Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Ta sắp chịu hết nổi rồi...."

Phác Trí Mân vừa chạy vừa kêu, Chính Quốc sóng vai bên cạnh cũng một thân mồ hôi, cái 100 vòng sân trong 1 giờ đồng hồ này đúng là khắc nghiệt đến biến thái.

- "Còn 5 vòng nữa"__Doãn Kì mặt không biểu sắc, lên tiếng nhắc nhở, trong hô hấp cũng xuất hiện chút mệt mỏi, nhưng so với Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân sắp bò ra đất vẫn ổn định hơn nhiều.

Hoàn thành nốt 5 vòng cuối cùng, Điền Chính Quốc khom người, hiện tại cậu chỉ muốn nằm một chỗ, không muốn di chuyển nữa.

- "Nước này"

Một cánh tay chìa ra túi nước, Chính Quốc nhìn chủ nhân cánh tay ấy, vui vẻ nhận lấy.

- "Cám ơn Tạ huynh"

Cho dù vừa mới gặp hôm qua, nhưng Chính Quốc cảm thấy người này bản chất ngoài lạnh trong nóng, khá là quan tâm đến cậu.

Tạ Viễn Du rũ mắt gật đầu, sau đó cầm lấy cánh tay cậu kéo người đứng thẳng.

- "Vừa chạy xong không nên ngồi"

Chính Quốc không còn sức để giằng ra, bị gã lôi đi bộ vòng tròn một đoạn, lúc này nhịp tim đã bình ổn lại, gã mới để yên cho cậu ngồi xuống.

- "Phó trưởng bảo chúng ta về phòng tắm rửa, sau đó đi ăn sáng"

Phong Vi Huyên cầm theo quần áo quy định, phát cho mỗi người hai bộ, sau đó căn dặn.

- "Ăn xong sẽ kiểm tra năng lực"

Cả bọn gật gật đầu đã hiểu, Phác Trí Mân mè nheo đòi cõng, Mẫn Doãn Kì liếc y, sau đó bước đi.

Chính Quốc đi tới bên cạnh y, hỏi:

- "Huynh với Mẫn huynh sao thế?"

Phác Trí Mân bĩu môi:

- "Sao đâu, hắn lúc nào chả vậy, khó ưa"

- "Vậy sao quen được nhau?"

Hai người cứ như hai cực của nam châm vậy, trái ngược từ tính cách lẫn ngoại hình.

Phác Trí Mân bồi hồi nhớ lại.

- "Nếu ta nói ta câu trúng đệ có tin không?"

Câu trúng?

- "Hắn là người phương Nam, hồi đó ta vào đó chơi, đi câu cá, móc trúng cổ hắn, đánh nhau một trận, sau đó thành bằng hữu...."

Chính Quốc giật giật khoé miệng, nghe câu chuyện này không có đơn giản như vậy nha, chắc chắn còn có mùi máu nữa.

Nhưng mà là máu chó!

- "Nhưng không phải hắn ở Đại Cường sao?"

- "Ừ, thân nhân hắn làm buôn có tiếng ở đây, gốc thì là người phương Nam"

Chẳng trách lúc gã hỏi Tạ Viễn Du có phải người phương Nam không.

Chính Quốc ngẩng đầu nhìn vóc người đi trước, có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn giống.

Phong Vi Huyên cũng từng nói, ma quỷ muôn vẻ muôn hình, có thể có rất nhiều lớp mặt, cậu cũng khá tò mò, nhưng Liễu Lệ Quân thành nam nhân, có thêm tiểu thiếu gia họ Phác, Mẫn Doãn Kì, thì thêm một Tạ Viễn Du nữa đối với cậu cũng không phải không có gì không hợp lý.

Nguyên tác đã trượt dài khỏi vốn hiểu biết của cậu rồi, nếu cứ nắm theo nó mà đi chắc chắn cũng không có kết quả.

Vậy nếu như thế?

Cậu có về được không?

Lâm Tinh Thần nói phải hoàn thành cốt truyện, nhưng mọi chuyện xảy ra cũng không còn theo hướng vốn có.

Tiêu biểu là quân pháo hôi nhà cậu, đáng ra phải chết từ mấy chục chương trước rồi...

Tiểu đội của bọn họ về tắm rửa thay quần áo, xuống nhà ăn nhận thẻ cơm, việc chạy 100 vòng thực sự khiến người ta đói mờ mắt.

Phác Trí Mân hôm trước còn chê đồ ăn đạm bạc, đến hôm nay đã vùi mặt ăn cơm, không thèm nói chuyện nửa lời.

