Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết đầu năm mát mẻ êm dịu, nhưng điều đó không có nghĩa mức độ tập luyện được giảm xuống.

Chính Quốc cùng 3 người bạn cùng phòng xuống sảnh nhận thẻ cơm, tới nhà bếp để ăn trưa, ngày đầu tiên bọn họ được phép nghỉ ngơi, bắt đầu từ mai sẽ bắt đầu huấn luyện.

- "Đồ ăn chỉ có thế này thôi hả?" __Phác Trí Mân nhìn khay cơm đạm bạc, bĩu dài môi.

- "Ngươi có thể không ăn"

Mẫn Doãn Kì có vẻ không chê gì, không thèm nhìn y mà đưa cơm lên miệng, với thế gia vọng tộc ở đô thành, từ bé đã được ăn ngon mặc ấm, bữa cơm này chủ yếu chỉ đáp ứng nhu cầu đủ dinh dưỡng là xong.

Phác Trí Mân liếc gã, sau đó nhìn đối diện, vô cùng bất ngờ mà thốt lên:

- "Tiểu Quốc, đệ ăn được à?"

Chính Quốc nhai cơm một bên má phồng lên, chớp mắt nhìn y, như không hiểu y đang muốn nói điều gì.

Không ăn được thì cậu là hòn đá à?

Đến cây còn biết hấp thụ chất dinh dưỡng từ đất nữa đấy.

Phong Vi Huyên hình như cũng hiểu theo ý đó, bật cười vỗ vai cậu.

- "Ta cũng bất ngờ, không nghĩ Tam thiếu gia dễ nuôi như vậy"

Chính Quốc bĩu môi gạt tay hắn qua một bên.

Dễ nuôi cũng chưa đến lượt ngươi nuôi, khen cái đếch gì!

Phác Trí Mân chống cằm, thở dài.

- "Ta nhớ cơm nhà quá"

Phong Vi Huyên đáp lời y:

- "1 tuần sẽ có người đến thăm, huynh bảo người nhà đưa cơm là được"

- "Thật sao!"

Phác Trí Mân là người hoạt ngôn, Phong Vi Huyên là kẻ dễ cười, nói qua nói lại, trên bàn cơm chỉ có Mẫn Doãn Kì với Điền Chính Quốc là ngoan ngoãn ăn cơm không nói chuyện.

Bỗng nhiên Điền Chính Quốc nhìn thấy một kẻ mặc áo đen, đứng xếp hàng lấy cơm, vóc dáng rất quen, động tác ăn bỗng nhiên ngưng lại.

Phong Vi Huyên ngồi bên cạnh cảm nhận thấy cũng quay ra nhìn theo.

- "A!"

Gã lập tức đứng dậy, bước nhanh về kẻ đó, Chính Quốc cũng buông đũa, gấp gáp chạy theo gã.

Phác Trí Mân với Doãn Kì bị một phen giật mình, ngồi đơ ra tại chỗ.

Phong Vi Huyên tiến tới gần kẻ đó, nắm vai gã quát lên:

- "Ma đầu ngươi-!!!"

Người nọ quay đầu lại nhìn, mày rậm cau lại, nhìn vào kẻ đang bám lấy mình, ánh mắt sắc bén, Chính Quốc đuổi theo sau, đến khi nhìn thấy mặt kẻ đó, trái tim treo trên cổ họng cũng từ từ hạ xuống.

May quá...may không phải là gã.

Người đàn ông quay hẳn người lại mắt sáng mặt đẹp, tuấn tú khôi ngô, trên sống mũi có một nốt ruồi.

Khay cơm bị huých đến rơi xuống văng tung toé, hắn cầm vào cổ tay Phong Vi Huyên, cau mày.

- "Các hạ muốn gì?"

Phong Vi Huyên nhìn cổ tay bị nắm với sức lực kinh người, từ trước đến nay người có thể trạng hơn gã không được mấy người, bắt đầu truyền linh lực lên đôi mắt, nhìn qua tổng thể người trước mặt.

