Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Không Phải, Nụ Hôn Đầu Của Tao Là Cho Mày.

Nó giật mình tỉnh dậy lúc giữa đêm. Với cái tay lấy điện thoại trong túi bật màn hình " 1 giờ 06 phút "

Nó loạng choạng đứng lên thì gục xuống. Khẽ rên lên một tiếng, nó tập tễnh bước vào phòng tắm.

Xỉn máu ở dưới chân cứ theo dòng nước mà chảy. Dòng nước lạnh lẽo làm nó vơi bớt đi nỗi buồn.

Nó cần thời gian để sắp xếp lại quá khứ.

Nó cầm bông băng tự băng bó cho mình rồi lại ngồi thẩn thờ trên giường.

Phản bội? Hình như từ đó chưa bao giờ có trong từ điển của nó và hắn cả?

Không phải Jungkook không có lòng tin với Taehyung mà là sự thật ngay trước mắt thì nó biết làm sao...

Chợt thấy bóng người thấp thoáng bên ngoài, nó giật mình.

Rón rén bước ra lan can, nó nghiêng đầu ngó ra ngoài nhìn.

Sao hồi nãy ở một mình mà bây giờ lại sởn tóc gái như vậy chứ?

Một mảnh kí ức hiện lên...

...

Năm tuổi, hai đứa bị mẹ lôi đi bấm khuyên tai rồi lại tự tay xỏ cho nó khuyên tai.

- Khuyên này lạ quá mẹ ha? – Hắn sờ tay mình rồi hỏi mẹ.

- Là mẹ và mẹ Jeon xinh đẹp của con tự tay chọn và chế tác loại khuyên đó.

Nó thấy chỉ đeo một bên nên hỏi:

- Sao Kookie và Tae chỉ có một chiếc?

- Mỗi đứa một bên, hai đứa là một cặp. Ý muốn nói con và Tae như hai cái khuyên này đấy, sẽ luôn bên nhau, có đôi có cặp, không bao giờ sẽ ở một mình.

Nó sờ lên tai mình rồi sờ lên tai Taehyung cười nói:

- Tớ và cậu sẽ như hai cái khuyên này này, sẽ mãi sáng sẽ mãi có nhau.

- Tớ sẽ không rời bỏ cậu và cậu cũng không được bỏ tớ.

Taehyung giơ ngón tay út mủm mỉm và trắng trẻo của mình lên rồi tiếp tục nói với cậu bé Jungkook bên cạnh.

- Hứa chứ?

- Ừ.

...

Đúng vậy. sẽ luôn bên nhau mãi.

Nó bất giác thấy lạnh, sờ lên má.

Khóc? Nước mắt? Từ bao giờ nó yêu đuối đến như vậy chứ?

Nó nhìn lại hắn, bộ dạng khổ sở của hắn làm tim nó thắt lại.

Nó vươn tay lên sờ vào khuôn mặt hắn. Da hắn mịn màng, tôi môi tím tái vì lạnh.

Nó vội gọi hắn dậy. Hắn từ từ mở mắt nhìn nó. Nó mở cửa cho hắn vào rồi đóng cửa cho bớt gió.

Hắn ngồi lên giường đợi nó.

Nó lôi cái chổi lau nhà, khập khễnh đi lau chỗ máu trên sàn.

Hắn nhìn nó rồi ngồi dậy, bế nó lên giường rồi tự mình dọn dẹp.

Tất cả những hành động đó đều được làm trong im lặng. Sau khi làm xong, hắn lên giường ngồi đối diện nó. ( Tới giờ hình sự rồi. Tèn ten tén ten...)

Muốn nói với nó đấy chỉ là hiểu lầm nhưng sao không thể cất lên lời được.

- Sao mày lại ở đấy?

Hắn lại lặp lại câu hỏi vô vị trong căn nhà màu đen khi nãy.

- Tao đi theo mày.

Nó trả lời. Không phải câu đầu tiên là hắn nên giải thích sao?

- Mọi chuyện lúc đó không phải như mày thấy đâu.

- Vậy thì như thế nào? Mày giải thích cho tao biết đi.

Nó cần lời giải thích.

