Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7. Lời tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh có chút bất ngờ.

"Về nhà gì cơ?"

Điền Chính Quốc vui vẻ đáp lại.

"Là về nhà anh đó. Không phải anh muốn nghe câu trả lời mới của em sao? Em muốn đến đó sống cùng anh, các sư và trụ trì đều cho phép em rồi!"

Kim Thái Hanh vẫn còn hoài nghi. Lẽ nào lại nhanh thế? Trụ trì và các sư dễ dàng đồng ý chuyện này vậy ư?

"Là thật sao? Ai cũng chấp nhận cho em đến sống cùng anh hết rồi?"

"Là thật mà! Anh Kim không tin em sao? Em đã cố gắng rất nhiều để thuyết phục trụ trì đó."

Nhưng thật ra toàn là sư Giác Viên nói cho cậu, Điền Chính Quốc nghĩ thầm. Chắc giả vờ một chút với anh Kim sẽ không sao đâu nhỉ?

"Anh Kim, anh nhìn xem. Đồ đạc hành lý em đều đã chuẩn bị rồi, chỉ cần anh nói một tiếng là em có thể ngay lập tức ôm đống này đi đấy."

Kim Thái Hanh nhìn theo hướng chỉ tay của Điền Chính Quốc. Anh thấy một chiếc balô nhỏ cùng một chiếc cặp đang đặt cạnh trụ nhà. Chỉ có hai thứ đó. Vật dụng của Chính Quốc ít vậy sao? Kim Thái Hanh nghĩ, chắc là anh phải dẫn cậu đi trung tâm thương mại một chuyến rồi.

"Anh biết rồi. Nhưng trước hết anh cần phải kiểm tra vết thương của em đã."

Kim Thái Hanh vẫy vẫy tay, gọi Điền Chính Quốc lại gần. Anh bảo cậu ngồi lên chiếc ghế đá gần đó.

Kim Thái Hanh ngồi khuỵu một gối xuống. Anh mở túi y tế ra, lấy bông băng thuốc thang rồi loay hoay chuẩn bị.

"Hôm nay vết thương còn đau không?"

"Có hơi nhức một chút ạ. Thỉnh thoảng chạy nhảy vẫn được."

Kim Thái Hanh đưa một tay lên trán Điền Chính Quốc, một tay đặt lên trán mình, kiểm tra nhiệt độ cho cậu.

"Em có uống thuốc đầy đủ không đấy?"

"Đương nhiên là có rồi! Em muốn đến nhà anh sống mà, nếu để bị bệnh thì anh lại không nhận em nữa mất."

Kim Thái Hanh nghe cũng chỉ biết cười.

Điền Chính Quốc ngồi nhìn Kim Thái Hanh thay băng vết thương cho cậu. Chân trái cậu giữ yên cho anh tháo băng, chân phải lại nhịp nhàng đung đưa. Có vẻ tâm tình của cậu đang khá tốt.

Kim Thái Hanh, không biết thế nào mà lúc kiểm tra vết thương cho Điền Chính Quốc trông khá thuần thục, giống như anh thường làm việc này vậy. Cậu thấy vậy cũng hiếu kì, hỏi anh.

"Anh Kim thường làm những việc giống vầy lắm sao? Em thấy anh làm không thua gì bác sĩ Kim hết."

"Cái này anh học được ở chỗ bác sĩ Kim đấy."

Điền Chính Quốc mở to mắt. Kim Thái Hanh lúc này đã xem xong vết thương của cậu. Tình hình khá khả quan, chắc một tuần sau sẽ khỏi. Anh thu dọn dụng cụ bỏ lại vào túi y tế rồi đứng dậy. Điền Chính Quốc nhìn lên Kim Thái Hanh, cậu định cất lời hỏi thì anh đã nói trước.

"Được rồi, vết thương của em có vẻ đã ổn, anh nghĩ không bao lâu thì em có thể chạy nhảy thỏa thích lại rồi. Bây giờ anh phải đi gặp trụ trì và sư cô một chút. Lúc nãy em nói họ đã cho phép em đến sống cùng anh đúng không? Anh vẫn là cần đi bàn bạc với họ lại một chút."

