Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 78: Một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong các bạn còn nhớ Bắp💜💜

-----------------

Jungkook cùng Taehyung chạy đến chỗ cảnh sát thì thầm to nhỏ.

“Nhưng mà...còn bằng chứng...”

Jungkook thốt lên lo lắng. Thật sự là, dù có tìm ra được đầu đuôi nguyên lí hành động, cách gây án mà không tìm được bằng chứng để kết tội hung thủ thì mọi thứ nãy giờ nói ra cũng chỉ là diễn giải bằng miệng. Suy nghĩ một hồi, bốn người nghi phạm kia đều đòi về vì đã trễ rồi. Chẳng ai trong họ tỏ ra ăn năn hay là lo sợ gì cả, diễn quá tốt. Chợt, Taehyung nói nhỏ vào tai một viên cảnh sát, rồi, họ liền thả cho bọn nghi phạm về.

“Trời ạ, làm vậy rồi nó về xóa hết chứng cứ thì sao”Ba Jungkook phàn nàn trên đường về, trực giác cũng luôn canh chừng kẻo tên hung thủ lại xuất hiện làm hại còn trai ông. Nghe ông nói, Taehyung nhoẻn miệng cười

“Dạ, bác yên tâm” Lời nói Taehyung rắn chắc dõng dạc khiến bao người tin lòng.

“Tối nay, cho cháu xin phép ngủ dưới phòng khách ạ”

TaeHyung lễ phép xin ba mẹ Jungkook . Sự việc hôm nay khiến hai ông bà không mấy chần chừ mà đồng ý cho anh. Jungkook chạy lên phòng lấy chăn gối xuống cho Taehyung

“Nè anh!”

“Cảm ơn em”

Nhìn con trai mình vui vẻ bên cạnh chàng trai kia, vừa vui mà ba mẹ cũng thấy khó chịu. Chắc không phải chỉ hai ông bà thôi đâu, mà hầu hết người cha mẹ nào cũng vậy thôi. Đứa con mình nuôi từ nhỏ đến giờ, rồi nó đem lòng yêu một người khác, lại còn cùng giới, cảm giác ghen như hai người yêu ghen nhau vậy. Mà, cũng phải chấp nhận thôi, nhất là khi gả con mình cho gia đình người khác...

Jungkook một mình nằm trên giường ngủ. Ánh trăng rọi vào từ khung cửa kính hôm nay chẳng lãng mạn tí nào. Dù rằng,đã có Taehyung ở dưới nhà trông chừng, nhưng nỗi lo sợ cũng còn vơi lại phần nào. Lại thêm một đêm khó ngủ với bốn người họ.

Sáng, lại phải dậy để đi học. Jungkook chuẩn bị xong hết chạy xuống nhà thì không thấy Taehyung đâu. Gọi thế nào cũng không nghe tiếng trả lời. Chắc là đi trước rồi chăng. Jungkook cũng nhau chóng chào ba mẹ rồi chạy đi.

“CẨN THẬN ĐÓ CON TRAI!” Giọng mẹ cậu vang vọng. Để con đi một mình, lòng hai ông bà thấp thỏm không thôi.

Tới sân ga.

“Ủa, anh ấy đâu rồi nhỉ?”

Jungkook nhủ bụng khi chẳng thấy dáng Taehyung đứng đợi mình như những ngày trước. Ngó quanh một hồi, bất thình lình từ phía sau, có một bàn tay chộp lấy vai cậu

“Tìm anh à?” Là giọng Taehyung, cậu quay mặt chau mày

“Sáng sớm đã trốn đi đâu vậy?”

TaeHyung có vẻ như đang che giấu chuyện gì đó. Anh không trả lời, liền đánh lạc hướng

“Tàu đến rồi kìa, đi thôi” rồi kéo tay cậu lên tàu. Nhiều lần cậu cố bắt chuyện về tối qua nhưng toàn bị anh làm lơ, chỉ khi bảo về chuyện khác thì anh mới trả lời nghiêm túc. Thấy vậy, cậu cũng không màng chuyện tối qua nữa. Vì, có Taehyung bên cạnh rồi, Jungkook thấy đỡ lo hơn nhiều.

Hai ông bà ở nhà mà ăn không ngon ngủ không yên. Điều họ sợ, chính là tên bóng đen, tên hung thủ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài kia, sẽ tìm đến con trai họ để khóa khẩu. Thế là họ quyết định, đến sân ga để đón Jungkook về dù biết rằng có Taehyung bên cạnh cậu.

Chiều tà, trên con tàu đang chạy về sân ga, Taehyung đưa mắt quan sát qua ngoài. Anh chợt giật mình khi thấy ba mẹ Jungkook đang đứng chờ sẵn ở sân ga. Cắn môi thật chặt, anh chợt khuỵa xuống ôm bụng mình.

“Ah Anh này! Có sao không?” Jungkook thốt lên đầy lo lắng. Taehyung khuôn mặt nhăn nhó khẽ kêu đau

“Không biết nữa, tự dưng bụng quặng quá...” Đúng lúc, tàu đến ga, cửa mở ra.

“Hay là...ráng một chút nha, xuống ga rồi...”Jungkook đỡ vai Taehyung lên thì bị anh kéo tay lại

“Bệnh viện TKs ở khu trên, anh hay khám ở đó...Em đi với anh nha...”

Người yêu đau ốm thế này, Jungkook nào nỡ bỏ lại. Cậu đỡ anh ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, cho anh dựa vào mình, cho tới khi cửa tàu đóng lại và di chuyển tiếp.

“Bác sĩ này, lát nữa anh cứ bảo cậu trai đi với tôi là tôi ổn rồi. Còn bệnh gì thì bảo đau ruột thừa nha”

Tên bác sĩ lúc đầu nghe Taehyung dặn cũng gượng gạo, nhưng có lẽ vì lí do gì đó nên anh mới nói dối với người con trai kia. Gật đầu, vị bác sĩ trẻ khám bệnh cho Taehyung bước ra bảo Jungkook như thế khiến khuôn mặt xanh tái của cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu chạy vào bên Taehyung , mỉm cười

“May quá!”.

Nhìn câu, anh biết, cậu đã rất lo lắng cho anh, lúc nào cũng vậy, cũng rất yêu thương và quan tâm đến anh.

“Mình về thôi, lúc nãy ba mẹ em vừa gọi đấy!”

Đúng là vừa nãy, chờ mãi không thấy con trai của mình đâu, hai ông bà sợ hãi vô cùng nên đã gọi cậu. Anh không nói gì, chỉ gật đầu. Trong lúc Jungkook làm thủ tục xuất viện cho Taehyung ở bên ngoài, anh lén lấy điện thoại cậu ở trong cặp, nhấn vào số của ba mẹ cậu

“ Dạ thưa hai bác, chuyện là...”

Vừa ra khỏi bệnh viện, Taehyung liền chào tạm biệt Jungkook bảo là hôm nay anh tăng ca ở chỗ làm việc, bảo cậu về trước đi.

“Về một mình ư?”

Jungkook cảm thấy gợn người lên. Sao anh ta lại để cậu đi về một mình chứ, trời cũng tối mất rồi, cậu kéo tay áo Taehyung lại, gương mặt bối rối. Nhìn thấy sự sợ hãi của Jungkook , anh xoa đầu cậu trai của mình, hôn lên trán cậu rồi nhẹ nhàng bảo

“Anh luôn ở bên em mà!”

Câu nói ấy khiến Jungkook yên tâm hơn. Vẫy tay chào Taehyung , cậu lấy hết can đảm bước về một mình trên con phố đêm.

💜💜💜
#Bắp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top