Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap51: Cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


JungKook thở dài. Đến học anh ta còn trốn cậu được, thế thì cậu gặp anh bằng cách nào đây. JungKook bước chân trong vô thức, rồi, cậu đứng trước cửa thư viện. Cũng đã lâu rồi, từ ngày mà cậu gặp Taehyung trong đây, cậu cũng chưa quay lại lần nào. Chần chừ một lát, JungKook mở cửa thư viện, bước chân vào.

Cậu đi đến góc cũ của mình, nơi chứa đựng những quyển sách cổ từng rất thu hút cậu. Chẳng biết tình cờ hay được sắp đặt, chính tại nơi này, JungKook thấy Taehyung đang nằm ngã mình trên sàn, quyển sách úp che đi khuôn mặt.

JungKook khẽ bước lại gần, lấy ngón tay chạm chạm vào cánh tay anh. Không động đậy hay phản ứng lại, anh ta ngủ rồi chăng. Cậu nhẹ nhàng giở cuốn sách trên mặt anh lên. Quả thật là, ngủ rồi. JungKook nhẹ nhõm cả người, cuối cùng thì, cậu cũng tìm được anh rồi.

JungKook đưa mắt nhìn khuôn mặt bảnh bao đang say trong giấc ngủ. Đôi mắt thâm quầng trông có vẻ mệt mỏi lắm, đỏ chút hoe hoe đỏ nữa, không lẽ, anh ta khóc à. Say sưa ngắm nhìn và suy nghĩ, JungKook lỡ để vài tia sáng chiếu vào đôi mắt Taehyung, khiến anh nheo nheo mắt, tỉnh giấc.

“Ah!”

JungKook thốt lên khi thấy Taehyung liếc mắt nhìn sang chỗ cậu ngồi bên cạnh anh, vô tình buông tay khiến cuốn sách rơi thẳng vào mặt anh. Taehyung nằm im đó, không nói gì, không nhúc nhích. JungKook bàng hoàng lật đật giở cuốn sách lên

“Ấy chết! Xin..Xin lỗi anh...tôi lỡ tay...” Taehyung chống tay ngồi lại, dựa lưng vào kệ sách, vẫn không nói gì. Lo lắng, JungKook hỏi

“Anh...không sao chứ...?” Lúc này, Taehyung mới đưa mắt lên nhìn JungKook, ánh mắt lạnh băng,

“Cậu muốn giết tôi lắm à?”

“Không có!”

“Sao cậu lại đến đây?”

“Tôi vô tình đến đây, thì thấy anh...” Nghe vậy, Taehyung im lặng hồi, rồi đứng dậy

“Vậy thôi để tôi đi” 

Cũng đã mấy ngày rồi JungKook mới tìm được Taehyung. Gặp được anh rồi, chưa nói được lời xin lỗi hôm trước, cậu quyết định không để anh biến đi đâu nữa, liền kéo tay anh lại

“Này, khoan đã!” Taehyung khựng lại, đoạn quay sang nhìn JungKook

“Tôi...chuyện hôm bữa...tôi...tôi xin lỗi nha...” Nghe nhắc lại nỗi đau hôm trước, lòng Taehyung quặng thắt lại

“Xin lỗi, vụ gì?” JungKook bắt đầu mắt long lanh

“Xin lỗi, vì đã bỏ anh lại, xin lỗi, vì...”

“Vì sao?”.

JungKook không hiểu sao, tự dưng cậu không thể nói tiếp được. Còn một lí do nữa cậu muốn xin lỗi, bỗng dưng lại khiến cậu cảm thấy khó lòng mà nói ra được. Nhìn khuôn mặt bâng khuâng của JungKook, Taehyung thật sự rất muốn được ôm vào lòng, nhưng mà, anh cố nén lại. Cậu ấy có yêu anh đâu. Taehyung giật tay lại, tiếp tục bước đi. Thấy bàn tay anh vội vụt mất, JungKook liền chạy nhanh tới, níu lại, nắm cổ tay anh thật chặt bằng cả hai tay

“Này! Đừng có giận mãi thế! Tôi xin lỗi rồi mà! Này, nghe tôi nói không đó! Tôi...xin lỗi mà... Thật sự ngày hôm đó, tôi cũng khó xử lắm!” Bên tai vang vẳng mãi tiếng nài nỉ tha thiết của JungKook, Taehyung cắn môi, đột ngột chồm xuống ép JungKook vào một góc tường.

“Thế nếu không giận em nữa thì anh phải làm thế nào?” (Bắp: lật mặt nhanh hơn lật bánh-.-)

Câu hỏi của Taehyung khiến JungKook im thin thít.. Cậu có thể cảm nhận được thân nhiệt của cơ thể đang nóng dần lên, mặt mày thì sắp đỏ bừng rồi. Bối rối, JungKook trả lời

“Thì...đừng trốn tôi nữa...cũng... đừng cúp tiết nữa... “

“Nhớ tôi đến thế sao?”