Không bình thường, nhưng gã không biết là không bình thường ở đâu.

Mọi người xung quanh thích xem náo nhiệt, thường cũng mệnh ai lo mệnh đó, cho nên chỉ thông thường là vây lại xem, ba bốn tên còn hô lên "Đánh nhau đi".

Chính Quốc bị đám người che khuất, kiễng lên không thấy người, thấy hai bên chuẩn bị sắp xông vào nhau, cậu liều mình lách qua đám nam nhân da dày thịt béo, chạy tới giữa hai kẻ kia, mỉm cười hoà giải.

- "Nhận nhầm, nhận nhầm, mong huynh đài thứ lỗi"

Sau đó quay ra gằn giọng với gã:

- "Huynh còn không mau buông ra!"

Phong Vi Huyên nheo mắt nhìn kĩ gương mặt hắn, sau đó mới hừ lạnh bỏ tay ra.

Người kia chuyển ánh mắt sang cậu, con ngươi đen láy không rung động, sau đó quay người cúi xuống dùng khăn lau nhặt đồ ăn trên đất.

Chính Quốc nhìn khay cơm của hắn bị Phong Vi Huyên kéo đến đổ đầy ra đất, lại nhìn bóng lưng kia, nói không thương là nói dối, vô cùng áy náy.

- "Cái này....ta mời huynh ăn cơm được không..."

Nam nhân không nhìn mà đáp:

- "Không cần"

Chính Quốc ngồi xổm xuống cùng gã dọn khay cơm.

Phong Vi Huyên tin vào phán đoán của mình, không đồng tình.

- "Hắn nói không cần rồi mà"

Điền Chính Quốc quay qua lườm gã, ý muốn "nếu ngươi nói thêm một câu ta liền đánh ngươi một trận".

- "Không sao, huynh thích ăn gì cũng được, có được không? Sau này còn cùng chiến tuyến, không nên đắc tội nhau"

Động tác lau của người nọ bỗng khựng lại, khoảng chừng nửa phút hắn mới thở dài:

- "Thôi được"

Nam chính bị Chính Quốc đuổi về bàn ăn, Phác Trí Mân vẫn mở mắt hóng chuyện, quay ra hỏi gã.

- "Sao thế? Sao đệ đánh người ta?"

Gã chán nản gảy gảy khay thịt.

- "Nào đã đánh được phát nào"

Vài phút sau, Chính Quốc cùng người nọ đến bên bàn ăn của bọn họ, Phong Vi Huyên không có ý định nhường chỗ, bị cậu đạp một cút ngã nhào sang ghế bên.

- "Mặc kệ gã, thi thoảng gã hay bị khùng điên vậy"

Sau đó cậu ngồi vào chỗ của mình, người nọ cũng không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh, Phác Trí Mân nhìn người mới tới hai mắt long lanh.

- "Wow, huynh đài này, khôi ngô thật nha"

Người nọ không nhìn y, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Phong Vi Huyên cau mày ngồi ăn cơm không lên tiếng, hẳn vẫn đang suy nghĩ, Phác Trí Mân cũng không nói nữa, cả bàn ăn không khí gượng gạo, ảm đạm.

Chính Quốc thấy quá ngột ngạt, mới đánh liều quay sang hỏi hắn:

- "Ta là Điền Chính Quốc, đây là bạn cùng phòng của ta, huynh tên là gì? Ở phòng nào?"

- "Tạ Viễn Du, phòng 7"

Một lời này chính thức đánh cho không khí ngột ngạt vơi đi một nửa.

Phác Trí Mân há mồm cảm thán.

- "Là phòng bọn ta, vậy huynh là người ở giường gần vách"

Tạ Viễn Du gật đầu.

Chính Quốc cũng ngỡ ngàng ngơ ngác, đỉnh vậy, nam chính gây chuyện một cái lập tức tóm được bạn cùng phòng ẩn danh luôn.

