Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 18: Lời tự thuật của Alman

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã chuyển đến đây sống được 1 tuần, tôi có nhiệm vụ theo dõi và lấy được chứng cứ chứng minh tên cảnh sát trưởng khu vực này nhận hối lộ.

Hừ, đây đâu phải điều mà đặc công nên làm. Nhưng vì tiền thì mấy thứ này có là gì.
Tôi đang có bạn trai, em ấy đang giận dỗi tôi vì vài lý do hết sức củ chuối.

Trước mặt tôi là một cậu bé cực kỳ xinh đẹp, cậu nhóc làm tôi nhớ đến người yêu mình. Tôi thấy nó đang nhìn chằm chằm vào tủ đựng kem, tôi đã mua cho nó 1 que.

Gương mặt nó bừng sáng khi nhận được que kem, tôi đang buồn chán nên buột miệng hỏi

"Nhóc tên gì?"

Ánh mắt nó chợt cảnh giác, tôi bật cười

"Thôi nào, chú chỉ muốn biết tên nhóc thôi...haha nhìn nhóc xem ngố chưa kìa."

"Anh cháu nói không được phép bắt chuyện với người khác!!!"

"Nhưng ăn đồ ăn thì được hả?"

"Ngon thì được..."

Tôi cười đau cả bụng, tôi xoa đầu cậu nhóc rồi lau nước mắt do cười quá nhiều. Tôi nói

"Anh nhóc ngộ ha, anh nhóc có dạy nhóc đừng nhận đồ ăn của người khác nếu không muốn bị bán sang Trung Quốc không?"

Nhóc con kia trầm tư một lúc, vẻ mặt trầm tư đó sao có chút gì xót xa vậy nhỉ...

"Anh cháu chưa nói điều ấy...nhưng có lẽ ảnh muốn mình bị bán sang Trung Quốc hơn là ở đây."

Tôi bất ngờ, nó có hiểu mình đang nói gì không vậy?

   "Anh nhóc đâu rồi?"

   "Chết rồi ạ, anh ấy đã nhảy từ trên tầng xuống..."

Tôi ngớ người, thằng nhóc nhìn mặt có vẻ bình thản nhưng bàn tay cầm que kem của nó bất giác run lên. Tôi để ý kĩ liền thấy vết bầm tím cùng những vết roi quật chằng chịt lên nhau ở tay thằng bé.

   "Cháu kể cho chú nghe những thứ cháu ghét ăn được không?"

Không thể đường đột bắt thằng nhóc nói việc nó ở nhà bị bạo hành được, tôi cố gắng hỏi nhẹ nhàng và dẫn dắt nó đi vào câu chuyện

   "Cháu ghét á? Cháu ghét việc mỗi phải ăn mì tôm và đồ hộp...cháu còn ghét ăn quả anh đào nữa..."

Nó vẫn là đứa nhóc hồn nhiên, thoải mái kể những điều mình ghét một cách vô tư, mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên khuôn mặt.

Tôi hỏi

   "Sao lại ghét anh đào? Chú thấy hầu hết các bạn nhỏ đều thích nó mà?"

   "Bà ấy nói thứ đó của cháu giống...à không, cháu không nói cho chú biết đâu. Chú không phải người thân của cháu!"

Thằng nhóc này...bị xâm hại tình dục sao? Tôi muốn biết về nó, tôi không nghĩ mình sẽ giúp được nó nhưng thâm tâm tôi có chút gì đó bị xao động bởi nó

   "Nhóc muốn về nhà chú chơi không? Chú không làm hại nhóc, nhóc tin chú không? Chú không giống họ."

Thằng bé này không ngốc, nó có vẻ đang dò xét xem tôi có thật sự đáng tin như lời nói hay không. Có vẻ sự chân thành của tôi đã khiến nó tin tưởng.

Tôi đã giữ lời hứa không làm hại nó, đương nhiên là vậy rồi. Tôi cho thằng bé xem những mô hình ô tô tôi sưu tập được, thằng nhóc thích mê!

Với trẻ con thì chỉ cần giữ lời hứa, cho chúng kẹo là chúng sẽ ngoan ngoãn ngay. Cậu nhóc này cũng vậy, tôi dùng cảm giác an toàn mình có thể đem lại để khiến nó mở lòng với tôi.

Nó tên JungKook, một cái tên thật hay! Có lẽ khi sinh ra mẹ nó hẳn đã kỳ vọng vào nó rất nhiều...đáng tiếc thay, những thứ đen tối bởi môi trường xung quanh đã dần bào mòn lấy tâm hồn nó.

JungKook rất thích súng, nó mân mê mãi khẩu Walther P99 do tôi cải tiến. Tôi nói đó là thứ không phải để chơi, nó cứ nằng nặc đòi tôi dạy cách sử dụng. Đúng là trẻ con hiếu động, nó sẽ chán và nhận ra đây là thứ nguy hiểm chết người cho xem.

