Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Cục cưng, không cho phép em khóc!

Chiều tà hoàng hôn dần buông xuống, ánh nắng màu cam vàng len lỏi qua khung cửa sổ làm bằng kính trong suốt, hắt lên tròng mắt ảm đạm của Điền Chính Quốc.

Chàng trai trẻ mang theo đường nét u buồn này từ nhỏ đã phải chịu cảnh mẹ ruột lạnh nhạt, bố ruột mèo mả gà đồng bên người khác. Gia đình ngoài mặt vẫn là hào môn thế gia trong mắt thiên hạ, duy chỉ có cậu hiểu rõ, tất thảy mọi khía cạnh đều đã sớm mục nát thối rữa.

Khó khăn lắm mới có thể kết hôn cùng người mình yêu, thế nhưng rất nhanh sau đó Điền Chính Quốc nhận ra thứ tình yêu mà cậu luôn đinh ninh cho rằng hoàn hảo kia, thật ra bất kể là chỗ nào cũng khiếm khuyết thảm hại.

Nghịch Tử lên giường với cả Điền An Quốc, bọn họ lén lút ở sau lưng cậu triền miên trong ái dục nhưng không quên mắng cậu cứng nhắc, oán cậu làm người quá mức quy tắc, khiến cho hắn ta bao nhiêu năm cạnh bên luôn ngột ngạt, gò bó. Nào được một phần nhỏ nhu thuận, dịu ngoan như đứa em trai hiểu chuyện kia của cậu đâu?

Điền Chính Quốc trời sinh cứng rắn, sau khi mọi chuyện bại lộ còn cùng hai người không biết xấu hổ kia tranh chấp một trận thật lớn, kết quả rước khổ vào người. Cái thằng nhóc không có tim phổi Điền An Quốc vậy mà... nhẫn tâm trực tiếp xô cậu ngã từ ban công tầng hai xuống đất.

Thực ra, Điền Chính Quốc đối đứa em trai không mời mà tới như Điền An Quốc mặc dù chán ghét là thật, nhưng chưa từng một lần nảy sinh ác ý hay thù hằn sâu đậm với nó. Cậu nghĩ mọi chuyện rất đơn giản: mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, nước sông không phạm nước giếng, cho nên cậu và nó căn bản không dính líu đến nhau tuyệt nhiên sẽ không xảy ra xung đột gì to tát.

Chẳng qua, phàm là người ở trên đời này, cho dù cậu từ đầu đến cuối đều không ôm tà niệm thì cũng không đồng nghĩa với việc người khác sẽ nhất mực thiện lương.

Trong một khắc cậu mơ hồ nghe thấy Nghịch Tử dùng chất giọng hoảng sợ cực độ mà gào thét tên mình, lớp vỏ bọc mạnh mẽ chính tay cậu dày công đắp nặn suốt mấy năm trở lại đây tức thì vỡ tan nát, biến thành một đống phế thải vương vãi đầy mặt đất, vĩnh viễn chẳng cứu vãn được nữa.

Khi đó, Điền Chính Quốc đã nghĩ có lẽ làm người vốn dĩ cần phải sống giống như Điền An Quốc. Biết hạ xuống cái tôi để lấy lòng người ta, ở trên giường phải mềm mại uyển chuyển, đối với thứ mà bản thân muốn cướp nhất định phải gom đủ nhẫn tâm, đủ cơ trí, xảo quyệt. Biết đóng giả hai mặt kiên nhẫn chờ thời cơ, một khi đã nắm chắc phần thắng ở trong tay thì dứt khoát hạ màn. Người như vậy, khẳng định sẽ tồn tại đến cuối.

Đáng tiếc! Điền Chính Quốc ngủ một giấc thật dài thật dài, sau khi cậu tỉnh lại, những hồi ức dù đẹp dù xấu trước kia đều chẳng khác gì nhau, cùng hoà vào làm một rồi biến mất vô tung vô ảnh. Không nhớ rõ ai bạn ai thù, không phân biệt thân sinh bằng hữu. Mà trí tuệ của cậu cũng được các bác sĩ kết luận sẽ mãi mãi dừng lại ở ngưỡng một đứa trẻ, từ nay trở về sau chấp nhận sống ngốc ngốc như thiếu niên nhược trí, chấp nhận từ bỏ khả năng đi lại trên chính đôi chân của bản thân.

Cả đời tràn ngập sức sống, hơn nữa, còn có tương lai ngời ngời dương quang phía trước, cuối cùng cư nhiên bị nhấn chìm mãi mãi trong tội ác của những kẻ phản bội. Mà điều duy nhất Điền Chính Quốc lúc này có thể làm, chính là chấp nhận!

Kim Thái Hanh tiến lên, đưa tay kéo lại mảnh rèm, tránh để người kia vô thức bị tia nắng chiếu đến bỏng mắt. Anh quỳ một gối xuống trước mặt Điền Chính Quốc, động tác ôn nhu vô hạn vuốt ve mặt mũi thanh tú của chàng trai. Cầm lấy tay cậu si ngốc vân vê, chiều chuộng gọi khẽ, "Tiểu Quốc của anh!"

Điền Chính Quốc vẫn ngồi bất động trên xe lăn giống như nghe hiểu có người đang gọi tên mình, cậu bất giác nghiêng đầu, mi mảnh khẽ động chớp chớp hai mắt quan sát Kim Thái Hanh. Chỉ là, sâu trong cặp mắt lấp lánh tựa sóng thu kia đã hoàn toàn mơ hồ không một chút ý thức.

Người đàn ông thế nhưng không vì điều này mà bày ra biểu cảm mất mát, trái lại đột nhiên còn bật cười thành tiếng, vui vẻ vô cùng: "Em đáng yêu thật đấy!"

"Tiểu Quốc, từ nay trở về sau anh đối xử thật tốt với em có được không?" Anh nâng tay cậu lên kiên nhẫn hôn vào mỗi một đầu ngón tay, chờ đến khi hôn xong mới chậm rãi nói tiếp: "Tất cả bọn họ chúng ta đều không cần! Một mình anh, còn có thể tốt với bảo bối em gấp vạn."

Kim Thái Hanh rướn người, hơi hướng về phía trước, tại vết sẹo vì ngã lầu trước đó của Điền Chính Quốc trên trán lưu luyến hôn thật lâu. Điền Chính Quốc vô tri bỗng dưng rơi xuống hai hàng nước mắt, biểu tình tuy rằng vẫn đờ đẫn như cũ lại khiến Kim Thái Hanh xoắn chặt cả tim gan.

"Có phải em trách anh vì sao muộn như vậy mới chịu đến đúng không?"

"Chính Quốc, kì thực đều do anh không tốt. Em trách anh, trách anh như thế nào đều được... Chỉ cần em đừng khóc!"

Người đàn ông quỳ hai chân trên sàn nhà cẩm thạch lạnh buốt, có chút khẩn thiết ôm lấy Điền Chính Quốc, "Cục cưng, anh tốt với em, tuyệt đối tốt với em!"

"Cho nên, Điền Chính Quốc bảo bối của anh, về sau không cho phép em khóc nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top