Mẫn Doãn Kì đã ăn xong, một tay gõ gõ lên mặt bàn, không nặng không nhẹ hỏi:

- "Họ Tạ ở nơi này không có, ngươi là người phương Nam?"

Tạ Viễn Du nhìn gã, vừa gắp đậu để sang một bên vừa trả lời:

- "Đúng vậy, nhận được thư chiêu mộ ta liền tới"

- "Ta nghe nói ở phía Nam có một môn phái do Tạ giáo chủ đứng đầu, không biết ngươi có phải người ở đó không?"__ Doãn Kì khách sáo hỏi bí danh.

Tạ Viễn Du nhìn gã, sóng mắt không gợn, đột nhiên mỉm cười:

- "Không phải, ta chỉ đơn giản họ Tạ thôi"

Chính Quốc ngồi bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, lại âm thầm suy nghĩ về quyển chuyện mình đã đọc, họ Tạ? Môn phái?

Hình như có nhắc tới, nhưng cậu tạm thời chưa thể nghĩ ra.

Kết thúc giờ ăn trưa, năm người rồng rắn nhau về phòng, Phác Trí Mân ở một bên ồn ào cùng huynh đệ tốt của y, Chính Quốc thì vẫn mải suy nghĩ về cốt truyện, mắt để trên đầu, bước hụt một bước, ngã nhào về phía trước.

- "Cẩn thận!"__Phong Vi Huyên đưa tay ra bắt.

Nhưng gã còn chưa chạm được một phân góc áo của cậu, người đã bị kéo về một bên.

Tạ Viễn Du mặt không biểu cảm, nhưng nét nhăn trên trán khiến người khó lòng mà nghĩ hắn không suy nghĩ gì.

- "Cẩn thận một chút"

Lưng áo áp vào lồng ngực người nọ, Chính Quốc nháy mắt bừng tỉnh, sau đó vội đứng thẳng người, gãi đầu cám ơn.

- "Ngại quá, ta không để ý"

Tạ Viễn Du không nói gì thêm, nhìn cậu bước về phía trước, mắt quay lại thấy Phong Vi Huyên đang âm trầm nhìn mình.

Hắn hất cằm, nhếch môi khiêu khích rồi bước đi.

- "Ngươi!"

Phong Vi Huyên tức đến suýt cắn phải lưỡi, nhưng thấy Chính Quốc quay đầu lại nhìn, gã lại bấm bụng lấy bồ hòn làm ngọt, không ầm ĩ thêm.

Một ngày thảnh thơi cứ vậy kết thúc, sau khi ăn xong cơm tối, Chính Quốc cùng đám bạn cùng phòng xếp hàng đi tắm.

Trong phòng tắm lớn, Phác Trí Mân bị Mẫn Doãn Kì đánh cho một trận vì tội sờ mó vớ vẩn, Chính Quốc ngâm người trong thùng nước, thở ra một hơi thoải mái.

Phong Vi Huyên với Tạ Viễn Du từ lúc gặp mặt đã chẳng ưa gì nhau, thế nên bọn họ phân tự tắm sau cùng, Phác Trí Mân bị đánh cho no đòn, bò lại thùng gỗ của cậu.

- "Phong đệ nhận nhầm Du đệ là sao vậy? Người quen sao?"

Điền Chính Quốc hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.

- "Đúng, nhìn đằng sau rất giống một người ta quen"

- "Kẻ đó với Phong đệ ghét nhau à?"

Chính Quốc bật cười, nào chỉ có ghét, bọn họ nhìn thấy nhau đã muốn xé nhau rồi.

- "Thế đệ có ghét không?"__Trí Mân không sợ chết, còn rất tự nhiên mà hỏi.

Doãn Kì vỗ bốp một phát vào mông y khiến y "au" thành tiếng.

Điền Chính Quốc bật cười ha hả.

- "Không sao...."

Chỉ là như nhìn thấy hình bóng người đó, bất kể là dáng vẻ ngốc nghếch, hay bộ dạng vô tình máu lạnh, cậu lắc đầu.

- "Sao có thể ghét được người mình thích chứ...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top