Tôi đã lầm, JungKook dường như có khả năng thiên bẩm với súng. Nó say mê học cách lắp ráp, tôi chưa dám cho nó học bắn vì nó còn quá nhỏ. Ngày nào khi đi học về nó cũng đòi tôi dạy súng, tôi thấy được ánh mắt khát máu của nó mỗi khi cầm khẩu súng trên tay. Tôi thấy bản thân của nhiều năm trước khi vẫn trong trại huấn luyện

Tôi tự hỏi việc làm này liệu có sai lầm hay không. Và tôi đã thấy tờ giấy nhắn nhủ trên bàn do nó để lại

Nhà nó sảy ra án mạng, mẹ kế của nó là hung thủ. Cảnh sát đến và lấy lời khai của nó, nó đã bật khóc và không thể nói được nhiều. Nó khai hết việc mẹ kế lợi dụng nó và anh trai để kiếm tiền...vv..

Tôi biết nó đã qua mắt được cảnh sát, nhưng nó còn quá non để qua mắt được tôi. Nó không phải JungKook, chắc chắn không phải.

Nó được thả và được đưa vào trại trẻ mồ côi, bố và mẹ kế của nó lãnh án tù chung thân vì tội giết người và tổ chứ đánh bài trái phép, buôn ma tuý xuyên quốc gia...

Tôi đã nhận nuôi nó sau đó, tôi khá bất ngờ khi nó không nhớ những gì sảy ra sau khi ngủ dậy. Có vẻ nhân cách kia của nó đã "trốn" trước khi bị phát hiện.

Tôi đưa nó đến gặp bác sĩ tâm lý giỏi nhất nước, đồng thời trong quá trình điều trị cũng đã được nói chuyện với nhân cách tự xưng là "J" kia

   "Mày thật sự rất khôn ngoan đấy! Tao đã quan sát hết từ đầu đến cuối buổi hỏi cung mày, thật bất ngờ khi mày có thể luồn lách qua mắt được lũ cớm."

Tôi nhìn nó đầy mỉa mai và nói, nó nhìn tôi rồi bật cười. Theo tôi được biết trước đó thì nó tầm 20 tuổi, là một nhân cách cực khôn ngoan và mưu mô.

Nó nói

   "Ông anh đặc công đây tinh mắt quá nhỉ? Có lời khen tặng ông anh!"

   "Đứa trẻ này thật sự có nhiều điều bí ẩn nhỉ?"

Tôi nhìn sâu vào mắt nó mà nói, nó không nói gì. Chỉ im lặng và cười điên dại.
Thật may ý trí của thằng nhóc JungKook thật sự lớn, khát vọng được sống của nó được tôi và người yêu mang đến nên việc chữa lành những tổn thương tâm lý của nó cũng diễn ra rất thuận lợi.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi mang JungKook đến gặp Jung Nam- người yêu tôi. Em ấy rất yêu quý thằng nhóc, và nó cũng vậy. Có lẽ cũng như nó, tôi chợt mong muốn về một mái nhà có những người thân yêu...

Tên J rất kỳ quặc, nó không xuất hiện kể từ khi chúng tôi nhận JungKook làm con nuôi. Tôi nghĩ rằng, việc nó xuất hiện là muốn bảo vệ lấy JungKook cũng như bản thân mình. Có lẽ bản thể của mình đã tìm được hạnh phúc nên nó tự động dừng lại.

.
.
Chắc nhiều bạn chưa hiểu tại sao đa nhân cách lại như "ma nhập" như vậy, mình sẽ copy 1 đoạn khái quát về đa nhân cách trên google cho mọi người hiểu rõ hơn nhé :3

"Rối loạn đa nhân cách (tiếng Anh: DID - Dissociative identity disorder) hay còn được gọi là rối loạn nhân dạng phân ly, là một dạng rối loạn tâm thần được đặc trưng bằng ít nhất hai nhân cách khác biệt và tồn tại tương đối lâu ở người bệnh.Triệu chứng thường đi kèm với bệnh mất trí nhớ tâm lý vượt xa so với sự đãng trí thông thường. Những nhân cách này thay phiên thể hiện trong hành vi của một người, tuy nhiên nhân cách nào xuất hiện còn tùy thuộc vào từng trường hợp. Bệnh rối loạn đa nhân cách đặc biệt dễ phát triển trong những năm đầu đời. Trẻ bị bỏ bê hoặc lạm dụng về mặt tâm lý, tình dục hay thân thể trong giai đoạn này rất dễ bị ảnh hưởng đến quá trình phát triển nhân cách. Có đến 99% người mắc chứng rối loạn đa nhân cách từng bị lạm dụng liên tục, quá sức chịu đựng và ảnh hưởng đến tính mạng ở giai đoạn phát triển nhạy cảm (trước 9 tuổi).

Nhân vật Kevin Wendell Crumb trong phim Split cũng từng trải qua một tuổi thơ dữ dội với những tổn thương tâm lý dai dẳng đến khi trưởng thành. Anh chàng này mắc chứng rối loạn đa nhân cách và có tới 24 nhân cách vì bị mẹ của mình đánh đập, trừng phạt quá tàn nhẫn khi chỉ mới 3 tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top