của bác Ấn vẫn chưa khôi phục, em lo lắng bác gái một mình..."

Anh thở dài một hơi không nặng cũng không nhẹ, rồi không nói thêm bất kì điều gì, trực tiếp ngắt điện thoại.

Nghe thấy tín hiệu báo bận của điện thoại, cậu đứng trong đêm tối, không thể phân biệt rõ phương hướng.

Cậu không trách anh, quá khứ của cậu và Ấn Chung Thiêm luôn luôn như một quả bom hẹn giờ tồn tại sâu trong lòng của Kim Tại Hưởng, không phát nổ, chẳng qua là do chưa có sự việc nào châm ngòi.

Cậu cẩn thận từng li từng tí, rất sợ có gì đó tác động đến nó. Nhưng mà, rốt cuộc quả bom ấy vẫn bị châm ngòi...

Bởi vì yêu, bởi vì để tâm, cho nên mới đau khổ, mới có thể tổn thương.

Nhưng loại đau khổ và tổn thương này sẽ không mảy may làm ảnh hưởng gì đến tình yêu mà nó chỉ khiến cho tình yêu ngày càng nồng đậm, ngày càng sâu sắc hơn thôi.

Action 4

Một tuần sau, Ấn Chung Thiêm nhận được thông báo được chuyển công tác về Nam Châu, anh ta đã chuẩn bị quay về Nam Châu nhận công việc.

Cậu lại gọi cho Kim Tại Hưởng, nhưng trả lời cậu vẫn là một giọng nói ngọt ngào được ghi âm: "Thật sự xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện nay đã tắt máy, hoặc đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau..."

Cậu thật sự không biết, anh đúng là đang ở ngoài vùng phủ sóng hay là anh cố ý không muốn nhận điện thoại của cậu?

Cậu đương nhiên không biết, đêm đó, vì muốn tìm được tín hiệu để trò chuyện với cậu, đêm khuya anh phải lái xe ô tô trèo đồi lội suối...

Mà Kim Tại Hưởng cũng không biết, sau đêm đó, cậu sốt cao liên tục, nằm viện suốt một tuần.

...

Tuy rằng chức vị vợ quân nhân trang nghiêm là thân phận vĩ đại mà cậu luôn luôn ước mơ, nhưng khi đối mặt với sự nhung nhớ da diết sau cuộc tranh cãi ầm ĩ kia, thì giấc mơ vĩ đại nào cũng đều trở nên bé nhỏ, không đáng kể.

Vào một buổi sáng, Kim phu nhân không thể kiên trì được nữa, quyết định mua một vé máy bay, bay thẳng đến quân khu ở Bắc Kinh.

Tên đơn vị mà Kim Tại Hưởng từng thuận miệng nhắc với cậu, rất nhanh cậu đã tìm được trụ sở sư bộ của quân khu, phía trước được bảo vệ rất nghiêm ngặt, mỗi một lính gác đều mang súng bên người, xếp hàng trải dài như rừng thông. Bảng tên trụ sở chính của quân đội với tám chữ được khảm vàng lấp lánh, lối đi trải nhựa đường bằng phẳng, hai bên đường được lát đá màu xanh, dọc lối đi có một hàng cây Tùng, tất cả đều rất uy nghiêm, trang trọng.

Cậu mới đi được hai bước, một anh lính lập tức ngăn cậu lại, trong tay anh lính còn cầm một khẩu súng đen sẫm bức người: "Xin trình giấy ra vào."

Tuấn Chung Quốc vội vàng lui ra sau từng bước.

"Xin hỏi, Kim Tại Hưởng có đang ở quân khu không?" Tuấn Chung Quốc hỏi thử.

Nghe được cái tên này, vẻ mặt của anh lính hơi kinh ngạc, nhìn cậu đánh giá một lát, giọng nói trở nên khách khí hơn: "Cậu tìm Tham mưu trưởng Kim có việc gì không?"

"Tôi chỉ là đến tìm anh ấy..."

"Thật sự xin lỗi, Tham mưu trưởng Kim hiện nay không ở quân khu." Ý câu này có thể hiểu là mời cậu ngày khác lại đến.

"À, có cách nào để tôi có thể tìm được anh ấy không? Điện thoại của anh ấy không mở nguồn, đã lâu lắm rồi tôi không liên lạc được với anh ấy, không biết đường dây điện thoại của các anh có thể liên lạc với anh ấy được hay không."

Anh lính lại một lần nữa chăm chú quan sát cậu, giống như đang đoán thân phận của cậu, thấy vậy, Tuấn Chung Quốc liền nói: "Tôi là... phu nhân của anh ấy."

Hai chữ "phu nhân" giống như một ngòi nổ được vứt ra, anh lính không dám chậm trễ, dẫn cậu đi vào phòng khách.

"Chị chờ một lát, để tôi đi điện thoại hỏi một chút."

"Cám ơn!" Anh lính cấp tốc gọi điện thoại: "Chỉ huy Trương, làm ơn nói với Tham mưu trưởng Kim là có phu nhân của ngài ấy đến tìm... Vâng, Vâng!"

Dập điện thoại, anh lính cung kính kéo một chiếc ghế dựa: "Mời anh ngồi, chỉ huy Trương sẽ đến ngay ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top