Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Thật Tốt Quá Vì Đã Có Anh Ở Đây!


Ba ngày sau đó, hắn liên tục ở trong bệnh viện với nó.

Công việc ở công ty đều giao cho Eun Joo. Chỉ có những việc quan trọng hắn mới mở cuộc họp qua máy tính xách tay.

Buổi tối hôm đó, hắn như thường lệ vẫn ở đầu giường tâm sự cùng nó.

- Kookie nè, có một điều anh vẫn luôn thắc mắc trong 5 năm qua. Em sống tốt chứ? Cô đơn, buồn bã hay đang vui vẻ? Anh thật sự rất tò mò đó.

- Em có biết anh luôn mong chờ ngày gặp em không? Anh nghĩ anh hận em, hận em vì rời xa anh, chối bỏ tình cảm của anh. Nhưng không, trong sâu thẳm, anh vẫn yêu em. Anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em anh mãn nguyện lắm rồi.

- Có đúng như Jimin nói, anh chẳng biết gì về em cả? Anh thật ít kỉ, vô tâm đúng chư? 5 năm qua anh cứ nghĩ mình cao cả, chờ đợi em, nhưng chờ mãi đợi mãi, liệu có bằng em một năm xa anh?

Từ hôm tai nạn xảy ra, sức khỏe nó dần hồi phục.

Nó cũng hay nhắc hắn chuyện cũ nhưng tuyệt nhiên không nhắc về chuyện 5 năm qua.

Nó muốn giấu, hắn cũng không hỏi đến.

Chỉ có một điều lạ, từ 6 giờ tối trở đi, hôm nào nó cũng ngồi trầm tư trước cửa sổ. Vào thời điểm này, nó chẳng nói với ai một câu, kể cả Jimin.

Nó ngồi im, lặng lẽ ngắm ra ngoài cửa sổ. Phòng của nó nằm trên tầng 8, phòng VIP của bệnh viện.

Từ đây có thể ngắm toàn bộ thành phố. Những ánh đèn sao xa, những dòng xe nối đuôi nhau vội vã chạy. từ chỗ nó nhìn hệt như dãi ngân hà phát sáng.

Hắn đã mời bác sĩ giỏi nhất khám cho nó. Kết quả túm gọn lại chỉ có mấy câu:

" Cậu ấy có một khoảng thời gian khổ thời gian khổ sở. Điển hình là 5 năm gần đây, khoảng 6 giờ tối trởi lại. Bóng đen này là một cục đá, nó đè ép cậu ấy, buộc cậu ấy phải nhớ đến, phải đối diện nó. Cậu ấy cần trút hết những tâm sự cho ai đấy, cần sẻ chia nhưng hình như không có ai để cậu ấy tin tưởng cả. Nếu là thế tôi tin cậu ấy có thể bình thường trở lại. "

Không có ai để cậu ấy tin được?!

Anh! Anh không đáng để am tin tưởng sao?!

Cái cảm giác đó chỉ đơn giản trong một chữ... ĐẮNG.

Hắn cho người đi điều tra nó đi đâu, sống như thế nào như chỉ nhận được con số 0 tròn trĩnh.

Bị dồn vào đường cùng, hắn phải hỏi Jimin.

Tiếng điện thoại Jimin vang lên, nhanh chóng cậu bắt máy.

" Mày gọi gì? "

Giọng cậu lạnh lẽo vang lên.

- Tao muốn gặp mày. Mày đang ở đâu?

Hắn nói, giọng dường như có chút áy náy.

" Big Hit, 7 giờ tối nay. "

Cậu nhanh chóng quyết định thời gian rồi cúp máy.

Hắn khẽ bước đến giường nó, vuốt mái tóc xanh rêu ấy, nói:

- Xin lỗi, anh có chút việc bận. Anh sẽ về sớm, em ngoan nhé.

Nó chẳng biểu hiện gì ánh mắt nhìn ra cửa sổ.

Big Hit, đúng như cái tên nó " Big " rất to lớn.

Tiếng chuông gió vang lên, một cậu trai thanh tuấn bước vào theo sau đó.

Cậu tiến tới bàn hắn rồi gọi nước.

Hai người cứ ngồi kiên nhẫn nhìn nhau, thử độ kiên nhẫn. Cuối cùng hắn phải nói:

- Xin lỗi vì hôm đó đã lớn tiếng với mày. Mày có thể cho tao biết năm năm vừa qua Kookie sống thế nào không?

Ngoài trời, đột ngột mưa ầm xuống. Những hạt mưa nặng trĩu, gió rét thít từng đợt.

Màn mưa trắng xóa, như muốn xóa nhòa khoảng cách giữa hai ta!

Trong quán, hai người vẫn ngồi nói chuyện. Càng về sau, sắc mặt càng biến sắc. Hắn gào to:

- Đủ rồi, đủ rồi.

- Thế vẫn chứ là gì đâu! Mày nghĩ mày biết gì chỗ đó?

- Cảm ơn mày đã cho tao biết!

Hắn đứng dậy trả tiền nước rồi đi về giữa màn mưa.

