Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Tháng ba, đêm vẫn còn dài, lúc gà trống gáy trời còn chưa sáng, Chính Quốc bừng tỉnh từ trong mộng, vì phát giác trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, khi y vừa mới mở mắt thì phát hiện mình đã bị một miếng vải che lại từ lúc nào. Y cả kinh, không phải y bị túi Càn khôn của Ma quân nhốt lại rồi chứ!

Hoảng loạn giãy dụa một lúc, cuối cùng cái đầu cũng hít thở được không khí bên ngoài, không có Ma quân, cũng không có truy binh đến, y vẫn ngủ dưới giàn nho, vẫn trong bộ dạng gà hoang trụi lông. Trong không khí nồng đậm hơi sương. Có âm thanh khe khẽ truyền từ sân trước đến, Chính Quốc phòng bị đi về phía đó.

Cửa hé mở, bên ngoài có tiếng động ồn ào, Chính Quốc lén thò đầu qua khe cửa nhìn ra, ánh đuốc sáng cả con hẻm, hai chiếc xe ngựa đang dừng trong hẻm, cô nương áo vải hôm qua đang đứng cùng cha mẹ, nam đinh trong nhà đang thả đồ đạc lên xe ngựa, Thái Hưởng cũng đang giúp đỡ họ, sau khi đặt hết đồ lên, những người khác đều lục đục lên xe, chỉ có cô nương kia và mẹ vẫn đứng bên ngoài.

“Thái Hưởng, cha mẹ cậu mất sớm, bao nhiêu năm nay tuy là hàng xóm, nhưng chúng tôi cũng không giúp được gì cho cậu, bây giờ nghĩ lại thật thấy hổ thẹn, lần này đi e là không còn gặp lại nữa, sau này cậu ngàn lần bảo trọng nhé!”

“Đại nương yên tâm, Thái Hưởng biết!” Hắn cười đáp lại một câu, nữ nhân trung niên dường như vô cùng thương cảm, thở dài một tiếng rồi lên xe. Chỉ còn tiểu cô nương đứng đối diện với Thái Hưởng.

Cô nương đó cúi đầu không nói tiếng nào, ánh đuốc bập bùng chiếu rọi đôi mắt ướt đẫm của nàng ta.

“Lúc này mà đi về phương Nam nhất định hoa đào khắp chốn.” Thái Hưởng nhìn về cuối con hẻm, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Ta không phải là người thích hợp.” Mấy chữ này khẽ trầm xuống, Chính Quốc nghe xong bất giác ngước mắt lên nhìn hắn, trong ánh sáng phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng kia mang một vẻ đẹp động lòng, nhưng đáy mắt hắn lại không chút gợn sóng, không phải vô tình mà là lạnh nhạt. Chính Quốc ngơ ngẩn quan sát hắn, bỗng nhiên y cảm thấy, người này có lẽ còn phức tạp hơn y tưởng tượng nhiều.

Cô nương đó nghe thấy câu này, mắt lập tức đỏ lên, hai giọt lệ rơi xuống, nàng ta cúi thấp người từ biệt: “Thái Hưởng ca, bảo trọng!”

Lần này đi không có ngày về, từ đây không bao giờ gặp lại. Chính Quốc thở dài một tiếng, nhìn Thái Hưởng đưa mắt tiễn xe ngựa đi xa, trong tiếng bánh xe lộc cộc…

Trong tiếng bánh xe lộc cộc chắc tiếng chân y chạy đi sẽ không rõ ràng đâu nhỉ?

Mắt Chính Quốc lập tức bừng sáng lên, nhìn trái nhìn phải, bốn phía không có người, chỉ có Thái Hưởng vẫn đưa mắt tiễn hàng xóm. Chính Quốc lách qua khe cửa, cong chân điên cuồng chạy về phía con hẻm nhỏ.

Chạy tới đường lớn, lúc này trên con đường đã có mấy quầy hàng rong bày bán điểm tâm. Chính Quốc nhìn về phía sau, không thấy Thái Hưởng đuổi theo, y thở phào một hơi. Thái Hưởng này quá thần bí, nghe được lời y nói nhưng không hề sợ y chút nào, bây giờ y thân mang trọng thương, lại phải trốn truy binh của Ma giới, thật tình không có tinh thần hao phí với hắn. Khoan đã… Thân mang trọng thương? Chính Quốc khó hiểu giương cánh, hôm qua quẫy đạp một trận như vậy rồi, bây giờ y làm gì có hơi sức để chạy đến đây?

Nghĩ kĩ lại, hình như sáng hôm qua tỉnh lại cũng như vậy, thể lực khôi phục rất nhanh. Lẽ nào Thái Hưởng kia đã làm gì y sao? Hay vì đồ ăn có vấn đề gì? Nghĩ đến cái bánh bao thơm ngon đến bất thường và cơm trộn quá thơm tối qua, Chính Quốc bất giác giương cổ, nuốt nước bọt.

