Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Introduction

Cuộc sống có biết bao điều kì diệu, con người cũng thế mà kì diệu theo, bởi chính họ đang sống ở thế giới thuộc về mình. Có lẽ... Được sống đối với họ là điều thật hạnh phúc. Mà hạnh phúc cũng chỉ đơn giản là được sống ở thế giới của mình, sống bình yên, bình lặng bên những người xung quanh....

Từ lúc sinh ra đến giờ, "vô vị" là cái tôi cảm nhận được từ thế giới xung quanh tôi, và kể cả con người... Tôi chưa bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào một ai, và cũng chẳng hề hề có ý định tin vào nó, cả khi bản thân còn chẳng dám tin thì lấy đâu ra lòng tin vào thứ khác nữa... Tôi không dám đối mặt với nó, không dám đối mặt với cái "hạnh phúc" mà người người vẫn luôn miệng tôn thờ. Bởi lẽ tôi sợ, tôi sợ thế giới xung quanh tôi...

Tôi sống khép mình lại, làm bạn với bóng tối. Tôi quen dần với cảm giác cô đơn từ lâu rồi.
Mấy ai hiểu được con người tôi? hiểu được cảm giác của tôi?
Câu trả lời chính là: Không ai cả.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn là con người, vẫn phải sống trong cùng một môi trường với những người khác, mặc dù điều đó với tôi quả thật rất khó chịu, rất xa lạ, và tôi không thích điều đó. Vốn dĩ tôi chẳng có cách nào hoà nhập được, cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu.

Thế giới quanh tôi là một mảng màu u ám - tôi nghĩ vậy. Nơi đây là cả một biển người bao la, là nơi tất cả mọi người bon chen nhau để sống, tìm thú vui cho riêng mình. Nhưng đối mặt với nó, tôi không đủ can đảm để chiến đấu.

Chẳng biết nụ cười của bản thân là thật lòng hay giả tạo nữa... Tôi không biết. Nhưng tôi vẫn phải cười, cười để giấu đi những xúc cảm tận sâu thâm tâm tôi. Để lộ cảm xúc của bản thân quả là một điều ngu xuẩn.

Trong mắt tất cả mọi người, có lẽ tôi là một đứa "lập dị", cụm từ "lập dị" được gán cho tôi từ khi nào tôi cũng không rõ nữa, nhưng có lẽ nó rất hợp với tôi, tôi không cảm thấy buồn hay mặc cảm gì cả, bởi vì với tôi, lối sống đó là "thú vui" cho riêng mình.

Tôi tự tìm "cái vui" cho mình mà không cần ai bên cạnh, tôi quen rồi - cái cảm giác một mình đó. Không buồn đâu - chính bản thân tự an ủi mình là điều tôi có thể làm được.

Có lẽ tính cách đó được hình thành song song với bản năng chịu đựng của tôi. Cái bản năng đó là vũ khí giúp tôi đứng vững ở cái xã hội khắc nghiệt này. Tự đi, tự đứng lên sau những lần vấp ngã bằng chính đôi chân của mình mà không cần tới bàn tay nâng đỡ của một người nào khác cũng là bản năng đặc biệt của tôi.
Có người từng nói với tôi rằng:" cậu không hề sống mà chỉ là đang tồn tại". Phải! Tôi khẳng định điều đó.

Có lẽ, Jungkook tôi chỉ là đang tồn tại thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top