"Em ở đây đợi anh nhé, lát nữa anh sẽ quay lại."

"V-vâng ạ."

Kim Thái Hanh dặn dò Điền Chính Quốc một tiếng rồi đi vào trong tìm trụ trì và sư cô. Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng của anh, không chớp mắt. Chính cậu cũng không biết vì sao bản thân lại tin tưởng anh đến thế, dù cho hai người chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua. Cậu tin rằng anh sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt. Và lựa chọn này của cậu, là hoàn toàn đúng đắn.

Kim Thái Hanh bước vào trong điện, rất nhanh đã tìm thấy được người muốn gặp. Anh lễ phép chào hỏi hai người.

"Chào sư ạ. Còn đây là...?"

"Là trụ trì của chùa ta."

"Chào trụ trì ạ."

Trụ trì lặng lẽ quan sát Kim Thái Hanh từ lúc anh bước vào điện. Khuôn mặt của bà có hơi nghiêm lại.

"Cậu là Kim Thái Hanh?"

"Vâng ạ, cháu là Thái Hanh. Cháu có việc muốn bàn với trụ trì."

Anh quay sang sư cô.

"Và cả sư nữa ạ. Không biết có thể lấy đi chút thời gian của hai người không?"

"Được. Cậu đi theo ta. Chúng ta ra sau nói chuyện."

Ba người cùng đi ra sau chính điện. Đó là một căn phòng với thiết kế đơn giản, ở giữa có một bộ bàn ghế nhỏ, có lẽ đây là phòng dùng để tiếp khách. Sư Giác Viên ngồi cạnh trụ trì, Kim Thái Hanh ngồi ở đối diện. Sư vừa rót trà cho cả ba, vừa mở lời trước.

"Cậu Hanh đến gặp chúng ta, có phải là muốn nói về chuyện của Chính Quốc không?"

"Vâng ạ."

Kim Thái Hanh chỉnh lại quần áo một chút rồi ngồi ngay ngắn vào chỗ. Bây giờ anh muốn bàn thật kĩ về chuyện của Chính Quốc, vì anh không muốn xảy ra bất kì vấn đề gì với việc này.

"Thưa trụ trì, thưa sư, cháu muốn hỏi lại một lần nữa. Hai người thật sự đã quyết định cho Chính Quốc đến sống cùng con?"

Trụ trì vừa uống xong ngụm trà. Bà đặt chiếc tách xuống, nhìn anh trả lời.

"Chúng ta đã cho phép nó rồi, không thể rút lời lại. Nhưng ta muốn cậu phải đảm bảo một số chuyện cho ta, để ta có thể chắc chắn rằng Chính Quốc sẽ có cuộc sống tốt hơn khi nó ở bên cậu."

"Mời trụ trì nói ạ."

Trụ trì nhìn sang sư Giác Viên, ý bảo sư hãy đáp lời thay bà. Sư cô biết ý, gật đầu chấp thuận. Sư quay người, đối mắt với Thái Hanh và bắt đầu nói.

"À, chúng ta đã bàn trước hết rồi. Có ba chuyện chúng ta muốn cậu đồng ý, chỉ khi cậu chấp nhận thì chúng ta mới có thể yên tâm giao Chính Quốc cho cậu."

"Thứ nhất, chúng ta muốn Chính Quốc sống cùng cậu trong một môi trường tuyệt đối an toàn, xung quanh không có bất cứ thứ gì, cũng không được có bất kì ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nó. Tức là cậu phải luôn bảo vệ cho Chính Quốc, mọi lúc mọi nơi. Cậu không được phép làm hại đến nó cả về thân thể lẫn tinh thần. Hiện tại Chính Quốc vẫn còn tuổi ăn tuổi học nên chúng ta muốn mỗi ngày chính cậu phải là người đưa nó đến trường. Việc này ta sẽ nhờ Hạo Thạc giám sát, nếu hôm nào cậu không trực tiếp đưa Chính Quốc đi học thì e là cậu phải tốn công điện thoại cho ta để giải thích đấy."