Chính Quốc xúc một thìa đầy vào miệng, thoả mãn mà nhai đến một bên má phồng lên, trông giống hệt một bé Hamster.

Quân tử thích đùa Phong Vi Huyên thò tay chọc chọc má cậu, bị Chính Quốc tát một phát vào mu bàn tay.

Xong xuôi cơm nước, bọn họ lên thao trường, ở chính giữa có một lôi đài lớn, Điền Trần Minh đứng trên đó, phổ biến cách luyện tập.

Cách tập luyện không có gì khó, vẫn là theo trung đội.

Mỗi trung đội có 15 người, trung đội trưởng mỗi đội sẽ bốc thăm số của trung đội khác, sau đó lên tỉ thí với nhau, Điền Trần Minh sẽ ở bên giám sát.

Phong Vi Huyên bốc được trung đội 1, bọn họ thuộc tổ 1 nên ở lượt so tài đầu tiên.

Người đầu lên sàn thế mà lại là tiểu đội trưởng!

Điền Chính Quốc ngơ ngác bị đẩy lên lôi đài.

Bên trung đội một cử lên một tên nam nhân, một thân toả ra khí thế kiêu ngạo, gã phe phẩy cái chiết phiến, cười nửa miệng:

- "Điền tam thiếu, lâu rồi không gặp!"

Gã cười sán lạn.

Chính Quốc nghiêng đầu: "Ngươi là ai?"

Lại ai nữa?

Bên dưới truyền đến tiếng cười phì, miệng đang cười của gã cứng lại, ánh mắt trở nên căm giận.

- "Tại hạ, Lộc Vu, là người bị thiếu gia đổ nước bẩn lên người 5 năm trước"

Điền Chính Quốc trợn mắt.

Cái này cậu không có nha!

Năm năm trước thì đi tìm tên Điền Minh Quốc ấy!

Cậu mới ở đây một năm thôi!

Điền Trần Minh cau mày, theo hắn nhớ thì khi đó Lộc Vu vu khống đệ đệ hắn trước, nhưng ở trong quân đội, cũng không thể tuỳ tiện lên tiếng bảo vệ, thay vào đó hắn chuyển sang nhắc nhở.

- "Được rồi, quen hay không để sau hẵng nói, nhớ kỹ, không sử dụng vũ khí lạnh, dựa vào linh lực mà đánh, không được đánh vào chỗ hiểm, cũng không được gây sát thương chí mạng"

Giọng hắn dõng dạc: "BẮT ĐẦU!"

Điền Chính Quốc còn đang đay nghiến Minh Quốc, chuyện y làm cậu phải trả, thì một phong linh đao đã vụt đến, Chính Quốc giật mình nghiêng người tránh đi.

Bên dưới cũng bắt đầu vang lên tiếng cổ vũ.

- "ĐÁNH NHAU ĐI!!"

- "NGƠ RA ĐÓ LÀM GÌ!"

Lộc Vu quay chiết phiến, một trận lốc bừng bừng từ chiếc quạt ầm ầm lao đến, Chính Quốc không nghĩ nhiều, ngưng tụ ra một thuỷ đao, chém đôi cột gió của gã.

Cột gió vừa tan mất, bụi bay mù mịt, Lộc Vu đã từ trên nhảy xuống, phong đao nhằm giữa đỉnh đầu cậu mà thả.

Con mẹ nó!

Đây là phạm quy!!!

Chính Quốc chuyển từ thế công thành thủ, thuỷ đao theo biến hoá tạo thành lá chắn, cậu lộn sang một bên, lần nữa biến tấm chắn thành một chiếc cung bằng nước.

Căng dây bắn lên trời.

Lộc Vu dùng phong chắn chặn lại toàn bộ, quay ngược lại dùng mũi tên nước của cậu lật trở về, Chính Quốc lại phải trở về thế thủ, nhưng mũi tên như phản chủ, một chiếc xuyên qua lớp nước bao phủ, xoẹt qua cánh tay của cậu.

Một vết cắt ngọt như lim, máu chảy xuống, Điền Trần Minh mở mắt đứng dậy khỏi ghế, muốn hô ngưng, nhưng Chính Quốc cho gã một ánh mắt không sao.

- "Con mẹ nó gã dám đánh thật!"__Phác Trí Mân ở bên dưới nhảy dựng lên, quên cả bản thân là tiểu thiếu gia danh giá mà chửi tục.

Mẫn Doãn Kì kéo y ngồi trở lại:

- "Gã không phạm quy"

Thực sự là không phạm quy, nơi gã đánh k phải phần mềm, là vết thương ngoài da, không sử dụng vũ khí lạnh, mà là linh lực.

