Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc Quốc ngồi đối diện với Tạ Viễn Du, bởi vì cái ôm lúc chiều, cho nên cậu chẳng dám mở lời nhiều chuyện với hắn.

Tạ Viễn Du bản tính trầm lặng, cho nên ca trực có phần ảm đảm.

Ngồi một lúc, Điền Chính Quốc cũng đánh cái oáp dài, cậu vươn vai duỗi người, bụng đột nhiên phát ra tiếng "rộp, rộp".

- "Đói à?"__Tạ Viễn Du vẫn luôn im lặng lần này mở miệng hỏi trước.

Điền Chính Quốc có hơi xấu hổ, cúi đầu gật gật.

- "Vậy chờ một chút"

Nói rồi hắn đứng dậy chạy một mạch vào rừng, bỏ lại cậu một mặt trơ mắt, há miệng lại không biết nên mở lời ra sao.

Tạ Viễn Du rời đi nhanh mà cũng quay lại nhanh, lúc trở về trên tay hắn cầm theo một con gà đồi đã làm sạch, Chính Quốc ngạc nhiên nhìn hắn.

- "Huynh bắt được ở đâu thế?"

Tạ Viễn Du đưa cằm về đằng sau.

- "Dưới núi có một nông trại"

Mé! Thế mà đi ăn trộm à?

- "Có ai thấy không thế?"__Điền Chính Quốc ngó trái ngó phải, nếu mà bị bắt gặp đi trộm gà, Điền Trần Minh đảm bảo đem cậu đánh gãy chân.

Tạ Viễn Du dùng tre đã vót, vừa xiên gà vừa lắc đầu.

- "Không có"

Lửa bén vào thân gà, từ từ hun chín phần ngoài da, mùi thơm ngào ngạt từ từ bay đến chóp mũi, Chính Quốc nuốt ực một tiếng, đúng là đồ ăn trộm luôn là đồ ngon.

Không đúng!

Cậu có trộm đâu...

Nhưng mà gà thơm quá.

Ca trực của bọn họ là canh ba, lại xa hơn người trực của các đội khác, cho nên việc ăn lén này hiển nhiên không bị phát giác.

Trong lúc đợi gà chín, Tạ Viễn Du lấy từ trong túi áo một bọc vải, sau đó đưa cho cậu.

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhận lấy, mở bộc ra, thế mà bên trong đầy áp những thứ quả nhỏ bằng ngón tay cái, đỏ mọng căng tròn.

- "Cherry? Huynh kiếm ở đâu thế?"__Hai mắt cậu sáng rực, đã qua mùa quả từ lâu, sau đợt cậu mua ở quán nhỏ lúc đi thả đèn, thì trong thành không còn nơi nào bán nữa.

- "Lúc trước tiện tay mua một ít"

Tạ Viễn Du trả lời.

- "Ở trong thành sao?"

Nếu có chỗ còn bán, sao cậu lại không biết.

- "Lúc di chuyển từ Nam ra Bắc, thấy lạ nên mua một ít"

Hắn nói một ít, nhưng cũng chẳng phải ít, Chính Quốc cầm cả một bọc đầy tay, ước chừng cũng phải gần 5 cân chứ đùa.

Phía Nam hoa quả dồi dào, cửa biển lại đông, cũng không có gì lạ nếu gặp những thuyền buôn.

Điền Chính Quốc bỏ một quả vào miệng, chẹp miệng.

- "Ít người ăn lắm, cho nên ở đây cũng không bán nhiều"

- "Ngươi thích à?"

Chính Quốc gật đầu, xong lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.

- "Nhà ta có người thích ăn"

Tạ Viễn Du liếc mắt nhìn, không nhanh không chậm.

- "Nhà ngươi?"

Cậu lần nữa gật đầu.

Cảm giác Tạ Viễn Du lưu tâm cậu quá nhiều, Chính Quốc lại không muốn bị người khác để ý, cậu đã có người mình thích, vẫn là nên nói ý cho gã hiểu.

- "Có thể huynh không biết, nhưng ta thành thân rồi"

Tạ Viễn Du mỉm cười "Ừ, có nghe nói".

Điền Chính Quốc thấy gã cười thật, phút chốc nghĩ rằng suy đoán của mình là sai, có hơi xấu hổ.

