Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Quốc tránh mặt Tại Hưởng rốt cục cũng đã gần một tuần rồi, mỗi sáng cậu đều đến trường thật sớm, trước cả khi anh thức dậy còn buổi chiều thì tranh thủ ăn cơm sớm rồi trốn ở trong phòng, đến khi anh về cũng tuyệt đối không ló mặt ra.

Nhưng càng ngày Chung Quốc càng cảm thấy bản thân mình lầm to rồi, cậu tránh mặt anh như vậy tình cảm kì lạ không những không biến mất mà ngày càng lớn lên. Qua một ngày không gặp Chung Quốc lại càng thêm nhớ anh, nhưng cậu vẫn kiên trì nghĩ có lẽ thời gian đầu nên như thế, chỉ cần cố gắng thêm một chút sẽ ổn thôi. Kết quả là cho dù cậu cố gắng thế nào cũng không thành công, có trời mới biết, mỗi tối khi nghe tiếng anh trở về, nghe anh cùng người làm nói vài câu đơn giản cậu đã cố gắng nhiều thế nào mới không chạy ra gặp người kia. Cậu chỉ muốn ra ngoài nhìn anh một chút, hỏi anh hôm nay có mệt không là đã đủ rồi nhưng Chung Quốc không cho phép mình làm điều đó vì loại tình cảm này không nên tồn tại.

Đến hôm nay, Chung Quốc cậy mạnh rốt cục cũng chịu thừa nhận mình không thể chịu đựng nổi nữa, cậu thật sự muốn gặp anh ngay bây giờ. Nhưng lúc này là buổi chiều, Tại Hưởng vẫn đang ở cửa hàng làm việc vậy nên Chung Quốc nghĩ nghĩ một hồi rồi chạy qua phòng anh. Cậu không thể đến cửa hàng được vì việc này thật lộ liễu, chỉ có thể trong phòng anh tìm chút hơi thở của người kia.

Vừa bước vào, Chung Quốc liền nhịn không được nằm lên giường của anh, trong một giây, mùi hương cậu thích nhất đã tràn ngập trong mũi làm lòng cậu trở nên ấm áp. Tại Hưởng từng nói với cậu rằng tình cảm phải cảm nhận bằng trái tim, Chung Quốc nghĩ mấy ngày qua cậu đã cảm nhận đủ rồi, cậu yêu Tại Hưởng và tình cảm này không thể nào biến mất được. Rốt cục cũng có thể chấp nhận sự thật nhưng cậu đương nhiên sẽ không để cho Tại Hưởng biết, cậu không muốn bị anh ghê tởm ném ra khỏi nhà.

Có vẻ như đã nằm đủ, Chung Quốc liền đứng dậy, tiến đến bên bàn làm việc của Tại Hưởng ngồi vào. Bất ngờ thấy một bức tranh đang yên vị trên bàn, là bức tranh vẽ cảnh biển giống như bức tranh anh tặng cậu nhưng bức tranh này lại nhiều hơn một chi tiết. Đó là hình ảnh hai bóng người bé nhỏ đi dạo dọc bãi biển giữa khoảng không gian bao la của thiên nhiên. Chung Quốc hoài nghi, có lẽ anh vẽ anh và người anh yêu đi. Nhớ đến chuyện này, cậu bất giác cảm thấy phiền não, làm sao cậu quên được Tại Hưởng có yêu một người, mà hình như còn yêu rất sâu đậm.

Trong lòng bắt đầu vì chuyện này mà đau đớn nhưng biết làm sao, cậu không có cách nào cả. Nghĩ tới chỉ thêm buồn vì vậy Chung Quốc không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa mà dời sự chú ý lên bức tranh, cậu thử lật mặt sau lại xem có thứ gì không thì liền thấy một dòng chữ "Quốc à, em không biết anh vui vẻ như thế nào khi được dạo biển cùng em đâu, anh sẽ nhớ mãi kỉ niệm đẹp này."
Đọc xong dòng này, Chung Quốc cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác hoài nghi hối thúc cậu muốn làm rõ ý tứ của Tại Hưởng. Dù biết là không nên nhưng Chung Quốc lại lục các ngăn tủ trong bàn làm việc của anh. Lục tới ngăn cuối cùng, cậu rốt cục thấy được một bức tranh nữa được giấu thật kĩ. Chung Quốc liền tò mò mở ra xem, ngoài sự tưởng tượng của cậu, bức tranh này là đang họa chân dung của cậu. Hai tay Chung Quốc không hiểu sao liền trở nên run rẩy, gấp rút lật mặt sau ra xem, chỉ có một dòng chữ đơn giản "Quốc à, anh yêu em"

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ được mở ra, Chung Quốc thấy Tại Hưởng đang đứng ở trước cửa.

Tại Hưởng cũng vì nhớ cậu đến không thể chịu được nữa nên hôm nay quyết định về sớm để có thể gặp cậu nhưng đến khi về đến nhà lại thấy cậu trong phòng của anh. Hơn nữa, Tại Hưởng còn thấy Chung Quốc đang cầm trên tay bức chân dung mà anh vẽ cậu, có lẽ cậu đã đọc được hết rồi đi. Nghĩ vậy, trong lòng Tại Hưởng dâng lên một nỗi sợ hãi kinh khủng, anh không muốn cậu ghê tởm anh, lại càng không muốn Chung Quốc cắt đứt mọi quan hệ với mình. Chính vì vậy, Tại Hưởng cứ đứng chôn chân ở cửa không biết phải làm thế nào, Chung Quốc cũng rối rắm ngồi trên chiếc ghế, tay vẫn nắm chặt bức chân dung.

Cuối cùng, Tại Hưởng cũng lấy lại được tinh thần, bước vào phòng, nói với cậu

- Em thấy được hết rồi đúng không ?

- Cái này là thế nào, anh giải thích đi._Chung Quốc đưa bức tranh ra, nói một câu.

Tại Hưởng biết trước thế nào cậu cũng sẽ nói câu này, nếu anh giải thích, anh chắc chắn cậu sẽ không thể chấp nhận được mà ngay lập tức rời khỏi đây. Nhưng mọi chuyện đã vậy rồi, anh chỉ có thể nói sự thật.

- Anh nghĩ tất cả đã rõ ràng rồi, anh yêu em.

Tại Hưởng nói rồi chờ đợi cơn thịnh nộ của cậu nhưng anh không ngờ, Chung Quốc không có tức giận nhưng đổi lại cậu khóc nức nở. Nhìn thấy từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt mà anh khắc cốt ghi tâm, lòng Tại Hưởng rối như tơ vò, anh không biết phải làm sao đành liều mạng ôm cậu vào lòng và tự nhủ cho dù ôm xong cậu muốn ghê tởm đánh anh, anh cũng sẽ không kháng cự.

- Tại sao, tại sao anh lại yêu em._Chung Quốc lúc này cũng không biết phải làm sao, nếu cậu đơn phương thì căn bản chỉ có một mình cậu chịu khổ nhưng rốt cục, Tại Hưởng lại yêu cậu, cậu nghĩ mình nên vui vì tình cảm được đáp lại nhưng cậu không thể không nghĩ đến đoạn tình cảm nghiệt ngã này rồi sẽ đi về đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top