“Tôi không...” JungKook lập tức ngừng lại, cậu cũng không biết tại sao, nhưng, nói không cũng không phải là không đúng, mà nói đúng thì... Còn Taehyung, nghe được chữ “Không” của cậu, liền nhướn mày

“Tất nhiên rồi, cậu bận nhớ thằng Hoseok gì đó mà.” Nhắc đến HoSeok, JungKook liền phủ định

“Không hề! Tôi với cậu ta chẳng còn quan hệ gì cả!”

“Vậy à? Thế mà hôm đó ai lo lắng chạy theo hắn bỏ lại tôi thế?”

“Tôi...” Bị đánh trúng tim đen, JungKook chả biết phải giải thích sao.

 Rõ là mục địch của cậu đến đây là để xin lỗi và giải thích, nhưng không hiểu vì sao mọi chuyện ngày càng rối lên. Hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài, lấy lại một chút bình tĩnh, JungKook nhìn thẳng vào Taehyung, cất tiếng

“ Tại vì, lúc đó rõ là cậu ta bảo là sắp chết rồi! Tôi chỉ lo như lo cho tất cả mọi người thôi! Thế thì có gì sai? Chỉ là, tôi không biết là cậu ta lừa tôi, lợi dụng bản chất hay âu lo của tôi để đùa giỡn. Thế nên, lúc đó, cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm, vì nếu không có anh, hắn ta đã làm trò đồi bại với tôi rồi. Và, cũng xin lỗi anh nhiều lắm, vì...vì đã làm anh buồn...” Giọng JungKook nhỏ dần lại. Taehyung nghe rõ từng chữ của cậu, liền kề sát lại cậu

“Ai nói cậu là tôi buồn?”

“Thì...nhìn anh lúc đó...”

“Giống buồn lắm à?”

“Uh, với lại, còn rất dữ tợn nữa... Như một tên...dã thú vậy.” Bị gọi là dã thú, Taehyung chau mày ánh mắt đầy ám khí nhìn JungKook

“Biết tại sao chứ?” JungKook bị dọa, lấp bấp

“B...Bi..Biết..t”

“Tại sao?”

“Vì...tôi bỏ anh lại...”

“Còn gì nữa?”

“Vì...vì sao nữa...?”

“Cậu biết mà, nhỉ?”

“Tôi...”

Thừa biết câu trả lời, nhưng JungKook không thể nói ra được. Cậu sắp ngại đến chết rồi, mà Taehyung thì cứ sát sát lại gần, rồi còn tra hỏi cặn kẽ như thế, cậu sợ. Cái tên dã thú quả là đúng với anh mà. Đợi mãi, không thấy JungKook trả lời mà chỉ thấy ánh mắt quay cuồng, da mặt đỏ bừng cả lên, anh nhịn cười, rồi liền hôn lên môi cậu.

Cũng đã mấy ngày rồi, cả hai không cảm nhận lại hơi thở nồng ấm của nhau. Taehyung liền luồng tay vào trong áo JungKook. JungKook đang tính ôm lấy Taehyung, thấy thế, cậu liền lấy tay đẩy đẩy anh ra

“Này!”

Vẫn như mọi ngày, dù JungKook có chống lại thế nào, Taehyung cũng tiếp tục làm điều mình muốn, vì anh tin, điều này, JungKook cũng muốn, chỉ là, cậu không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi.

Chợt, tiếng chuông vào học reng lên, một lần nữa phá vỡ bầu không khí đang nóng dần của hai người.

“Tôi... tôi phải vào lớp rồi...” JungKook liếc liếc mắt sang chỗ khác, tay chỉ về hướng ra ngoài

“Anh...cũng về lớp đi đấy!”

“Đi vội vậy, tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của cậu đâu.” Ngạc nhiên, JungKook mở to mắt nhìn anh, tỏ vẻ như anh còn muốn gì nữa, rõ là lúc nãy, anh ta đã hôn rồi còn sờ soạng cậu rồi.

“Tối thứ bảy này, 8 giờ, ga Heija, không tới, thì đừng gặp mặt tôi nữa”

Sợ trễ lớp, JungKook nhanh chóng gật gật đầu để đi sớm kẻo trễ lớp. Tuy thế, cậu nhớ rất rõ, những yêu cầu của Taehyung lúc nãy: Tối thứ bảy, 8 giờ, ga Heija, không tới, thì đừng gặp mặt anh ấy nữa.

Từ nãy đến giờ, Taehyung và JungKook chìm trong cảm xúc của bản thân họ, mà quên cảnh giác rằng, ở một góc độ nào đó, Yoongi luôn dõi theo không bỏ qua bất kì cử chỉ hay lời nói nào. Từ lúc JungKook sang lớp Taehyung để tìm anh thì Yoongi đã cảm thấy nghi ngờ, thế nên cậu lập tức theo sau. Nào ngờ, gặp phải cảnh này, Yoongi cảm thấy xót trong tim, mà cũng có sự tức giận trong ấy.

Hóa ra, JungKook là lí do khiến Taehyung từ chối cậu. Một cuộc hẹn à, cũng hay đấy. Trong đầu Yoongi bỗng nảy ra một kế hoạch mới. Cậu cười mãn nguyện, rồi dõng dạc bước chân về lớp. 

 ---------------

Từ nay về sau chap sẽ dài hơn nên 1chap/ngày thôi nhá😅

Bắp🌽🌽🌽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top