Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22,

Thầy bói nhìn về phía cái xác và kiệu. Điền Chính Quốc lúc này mới sực nhớ ra chuyện đó. Hoảng sợ kể cho thầy bói. Ông nghe xong nhăn mặt.

-" Vậy là ngươi đã đến Kim gia làm vào lúc gặp ta sao, bây giờ ngươi lên núi tìm cậu ba nhà đó rồi bị ma lừa vứt xuống đây ? Ta đã ở quanh khu vực chân núi cả ngày, đúng là có nghe thấy kèn pháo của đoàn người phát lộc từ Kim gia, nhưng sau đó bọn họ đã trở về, không có thấy kiệu nào bị rơi xuống sườn núi hết. Nếu có thì người dân đi săn bắt ở sườn núi cũng sẽ phát hiện ra từ sớm rôi mà. "

Ông lão nói tựa hồ ông đã hiểu rõ về Kim gia lắm. Điền Chính Quốc có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng của ông khi ông nhắc đến nhà ấy. Điền Chính Quốc vừa lo nhưng cũng vừa mừng. Cậu ba không có chuyện gì là tốt. Nếu mà cậu ba bị như thế, bà Kim chắc chắn sẽ điều động người làm đi cứu cậu ngay chứ không có thời gian đâu mà gϊếŧ nó trước, hóa ra bà Kim đã dùng cách này để lừa nó lên núi. Ông thở dài.

-" Bây giờ trời tối rồi, nếu ngươi đi về chắc cũng phải sáng sớm mới tới, trên núi buổi tối thú dữ nhiều, nhà ta gần đây, muốn về nghỉ một đêm không ? "

-" Nhưng còn cái xác này ? "

-" Không cần lo, đó không phải xác của ngươi, càng không phải xác người thật. "

Điền Chính Quốc cũng cảm nhận rõ sự nguy hiểm. Điền Chính Quốc cũng nghe nhiều lời đồn ở núi này ban đêm có loại ma chuyên thích bắt mấy người trẻ như nó. Nghe đến là ớn lạnh, còn có nhiều thú hoang, ma ít ra còn có thể chạy hoạch đánh lại được, chứ gặp mấy con hổ sói là nó xác định tiêu đời.

Bởi đường vòng bên các chân núi đá nhọn chập chình trời sáng còn may ra chứ buổi tối không tài nào đi được, chỉ còn cách băng qua những sườn núi nhỏ trở về. Nhưng theo như lão thầy bói nói, trên núi bây giờ đầy rẩy ma cỏ, Điền Chính Quốc thấy có lẽ ý kiến ở tạm nhà ông hợp lí, liền lật đật chạy theo ông.

Nhà ông cách ngọn núi chừng nửa dặm. Khi Điền Chính Quốc về đến nhà ông trời cũng đã tối như mực. Ông khi nãy đi lại khu rừng gần núi hái ít rau thì nghe tiếng cái gì đó rơi từ trên núi. Ông đến chỗ chân núi thấy bốn kẻ mặt mày trắng bệch là biết chắc chắn đây không phải là người. Bốn kẻ ấy đứng cạnh cái kiệu đổ nát, kế bên kiệu là cái xác đầy máu me.

(Fic chỉ được đăng trên wattpad lizttna, vui lòng không đọc trên các web reup)

-" Lúc nãy ông bảo cái xác đó là giả, tại sao vậy ? "

-" Có một loại thần vật được gọi là 'vải thần', loại vải đó sẽ biến thành bất cứ mà ta muốn. Cái xác khi nãy chính là loại vải ấy, có lẽ từ khi ngươi bỏ nó lên kiệu thì miếng vải đã biến thành ngươi rồi, cho nên bọn chúng tới lúc quăng xuống vẫn không hay biết. Ta cũng chỉ vừa nhận ra nó khi thấy ngươi xuất hiện thôi, còn không ta vẫn sẽ nghĩ đó là cái xác chết thật. Nhưng làm sao ngươi có được loại vải đó ? "

-" Một lần giúp hồn ma kia, được nó cho ạ. "

-" Haha, số ngươi đúng là hên thật nhỉ, ta nói mà. "

Lão cười như thể đã biết trước chuyện này. Nghĩ lại cũng thấy đúng, nó năm lần bảy lượt thoát chết một cách thần kì. Nói đến là lại ớn lạnh, kiếp trước chắc Điền Chính Quốc sống tốt tích đức nhiều lắm nên kiếp này mới được như thế.