Chân mày của Tạ Viễn Du nhăn lại.

Chính Quốc nhìn Lộc Vu ở trên cao, sau màn tên trả về, cậu không dùng cung nữa, thực sự một trên một dưới quá chênh lệch, muốn công cũng không được.

- "Ngươi làm cái gì đấy!"

Đằng sau cậu tự dưng có tiếng, Phong Vi Huyên cả đầu ướt nhẹp, tức giận rống lên.

- "Trượt tay"_Tạ Viễn Du vẫn mang bộ dạng không cảm xúc, cứ như thể kẻ vừa dội nguyên bình nước vào đầu gã không phải là hắn.

Bình nước bị rơi lăn lóc ở gần lôi đài, Chính Quốc bỗng nảy ra ý tưởng, Điền Trần Minh cũng không nói không được lấy nguyên tố đồng linh lực bên ngoài mà.

Cậu âm thầm dùng suy nghĩ, những giọt nước từ trên người Phong Vi Huyên và bình nước rơi ở gần, chậm chậm theo chân tường lôi đài chậm rãi chảy về phía cậu.

Lộc Vũ đánh tới mức khói bụi mịt mù, mang tất cả tức giận mất mắt mà chém phong đao về phía cậu.

Trung đội của gã phía sau không ngừng hô hay.

Chính Quốc tụ được nước, ừm, hơi ít, vậy thì cố gắng đánh một đòn kết thúc thôi.

Tấm khiên nước xuất hiện một vài chỗ nứt vỡ.

Sử dụng linh lực công kích quá độ, phong đao lâu dần cũng bắt đầu nhỏ lại.

Chính là lúc này!

Chính Quốc lấy cội nước vừa rồi truyền vào thuỷ khiên, một tay căng tay sau, sau đó hây ha một tiếng đấm vào nó.

Thuỷ khiên theo lực của cậu trở thành thuỷ pháo, bay thẳng về phía gã.

- "Mơ tưởng!"_Lộc Vu hô lên một tiếng, dùng phong đao chém đôi thuỷ pháo, phong đao ầm ầm bay về phía Chính Quốc.

Cậu bỗng nhiên nở nụ cười.

- "Không hề!"

Cậu lăn qua một bên, hai tay đập bộp vào nhau, hai mảnh của thuỷ cầu theo đó tạo thành một quả bóng nước, bọc lấy toàn bộ cơ thể của Lộc Vu.

Bóng nước cùng cơ thể gã từ từ bị đưa xuống thấp.

Lộc Vu không kịp phòng bị, trợn mắt bị nước sặc trong thuỷ cầu, gã muốn dùng chiết phiến gọi gió, lại bị thuỷ cầu như có ý thức, giật phăng cái quạt phun ra ngoài, gã bị nước sặc cho đau buồng phổi.

Chính Quốc đi tới nhặt chiết phiến giơ lên cao!

Tuấn Trần Minh lúc này hô "Kết thúc!".

Bóng nước vỡ ra, Lộc Vu cả người ướt như chuột lột, đang thở lấy thở để lấy không khí.

- "Thắng rồi!!!"_Phác Trí Mân hô lên.

Trung đội 3 cũng theo đó hò reo, Chính Quốc được xuống lôi đài, Phác Trí Mân lao đến ôm lấy cậu, hai mắt lấp lánh.

- "Đòn cuối đỉnh ghê, đệ thông minh thế!!!"

Chính Quốc cười cười gãi đầu, vô thức nhìn sang Tạ Viễn Du.

Hắn mỉm cười : "Đánh đẹp lắm".

Người này cho cậu ăn gian mà mặt tỉnh bơ vậy.

Phong Vi Huyên cũng tới vỗ vai cậu.

- "Thuỷ năng đỉnh đó"

Chính Quốc nhìn gã, thấy gã một người khô ráo, chớp chớp mắt.

- "Không phải huynh bị dội nước à?"

Phong Vi Huyên liếc về phía Tạ Du, hận không thể túm cổ hắn đấm cho vài nhát, cau mày oán giận.

- "Ướt cả đồ bên trong luôn, nhưng chắc do tên Lộc Vu kia quét gió ác quá, nên khô luôn rồi"

- ".........."

Điền Chính Quốc chột dạ nhìn về phía Lộc Vu đang được đồng đội đưa khăn lau mặt ngồi hàng đầu.

Nam chính cũng ở sạch mà.

Chắc không sao đâu nhỉ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top