Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8. Nhà mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú Phúc đóng kính xe. Điền Chính Quốc nhìn những con người đang đứng trong sân kia, ánh mắt luyến tiếc. Cậu cảm thấy hơi buồn rồi.

Chiếc xe lăn bánh. Điền Chính Quốc thấy những thân ảnh quen thuộc kia xa dần. Họ vẫn đang vẫy tay chào cậu. Điền Chính Quốc ngoái nhìn, cho đến khi cậu không còn thấy gì nữa.

"Vậy là thật sự phải xa mọi người rồi..."

Điền Chính Quốc yểu xìu. Cậu có hơi trầm mặc. Kim Thái Hanh thấy thế cũng hỏi cậu.

"Sao thế? Hối hận rồi à?"

"Không, không có!"

Sao có thể vậy được chứ, cậu đã quyết định kĩ lắm rồi. Nhưng mà thời gian gấp gáp, hôm trước vừa nói hôm sau đã đi, cậu làm gì kịp thời gian để chuẩn bị tinh thần? Nên là có buồn một chút.

"Đây là lần đầu em rời mọi người đó. Anh biết con nít xa nhà sẽ hơi buồn mà."

Kim Thái Hanh nhìn cậu. Nhìn cậu nhóc như vậy, anh bỗng nhiên rất muốn chọc cậu nha.

"Không phải chúng ta cũng là đang đến nhà mới sao? Em không háo hức, cứ buồn như vậy làm gì. Về nhà em cứ như vậy thì chắc anh phải trả em về lại thôi."

Vừa dứt câu, Kim Thái Hanh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Điền Chính Quốc nhìn anh. Cậu thật sự rất muốn quẳng cho anh một cái nhìn khinh bỉ. Nhưng mà không thể được. Sau này cuộc sống của cậu còn phải trông chờ vào anh nữa. Điền Chính Quốc nhẫn nhịn Kim Thái Hanh. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi cậu lớn lên thì cậu cho anh biết tay!

"Anh Kim, anh đừng phá mood của em nữa được không? Em đang rất là buồn đó!"

"Sao lúc nãy em nói "hơi buồn" thôi?"

"..."

Điền Chính Quốc thấy nhức nhức cái đầu rồi. Cậu cũng lười đôi co với anh. Nếu được, cậu chỉ muốn liếc anh một cái cho bỏ tức. Dù gì ngày tháng còn dài, Kim Thái Hanh anh đợi đó!

"Haha, cậu Quốc giận rồi sao? Cậu Hanh của chúng tôi là như vậy đấy. Cậu đừng giận cậu ấy. Cậu Hanh chỉ đùa với những người thân của cậu ấy thôi."

Ý chú nói là anh Kim xem cậu như người thân? Đó không phải đương nhiên sao? Anh Kim mà dám không coi cậu như người thân thì giờ này cậu không có ở đây đâu. Hừ.

"Cháu không có giận anh ấy đâu ạ. Cháu chỉ muốn yên tĩnh một lát, ôn lại chút kỉ niệm về nơi cũ thôi."

"Tự ôn lại trong đầu sao? Cậu Quốc xem ra cũng chững chạc đấy chứ nhỉ?"

Chú Phúc thông qua gương chiếu hậu giữa nhìn Điền Chính Quốc. Ông đây là nói thật lòng. Tuy có lẽ cậu chỉ mới cấp một, cấp hai gì đó thôi nhưng ông có thể nhìn thấy được sự ổn trọng ở cậu. Con nít mà, ở tuổi này hay "đấu võ mồm" lắm. Điền Chính Quốc này không nói gì nhiều với cậu Hanh mà chỉ lẳng lặng ngồi đó. Không rõ cậu bé đang có cảm xúc gì nhưng đại khái nhìn cậu rất ngoan.

Kim Thái Hanh ngồi dựa ra ghế sau, vắt chéo chân, hai tay đan lại, đặt trước bụng. Anh nhìn chú tài qua kính chiếu hậu ban nãy, nói với chú ta.