"Thứ hai, đến sống cùng cậu, chúng ta muốn Chính Quốc phải có thân phận rõ ràng. Chúng ta thấy cậu còn nhỏ, không thể nhận con nuôi được. Vì vậy chúng ta đề nghị, Chính Quốc sau này sẽ sống trong nhà cậu với thân phận là em trai."

"Cậu nhận nuôi Chính Quốc là muốn giúp đỡ cho chùa ta, cái này chúng ta đều biết. Chỉ hi vọng sau này cậu sẽ luôn có thể bảo vệ cho nó, dù cho Chính Quốc có làm gì đi chăng nữa. Chúng ta tin nó là đứa trẻ ngoan, mọi việc Quốc nó làm ắt đều có lý do chính đáng. Mong rằng cậu sẽ luôn đối xử tốt với Chính Quốc như bây giờ."

"Còn việc thứ ba là... Khụ khụ."

"Chúng ta muốn cậu hãy thường xuyên dẫn Chính Quốc về đây, để nó thăm bạn thăm bè, gặp thầy gặp cô. Cùng với đó là cậu... giúp đỡ cho chùa ta. Cái này chúng ta sẽ không đòi hỏi, đều tùy thuộc vào tấm lòng của cậu thôi."

....

Điền Chính Quốc ngồi một mình trên xích đu, đưa qua đưa lại. Các bạn của cậu đều đã vào chùa hết rồi, họ còn phải phụ chuẩn bị cho bữa tối. Điền Chính Quốc ngồi đó, nhìn mặt trời đã sắp xuống núi kia.

Lâu quá. Điền Chính Quốc nghĩ. Lúc anh đến là hoàng hôn, đến bây giờ trời đã gần sẫm tối mà anh còn chưa xong việc sao? Không phải là trụ trì và sư Giác Viên làm khó anh đó chứ?

Không được! Cậu phải đi tìm anh Kim.

Điền Chính Quốc nhảy khỏi xích đu. Cậu ghé qua lấy hành  của mình rồi chạy thẳng vào chính điện. Cậu đi xung quanh hòng tìm anh Kim của mình. Đến khi cậu đi ra căn phòng phía sau chính điện, cậu thấy được ba người đang ở đó. Có anh Kim, trụ trì và sư Giác Viên. Cậu không hiểu tại sao họ đều đứng dậy cả rồi.

"Chính Quốc?"

Hai người còn lại quay lại nhìn. Điền Chính Quốc bước đến chỗ Kim Thái Hanh, hỏi anh.

"Anh Kim, vẫn chưa xong sao ạ?"

"Xong rồi, bây giờ chúng ta về nhà nhé."

Điền Chính Quốc vui mừng. Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Điền Chính Quốc, hướng về phía sư cô và trụ trì.

"Thưa trụ trì, thưa sư cô, con xin phép dẫn Chính Quốc về nhà con ạ. Cảm ơn hai người đã cho con cơ hội nhận nuôi em ấy. Khi nào rảnh con sẽ lại chở em ấy về đây."

Kim Thái Hanh lại nhìn sang Điền Chính Quốc. Anh rung rung cánh tay đang nắm tay của cậu.

"Quốc, em thưa người lớn rồi chúng ta về nhà."

Điền Chính Quốc tươi cười gật đầu. Cậu quay sang gật nhẹ đầu với trụ trì và sư Giác Viên, tỏ ý tạm biệt.

"Thưa trụ trì, thưa sư con đi ạ."

"Nhìn xem, rời chúng ta nó vui đến thế đấy! Coi cười tươi ghê không?"

Trụ trì đứng khoanh tay, bà trêu Chính Quốc một chút. Điền Chính Quốc biết trụ trì đang chọc mình nên cũng chỉ biết cười. Sư Giác Viên nhìn ra bên ngoài. Thấy sắc trời đã tối, bà thúc giục hai chàng trai sớm về nhà. Dù gì trời tối không an toàn mấy.

"Được rồi được rồi, chúng ta tạm biệt đến đây thôi. Cậu Hanh mau dẫn Chính Quốc về đi. Trời đã tối rồi, nếu kéo dài thời gian thêm chút nữa thì không hay."