Có lẽ gã thật lòng coi cậu là bạn tốt, Chính Quốc chống tay dưới cằm, một tay vân vê quả mọng căng tròn, bất bình kể lại.

- "Nhưng hắn bỏ đi rồi"

Động tác của Tạ Viễn Du hơi đình trệ, sau đó hắn mắt không chớp, tay không run, cầm lấy cái đùi bẻ một cái, đưa cho cậu.

- "Chắc hắn có cái khó riêng"

Điền Chính Quốc cầm lấy cái đùi, cắn mạnh một miếng, hừ lạnh.

- "Ờ, cái khó làm sao để giết được ta"

Gương mặt Tạ Viễn Du mờ mịt.

- "...........Giết ngươi?"

Điền Chính Quốc cũng vì chuyện này mà đâm sầu.

Người kia ngay từ đầu ở bên cạnh cậu là có mục đích cả, nói không ngoa, cậu cũng chẳng trông chờ nhiều vào cái tình yêu ngõ cụt này.

Nhất là với tên nào đó....

- "Có lẽ hắn sẽ hận ta...."

Hận cậu đã từng ủng hộ hắn hết mình.

Bây giờ lại ở nơi này, cùng binh lính tòng quân luyện tập.

Người kia không ngẩng đầu, chân mày hơi nhăn.

- "......hắn không có"

Điền Chính Quốc chẹp miệng: "Hắn có"

- "Sao ngươi nghĩ vậy?"

Tạ Viễn Du ngắt lời cậu, hắn gảy đống than hồng, bộ dáng ung dung, không giống với một điệu vừa rồi, cảm giác như uất ức vì bị đổ oan.

- "Ài, nói huynh cũng không hiểu"

Chẳng lẽ bảo gã, cậu hào phóng nạp hai trăm ngàn tiền VIP chỉ để cho vui?

Nhưng xét đến kịch bản hiện tại, đúng là hai trăm ngàn của cậu đổ sông đổ biển cả rồi!

Câu chuyện về tên bội bạc họ Kim chính thức kết thúc.

Tới giờ thay ca, Điền Chính Quốc lôi Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân dậy, nhìn thấy gương mặt bí xị của y, Chính Quốc buồn ngủ cũng lười quản.

Cậu vào lều, căng da bụng, trùng da mắt, đắp chăn ngủ một mạch.

Tạ Viễn Du theo sau, nằm xuống cái chăn bên cạnh, nhìn thấy người đã ngủ say.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.

Nhớ tới những lời vừa rồi, nhịn không được mà véo một cái.

Người này sao lại nghĩ hắn muốn giết cậu?

Trông hắn tệ bạc đến thế à?

Nhưng nhớ tới cậu ở trước mặt người khác, ôm hắn, gọi hắn, cùng người khác nói bản thân đã thành thân.

Hắn lại không giận nổi.

Cuối cùng thở dài, trở tay kéo người ôm vào lòng.

Yêu thích còn không hết.

Làm sao nỡ làm bị thương.

_____________

Mẫn Doãn Kì nhìn Phác Trí Mân đang ngủ gà ngủ gật, tròng mắt có phần nhu hoà, sau đó một tia ám hiệu bắn tới, gã giật mình ngoảnh đầu.

Đứng dậy tiến vào bên trong rừng.

- "Phía đệ sao rồi?"__Người đàn bà trùm kín người, không lộ mặt.

Mẫn Doãn Kì dựa người vào thân cây, lắc đầu.

- "Không có gì, phía Tây sao rồi?"

Tạ hậu ôm tay, gõ gõ móng.

- "Lâm Tinh Thần nói Tây Vương là anh ruột của ả, nếu có ả giúp, đến lúc đó sẽ dễ dàng hơn"

Nói rồi bà quay người, nhìn vào đường chân trời vừa mới thức giấc.

Như thể những chuyện họ nói, đều là vì một tương lai ánh mặt trời bao phủ.

- "Thời gian không còn nhiều"

Nói rồi biến thành khói đen, tan theo gió tản đi.

Mẫn Doãn Kì rũ mắt, quay người trở về, trông thấy bên bếp lửa đã tắt, Phác Trí Mân đang co người ngủ, gã từ từ tiến tới, ôm người ngồi dậy.

Vuốt nhẹ mớ tóc rối rũ xuống má y.

- "Xin lỗi....."

Lần này, có lẽ phải phụ ngươi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top