Nước mưa thắm đẫm áo hắn, dính vào người. lúc này, hắn đâu còn tâm trí để nhớ những việc cỏn con như thế nữa, hắn đã đặt toàn bộ tâm trí vào cậu bé ấy, vào khoảng thời gian 5 năm trước, vào những lời nói của Jimin về chốn không người, chốn đào tạo quái vật đó.

" Mày nghĩ mày biết gì về chỗ ấy? Mày tưởng chỗ ấy cỏ xanh, cây mát ư? Chỗ ấy thật sự tối tăm, âm u, nằm sâu trong khu rừng rậm. "

" Đối với nó, sống 18 năm trong vòng tay ba mẹ và mày. Vậy mà giờ đây, bạn bè nó không ngờ nó một mình xách balo và đi qua một đất nước hoàn toàn mới, tự chống chọi với mọi cám dỗ, thử thách. Tập sống một cách tự lập mà không có người thân bên cạnh..."

" nhưng rồi cũng có những lúc khó khăn, cám dỗ đến, nó phải tự chống chọi một mình. Nó biết không ai cứu được nó ngoài nó cả. "

" Đi như vậy là khi bệnh tự lết cái xác đi mua thuốc. Tự nấu tô mì tôm ăn tạm. Nó vẫn phải tới đền tập luyện từ sáng sớm tới tối mịt. Cơn sốt lên tới đỉnh điểm nó lâm vào mê man. Vậy mà nó canh thời gian tao gọi nó nó vẫn bắt máy, bảo ổn cười cười nói nói vui vẻ. "

" Nó tập võ cùng võ sư, xương cốt tay chân như rã rời ra mà cũng chỉ tự mình xoa bóp cho mình. Tập luyện thực tế, nó bị cành cây, ngọn cỏ quẹt nát cả tay. Vậy mà nó vẫn không nghỉ, không để ý đến. Lúc đầu thì thấy rát, nhưng càng về sau, khi tinh thần đã tôi luyện. Nó chẳng còn cảm giác gì hết, chuyên tâm vào tập luyện. "

" Có một lần, nó gọi tao vào nữa đêm, lúc đang nói chuyện bỗng tao nghe tiếng đổ vỡ. Lúc sau thì điện thoại cúp rồi. Mày biết tại sao không?! Vì huấn luyện đã biết tin nó gọi về Hàn, mà cái tên nó nghe duy nhất lúc mày đó là " Tae vừa nhuộm tóc đẹp lắm, xanh rêu nha." Chỉ vì tin đó nó đứng trong đền không ăn gì nguyên ngày. "

" Chủ nhật một lần được nghỉ, nếu là tao tao sẽ ngủ trưa suốt ngày luôn. Nhưng mày biết nó nói gì không: " Việc tao không dám làm nhất là đi ngủ trưa, vì sợ ngủ một mạch tới 6, 7 giờ tối. khi tỉnh dậy thì trời tối mịt rồi, lúc đó sẽ có cảm giác như mình bọ bỏ rơi vậy. Sự cô đơn trong lúc đó được nó khắc họa vô cùng sắc nét và sinh động. "

" Nó- một chàng trai đáng yêu sống nội tâm, khép kín lúc nàp cũng muốn thế giới riêng nó. Qua năm năm đi, nó bắt đầu tự lập hơn. Nó quen dần với cuộc sống không có bố mẹ, mày, tao và cả Hopie bên cạnh. Nó tự chăm sóc bản thân, tự phân biệt người tốt kẻ xấu. Nó tìm được ý nghĩa cuộc sống. Nó lạc quan hơn, quan tâm mọi người xung quanh hơn. "

" Mày phải biết quý trọng nó đó. Nó khổ là vì mày, một phần là vì tao. Lúc đấy tao mà đi, không biết tao còn về được không nữa. "

Nó chịu đau khổ như vậy hắn lại không biết gì.

Hắn khẽ mở cửa phòng bệnh. Lê từng bước chậm rãi, hắn nhẹ đến bên nó, chạm tay vào mái tóc xanh rêu đó. Xanh rêu – Lạnh, hắn thích màu này vì chữ " Lạnh "

Ngắm một lú, hắn khẽ nói:

- Muộn rồi. Sao em không ngủ?

Vừa nói hắn vừa bế nó lên giường, rồi hắn vào phòng tắm.

Nó thiêm thiếp ngủ, trong mơ nò luôn thấy người huấn luyện kêu nó giữa khu rừng lạnh lẽo, đen mịt mù. Đối bới ông ta, người giỏi nhất là người không sợ gì cả.

Bỗng tối om lại. xung quanh chỉ nghe tiếng côn trùng vo ve và tiếng lá xột xạc.

Một mình cậu bé trai thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu ở trong rừng. Không cái gì phòng vệ, không có ai bảo vệ. Cậu bé thấy thất vọng!

Nó nằm trên giường bệnh màu trắng. Mồ hôi túa ra ướt một mảng nệm. Nó giãy giụa như muốn thoát khỏi khu rừng đó.

Bỗng có bàn tay chìa ra, nó bắt lấy bàn tay như với được phao cứu sinh.

Nó hét lên một tiếng nặng nhọc, từ từ mở hai mắt ra. Ánh sáng chiếu vào mắt, bóng người chập chờn dưới ánh đèn lẻ loi.

Nó nở nụ cười rồi chìm vào hôn mê.

Thật tốt quá vì anh ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top