Hắn kéo nó ngồi vào trong lòng rồi từ từ giải thích:

- Mọi chuyện là...

" - Em cỉ hỏi tại sao anh lại lạnh nhạt với em thôi?

- Cô kệ tôi đi.

Hắn toan đi thì đột nhiên con bé không biết điều mà kéo tay hắn lại rồi đặt lên môi hắn nụ hôn.

Hắn trợn tròn mắt nhìn con bé, hắn định đẩy con bé ra nhưng sau đó nghe tiếng vỡ thủy tinh..."

- Đáng lẽ mày phải giải thích cho tao biết luôn chứ.

- Tao muốn nói nhưng không thể cất lên lời được.

Hắn làm điệu bộ thở dài như khổ sở lắm.

- Dù gì thì đó cũng là nụ hôn đầu của mày mà.

- Không có đâu. Nụ hôn đầu của tao thuộc về mày.

Hắn cười gian thương. Nó thật sợ nụ cười đó.

Nó nhớ lại hồi tối.

" ... Trong cơn mơ, nó thấy có một cái gì đó mềm mềm, ấm ấm áp vào môi nó.

Cái cảm giác ấy không giống như mơ. Thật chân thật và sinh động..."

Thẹn quá hóa giận nó đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi chui vào trong chăn nằm.

Hắn thấy nó thế buồn cười, kéo nó ra rồi ôm vào lòng.

- Làm sao vậy?

- Xấu hổ. – Nó lấy tay che mặt lại.

- Bỏ tay ra tao coi. – Hắn kéo bàn tay no ra.

- Không.

Giằng co một lúc, nó thua nên bỏ tay mình ra.

Như chợt nhớ ra gì đó, nó cúi sát mặt hắn hỏi:

- Có phải cô ta là Eun Joo hay không?

- Ừ.

Nó cười cười rồi vươn vai thả mình xuống giường. Hắn thấy thế bèn hỏi:

- Mày lại có trò gì vui nữa à?

- Ừ. Lại đây tao kể cho mày nghe.

Hai cái đầu chụm lại nhau. Muốn chia cắt nó và hắn sau, nằm mơ đi.

- Làm như vậy có ác không?

- Chỉ đánh đòn tâm lí thôi. Ai kêu nó hôn người yêu tao làm gì.

Nó và hắn cùng cười to rồi ngã mình xuống giường.

Ngáp ngắn ngáp dài mấy cái, một giọng nói truyền đến bên tai:

- Mệt à, muốn đi ngủ?

- Mấy giờ tồi?

- 3giờ 16 phút.

- Muốn ngủ.

- Ngủ đi. Tao về nhé.

- Đừng đi... Ở lại đây với tao.

Nó kéo vạt áo hắn rồi nũng nịu rất nhanh nó chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ mành nó nghe hắn tâm sư:

- Chắc lúc đấy mày đau lắm hả? Tao xin lỗi, đã không bảo vệ tốt cho mày. Lại để con bé ấy làm hại mày lần nữa.

- Kookie này, hình như bắt đầu từ lúc yêu mày, tao đem lại nhiều rắc rối cho mày hơn thì phải.

- Mày lớp 9 mà như người lớn vậy, hì hì. Chậm nhĩ? Đáng lẽ ra tao với mày phải thành đôi từ lâu rồi. Tao đã yêu mày từ lâu lắm luôn rồi.

Từng chuyện quá khứ được hắn kĩ lưỡng kể lại, trân trọng như ngọc quý vô giá vậy.

Hắn khẽ đặt nụ hôn lên trán nó rồi nói:

- Tin tao nhé. Nhất định tao không để mày hiểu lầm như hôm nay đâu. Tao yêu mày.

Rồi cứ thế hắn lặng lẽ ngồi ở đầu giường ngắm nó.

Cậu bé đáng yêu đẹp chăn ra thì hắn kiên nhẫn đắp vào. Cậu bé ôm qua hông hắn, vác cái chân nặng trịch lên người vậy mà hắn không than vãn, không đẩy ra.

Cứ thế lập lại những hành động đáng yêu cho đếnkhi mặt trời đã ló dạng ở phía Đông rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top