"Vâng ạ. Tạm biệt trụ trì, tạm biệt sư, chúng cháu đi đây ạ."

Kim Thái Hanh vẫn như cũ, anh cúi đầu chào tạm biệt rồi mới ra về. Kim Thái Hanh từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm tay Điền Chính Quốc, đến khi ra xe anh mới thả tay cậu ra.

"Xin lỗi chú Phúc, để chú phải chờ lâu rồi."

"Không sao không sao. Như này đã tính là gì. Kia là cậu bé mà cháu nhắc tới trong bữa ăn sao?"

"Vâng ạ, chính là em ấy."

Kim Thái Hanh loay hoay cất túi y tế và hành lý của cậu vào trong  sao cho gọn gàng.

Điền Chính Quốc bước lên xe, trong lòng đầy cảm thán. Đây là xe hơi đó! Cậu sắp được đi xe hơi đó! Không biết cảm giác sẽ như nào nữa. Cậu đặc biệt mong chờ luôn.

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế, nhưng cậu không ngồi yên. Cậu nhún nhún phần đệm. A, đệm êm quá, là đệm xịn đó. Cậu xăm soi xung quanh chỗ mình, đến khi đụng công tắc mở kính cửa, cậu thích thú giống như vừa khám phá được thứ gì mới vậy, tò mò mà nhìn ra bên ngoài.

"A!"

"Có chuyện gì vậy?"

Kim Thái Hanh vội quay sang nhìn Điền Chính Quốc. Anh sợ cậu lại đùa nghịch làm thương bản thân. Điền Chính Quốc chỉ chỉ tay, anh nhìn theo hướng mà cậu chỉ.

"Kia kìa, mọi người đều đang tạm biệt em đó! Ai cũng có mặt hết rồi!"

Điền Chính Quốc hạnh phúc nói với Kim Thái Hanh. Quả thật bên trong có rất nhiều người đang đứng, có lẽ ai cũng muốn tạm biệt cậu cho đàng hoàng nhỉ? Anh ngồi lại ngay ngắn trong xe, bảo chú tài xế cho cậu bé chút thời gian. Chú tài đương nhiên đồng ý. Cậu và chú ngồi trong xe, lâu lâu cũng hướng mắt nhìn đám đông phía bên kia.

Điền Chính Quốc nhìn thấy cảnh tượng trên, cảm xúc trong lòng cậu không thể nào nói lên được. Cậu vừa xúc động, vừa cảm thấy lâng lâng một niềm vui khó tả. Bỗng phía bên kia có tiếng nói cất lên.

"Chính Quốc, qua bên đó rồi nhớ sống tốt đấy nhé. Khi nào nhớ về đây thăm bọn tớ, bọn tớ luôn chờ cậu!"

"Đúng đó, Chính Quốc sang nhà mới rồi thì không được quên đám bạn này đâu đó nhé!"

"Quốc sang đấy nhớ nghe lời anh nha con!"

...

"Được được, tớ biết rồi."

"Vâng ạ, con nghe rồi. Con sẽ làm theo lời các sư mà."

Đám đông ríu rít nói với cậu, dặn dò khuyên nhủ cậu đủ loại. Cậu nghe hết chứ. Nhưng mà nhiều quá, cậu không đáp hết được, nên cũng chỉ đáp lại hai câu như vậy thôi.

"Quốc, sau này không sống cùng bọn anh, em nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy. Bị bệnh phải uống thuốc, đừng để nghịch ngợm rồi lại bị thương. Nhớ là phải ngoan ngoan đấy nhé, đừng làm anh Hanh phiền lòng."

Đấy là Hạo Thạc nói với Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc gật gật đầu. Cậu biết rồi.

"Được được, em hứa với anh luôn."

"Nãy giờ tạm biệt cũng đủ lâu rồi, em phải đi về nhà đây."

Điền Chính Quốc thò tay ra khỏi khung cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt những người mà cậu chung sống suốt thời gian qua. Cậu có hơi luyến tiếc khoảnh khắc này, thật sự có chút không nỡ rời nơi đây mà.

"Tạm biệt mọi người nhé. Sau này có dịp em nhất định sẽ quay về thăm mọi người!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top