"Chú quá khen rồi. Em ấy chẳng qua chỉ là một cậu nhóc "tiểu học" mà thôi. Ôn kỉ niệm này chẳng qua cũng nói cho vui. Có gì chững chạc đâu?"

"..."

Dáng ngồi của Kim Thái Hanh bây giờ đại khái trông rất gợi đòn. Điền Chính Quốc đưa mắt sang. Nếu anh Kim đang mặc một bộ vest thì ai cũng sẽ nghĩ anh là vị tổng tài bá đạo nào đó. Ừm, chắc chắn. Bộ dáng của anh Kim lúc này đúng là rất đẹp trai, nhưng mà cậu nhìn vào chỉ thấy anh đang thiếu đòn mà thôi. Muốn chọc cậu điên tiết lên? Xin lỗi, anh làm không được đâu!

"Giờ em mới biết là anh Kim trẻ con như vậy đấy."

Điền Chính Quốc tay đặt lên phần nắm cửa trong, vừa chống cằm vừa nói với Kim Thái Hanh. Anh cũng không chịu thua, đáp lại cậu.

"Anh trẻ con? Vậy trẻ lại bao nhiêu?"

"Được rồi, em thua anh. Em không nói nữa, anh cũng đừng chọc em. Bây giờ em cũng chẳng biết mình đang cảm thấy gì."

Điền Chính Quốc thở dài, làm bộ như rất mệt mỏi. Kim Thái Hanh thấy thế cũng biết dừng. Lâu giờ anh chưa trêu ai nên lúc nãy có hơi ham vui, Chính Quốc sẽ không giận anh đấy chứ?

"Anh biết rồi, anh không chọc em nữa là được. Đừng giận anh đấy nhé?"

"Em nào có giận đâu? Anh Kim lo xa quá rồi."

Điền Chính Quốc cười xòa một tiếng, lắc lắc đầu. Cậu thật sự không có giận anh. Chỉ là cậu lần đầu rời chùa nên có chút không quen. Cậu thấy trong lòng man mác buồn thôi, anh Kim có lẽ cũng vì xem cậu như người nhà nên mới trêu cậu một chút. Cậu không để tâm việc đó lắm. Nhưng mà anh chọc cậu lúc này không hợp chút nào. Cậu không thể phản ứng với câu nói của anh giống như mọi ngày, nên mới chọn im lặng.

Điền Chính Quốc chính là vì không thể đáp một cách bình thường nên mới cần yên tĩnh một chút. Là như vậy.

Cậu hơi lơ đãng. Không biết làm gì, Điền Chính Quốc đành hướng tầm mắt vượt ra cửa kính, nhìn về một khoảng không vô định nào đó. Kim Thái Hanh nhìn cậu, không phải cậu nhóc này đang suy nghĩ về tương lai của mình đó chứ? Sao nhìn cậu bây giờ cứ như ông cụ non vậy? Trông còn già hơn cả anh.

Chú Phúc ngồi phía trước nhìn thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của hai anh em. Chú không nói gì, cũng không biết nghĩ gì, chú cứ lái chiếc xe đi. Chiếc xe di chuyển trong bầu trời sắp tối. Ánh đèn trắng của nó soi sáng cả con đường nhỏ.

Chiếc xe rẽ lái, đi ra đường lớn.

"Quốc, em nhìn xem, chúng ta đã ra đến đại lộ rồi. Không lâu nữa sẽ đến nhà anh thôi, em tranh thủ ngắm nhìn "thành phố" đi."

Kim Thái Hanh gọi Điền Chính Quốc, hất cằm về phía trước, ý bảo cậu nhìn theo hướng đó. Điền Chính Quốc đang trầm ngâm, nghe anh gọi thì cũng nhìn về phía trước. Mắt cậu lập tức sáng rực lên.

"Oa, đây chính là thành phố sao? Đẹp thật đó!"