-" Mà này, theo như ngươi kể, ngươi bị lừa làm hầu cho cậu hai đã chết nhà đấy, thế ngươi đã gặp cậu chưa ? "

-" Dạ đương nhiên rồi ông, cậu đẹp và tốt lắm, khác xa với mẹ cậu ấy. Mà sao vậy ông ? "

Ông lão lắc đầu bảo không có gì. Đêm nay hình như trăng tỏ hơn mọi ngày. Nó như một cái l*иg đèn khổng lồ sáng rực trên bầu trời đen tối. Thầy bói đã vào giường trong từ bao giờ. Điền Chính Quốc nằm ở cái chõng tre nhỏ phía cửa nhà, bỏ hết những suy nghĩ phức tạp, thả hồn vào trời đêm ngoài kia, mãi ngắm tia sáng nhỏ từ đom đóm ngoài vườn mà thϊếp đi lúc nào chả hay.

Người con trai đến bên chỗ cái kiệu, tay đặt lên một bên má của cái xác, máu trên xác đã khô hẳn đi, xung quanh tối đen lại càng thêm quỷ dị. Nam nhân ấy cứ làm hành động đó trong một khoản thời gian, tựa hồ không nỡ rời chân núi. Cuối cùng người ấy cũng đứng dậy.

-" Duật, về thôi, tôi có chuyện muốn nói với mẹ tôi. "

Bà Kim và bà Sang cùng nhau đi đến chỗ chân núi. Hai người từ chiều đã đi một đoạn đường dài để kịp đến chỗ chân núi nơi cái kiệu rơi trước khi buổi đêm đến. Bà Kim nhìn cái xác nằm cạnh chiếc kiệu mà bàng hoàng. Bà Sang nhịn không được khóc nức lên.

-" Bà chủ...thằng bé còn nhỏ...bà có ghét nó thì cũng đừng đến mức này.... "

-" Ta đã nói với ngươi rồi mà. Ta vốn chỉ định để nó trên núi cho ma hù sợ một chút để nó không dám bén mảng đến mấy hồn ma nhà Kim gia rồi làm những chuyện bao đồng thôi mà. Sao mà ta ngờ được nó lại bị quăng xuống đây cơ chứ. "

Bà Kim cũng bối rối không kém. Bà đang lo sợ chết đi được. Nếu Kim gia mà tự ý gϊếŧ một người không kí hiệp ước bán thân thì sẽ bị quy vào có tội và tạo thêm nghiệp nặng cho Kim gia, trực tiếp ảnh hưởng đến gia sản. Bà Kim nhớ về lần đó mà ngán ngẩm, bây giờ phải xử lí một lần nữa.

Bà bảo bà Sang sáng sớm ngày mai kêu pháp sư Lang đến tìm hồn của Điền Chính Quốc rồi tạm thời trấn lại vào giờ linh. Vừa chết nên chắc chỉ lẩn vẩn quanh đây không thể đi đâu xa được đâu.

Bà Sang lau đi nước mắt. Lấy trong túi ra chiếc chăn dài, trùm lên người Điền Chính Quốc. Hai người khiêng cái xác vào một cái hồm, lẳng lặng đem lên xe ngựa.

-" Bây giờ về luôn sao bà chủ ? "

Bà Sang nhìn quanh đây. Không khí vô cùng đáng sợ. Bà Kim cũng biết bà Sang đang nói tới vấn đề gì.

-" Cứ đi đi, chúng ta đi hai người thì ma sẽ không bắt được. "

Bà Sang không dám hỏi nữa. Bà Kim thở dài ngay khi bà Sang đánh ngựa đi. Bà biết do trên núi này ma đáng sợ nhiều nhưng chỉ dám hù dọa mấy người chỉ có một mình nên mới đưa Điền Chính Quốc lên. Bà và bà Sang đi xe ngựa lại đi chung, dương khí nhiều hơn nên những linh hồn sẽ không dám bén mảng tới. Bà Kim lục trong túi vải cái hộp bạc.

-" Còn nhờ cái này nên ma mới không dám đến chứ nhỉ ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top