Điền Chính Quốc rướn người lên mà nhìn. Cậu cảm thán không ngừng. Trước mắt cậu là một khung cảnh vừa lạ vừa quen. Hai bên đường là những dãy nhà nằm sát nhau, có những tòa nhà lại cao vút, tưởng chừng có thể xuyên qua bầu trời. Trên đường nhộn nhịp người và xe. Những ánh đèn đủ màu chiếu rọi cho con đường, tạo nên sức hút khó cưỡng với trẻ nhỏ. Thỉnh thoảng lại có tiếng còi xe vang lên, khiến không khí nơi đây náo nhiệt hơn chút.

Điền Chính Quốc vô cùng thích thú trước khung cảnh ấy. Cậu đã từng thấy nó qua ti vi rồi, không ngờ tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác khác như vậy. Điền Chính Quốc dường như đã gác nỗi buồn xa nhà qua một bên, bây giờ cậu chỉ muốn bước ra ngoài, tự mình cảm nhận nơi "thành phố" này.

"Thích đến vậy sao? Để anh bảo chú Phúc mở kính cho em dễ nhìn hơn nhé?"

"Được sao ạ?"

Điền Chính Quốc chỉ trả lời Kim Thái Hanh chứ không nhìn anh. Mắt cậu vẫn đang chăm chú vào cảnh vật xung quanh mình. Kim Thái Hanh có lẽ là hiểu được tâm lý của cậu lúc này nên cũng không có biểu tình gì lắm. Dù gì sau này nhìn nhiều rồi cậu cũng chán thôi.

"Đương nhiên là được. Nhưng mà khi mở cửa thì em không được thò đầu ra ngoài đâu đấy nhé, vì sẽ rất nguy hiểm."

"Vâng ạ!"

Kim Thái Hanh nhìn lên trước. Chú tài thấy thế, hiểu ý, liền mở cửa kính cho Điền Chính Quốc.

"Sao nãy giờ anh không bảo chú mở sớm hơn. Anh xem gió thổi mát không này."

"..."

Điền Chính Quốc vui vẻ ra mặt còn Kim Thái Hanh khó hiểu nhìn cậu. Bộ cậu em này của anh quên mất xe đang bật máy lạnh à? Rõ ràng nãy giờ anh ngồi trước máy lạnh thiếu điều sắp cóng đến nơi, vậy mà anh còn tưởng cậu thấy ổn nên mới không giảm nhiệt độ xuống. Ra là Kim Thái Hanh hiểu sai rồi. Cậu em này nãy giờ ngồi sát một bên, bị ghế tài chắn nên mới không thấy lạnh.

Kim Thái Hanh day day ấn đường. Anh chịu lạnh nãy giờ rốt cuộc là vì cái gì chứ? Đúng thật không biết nói gì với Điền Chính Quốc mà.

"Chú Phúc, chú tắt luôn máy lạnh đi, để gió thổi cũng mát rồi."

"Được."

Tách tách.

Chú Phúc vừa dứt lời, định tắt máy lạnh thì có giọt nước ở đâu bắn vào áo chú.

Rào rào.

"Mưa rồi sao?"

Điền Chính Quốc bất ngờ. Cậu chưa kịp ngắm nhìn toàn bộ nơi đây mà, sao lại mưa rồi? Trời mưa sẽ khiến xung quanh trắng xóa, cậu sẽ không nhìn thấy được gì nữa mất...

Khi cơn mưa vừa đổ xuống, chú Phúc đã nhanh tay đóng kính xe, tránh cho Chính Quốc bị ướt. Chú vừa thao tác vừa nói với cậu.

"Thật ngại quá, phải đóng kính lại rồi. Để hôm khác tôi mở kính cho cậu Quốc xem nhé."

"À vâng..."

Điền Chính Quốc ảo não. Sao cậu thảm quá vậy? Chưa kịp hít gió trời được bao nhiêu đã phải quay về với mùi xe hơi khó chịu rồi. Điền Chính Quốc nhìn ra cửa kính, thở dài.

"Haiz."

Kim Thái Hanh ngồi sát bên, thấy cậu nhóc buồn hiu cũng không nỡ, liền nói vài câu an ủi cậu.

"Quốc đừng buồn. Sau này ngày nào em cũng có thể đi dạo xung quanh thành phố mà, sợ gì không thể ngắm nhìn nó chứ? Đúng không?"

Kim Thái Hanh nhích lại gần Điền Chính Quốc. Anh kìm lòng không đặng mà đưa tay xoa đầu cậu.

"Ngoan, nghe lời anh. Anh hiểu em muốn gì, chỉ là bây giờ trời đang mưa, chúng anh cũng không làm gì được. Hay là anh với em chơi trò gì nhé?"

Điền Chính Quốc quay lại nhìn Kim Thái Hanh. Có lẽ anh Kim nói đúng nhỉ? Sau này cậu đến sống cùng anh rồi, mỗi ngày ngắm khung cảnh nơi đây cũng không phải không thể. Đúng là không nên buồn đến như vậy.

"Thôi nào, cười một cái đi. Sắp đến nhà anh rồi đó. Em không thể cứ giữ khuôn mặt này mà đến nhà anh được, không may mắn tí nào."

Kim Thái Hanh giả vờ đáng thương. Anh xụ mặt, làm bộ ủy khuất lắm. Điền Chính Quốc bật cười. Sao anh Kim của cậu hay diễn thế? Cậu cũng không biết rốt cuộc ai mới là em.

"Đấy, em cười rồi! Cười lên có phải đáng yêu hơn không."

Kim Thái Hanh vui vẻ cười lên. Điền Chính Quốc ngưng thở trong chốc lát. Cậu đăm đăm vào nụ cười của anh. 

Đẹp thật.

"Anh Kim cười lên rất đẹp đó. Sau này anh cũng cười nhiều một chút, cùng với em. Nha?"

"Anh cười lên đẹp sao? Được, vậy sao này anh cười nhiều một chút. Chính Quốc nhớ cũng phải thường xuyên cười lên đấy nhé."

"Vâng ạ."

Chú tài ngồi trước thấy hai cậu chủ nhỏ của mình như vậy cũng bất giác cười theo. Có lẽ sau này nhà chúng ta sẽ nhộn nhịp hơn rồi.

Kim Thái Hanh ngồi ghế sau, chơi đùa cùng Điền Chính Quốc. Đến khi chiếc xe đã dừng lại, anh vẫn không hề hay biết.

"Cậu Hanh."

"..."

"Cậu Hanh?"

"Chú cứ nói đi ạ."

"Chúng ta đến nhà rồi."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cùng ngước lên, ngay lập tức đều nhìn sang bên phải.

"Đến nhà rồi sao? Nhanh thế, cháu nãy giờ mãi chơi nên không để ý lắm."

Kim Thái Hanh gãi đầu. Chú Phúc cũng không trách anh. Điền Chính Quốc hiếu kì, nhóm người về trước. Hiện giờ mưa đã tạnh bớt, có thể nhìn được bên ngoài rồi.

"Đây là nhà mới của em sao?"

"Đúng vậy, đã về đến nhà rồi. Chúng ta xuống xe thôi nào."

"Vâng ạ!"

Kim Thái Hanh lấy chiếc ô để sẵn trong xe, bung rộng tán của nó. Anh một tay cầm ô, một tay dắt Điền Chính Quốc đi vào nhà. Chú Phúc lái xe vào garage, mang theo hành lý của hai người đi sau.

Điền Chính Quốc nhanh chóng nhìn một lượt căn nhà.

Vậy ra đây sẽ là nơi mình sống sau này sao?

Cậu nhìn thẳng vào cửa chính căn nhà. Một cách trìu mến, cậu nói thầm.

Chào mi nhé, nhà mới của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top