“Con gà quái này ở đâu ra vậy?” Sau lưng chợt truyền tới giọng nói thô lỗ của một đại hán. “Chạy ra giữa đường là muốn ta xách đi nấu một bữa ngon phải không!”

Chính Quốc quay đầu, nhìn thấy nam nhân hung hãn sau lưng đưa tay muốn túm cánh y, có kinh nghiệm hôm qua, y làm sao dễ dàng để bị bắt như vậy nữa, lập tức rụt cổ, mổ thật mạnh lên bàn tay chìa tới kia. Đại hán kêu lên đau đớn, tức giận nói: “Con gà kia! Ta không bẻ cổ ngươi không được mà!”

Chính Quốc lắc người, chui xuống bàn của quầy hàng bên đường, đại hán tức giận đuổi theo, lật quầy hàng lên, chủ quầy không cho, hai người cãi nhau ầm lên. Chính Quốc nhân cơ hội này chui qua các quầy hàng khác, phía trước bị một miếng gỗ chắn đường, y chỉ dừng có một khắc thôi mà cổ đã bị túm, sau đó cả người bị xách lên: “Đừng ồn ào nữa, con gà ở đây nè!” Một người bán hàng khác xách Chính Quốc về phía đó.

Chính Quốc nín thở, giương móng lên, cào ba vệt máu trên tay người kia: “Á! Con gà hoang này!” Người kia bị đau lập tức buông tay, Chính Quốc rơi xuống đất, nào còn sức lực để ý đến lời mắng của hắn, y lăn tròn, nhanh như chớp rẽ vào một con hẻm nhỏ, mãi đến khi sau lưng không còn ai đuổi theo y mới dừng lại, nằm bệt trên đất thở dốc.

Làm một con gà bình thường thật không dễ dàng chút nào…

Y đang suy nghĩ thì cánh cửa sau lưng “cạch” một tiếng mở ra, một chậu nước đầy bùn đất và lá rau “ào” một cái đổ ập lên người y: “Hôm nay đường phố thật náo nhiệt.” Giọng nữ nhân vang lên, Chính Quốc cảm nhận được lá rau thối trượt từ đầu mình rơi xuống “phạch” một tiếng trên đất, y bất chợt tức giận, chậm quay đầu nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi sau lưng.

Đổ cái thứ gì lên người y vậy hả…

Thật… quá hỗn xược mà!

Hai con mắt y trực diện chống lại đôi mắt của nữ nhân kia, khoảng cách về độ cao khiến Chính Quốc lập tức nhớ ra thân phận hiện giờ của mình, kết hợp cảnh ngộ hôm qua và hôm nay, Chính Quốc vừa thầm than chết rồi thì đã bị nữ nhân kia túm lấy đôi cánh: “Gà nhà ai nuôi vậy? Vặt lông rồi sao còn thả chạy ra ngoài?”

Chính Quốc duỗi chân, liều mình giãy dụa, thấy một nam nhân từ trong nhà bước ra: “Nhà bên không ai nuôi gà đâu, không biết từ đâu tới thì đem hầm đi, vừa hay hôm nay nhiều việc, tối về bồi bổ.”

Hầm cái đầu ngươi! Chính Quốc tức giận muốn chửi đổng, đừng cứ thấy gà là muốn ăn thịt! Tốt xấu gì cũng là một mạng, sao các người ai nấy đều nói nghe nhẹ tênh thế!

Nam nhân chỉnh sửa y phục chuẩn bị rời đi, nữ nhân tiễn hắn ra đến cửa, trước khi đi nam nhân còn xoa đầu nữ nhân: “Hôm nay nương tử lại vất vả rồi!”

Nữ nhân đỏ mặt, tay lỏng ra, Chính Quốc chộp lấy cơ hội quay đầu cắn nàng ta một phát, nữ nhân hét lên. Chính Quốc giãy ra rơi xuống đất, sau đó thục mạng chạy trốn ra ngoài, để lại đôi phu phụ kia tiếp tục tình ý triền miên.

Chạy một mạch tới trưa, ra đến ngoại thành, Chính Quốc gặp ít nhất mười tên muốn bắt y ăn thịt, y thật không thể chạy nổi nữa, vừa mệt vừa đói, đặt mông ngồi trên thảm cỏ bên bờ sông, đầu gục xuống uống vài ngụm nước, sau đó yên lặng ngẩng nhìn mây đen bao phủ khắp trời, sắp có một trận mưa xuân giáng xuống.

“Ông muốn chơi ta đến chết phải không?” Chính Quốc hỏi ông trời, giọng điệu vô cùng thê lương.

Trong tiếng sấm xuân, từng giọt mưa rả rích rơi xuống, Chính Quốc gắng sức chống người dậy muốn tìm một nơi trú mưa. Vừa quay đầu đã thấy nam nhân áo xanh quần trắng kia đang vác giỏ đứng bên bờ sông, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời Chính Quốc không kìm được cảm động. Cảm giác tâm linh được an ủi giống như vừa đi qua một lượt mười tám tầng Địa ngục, sau đó lại thấy được hoa vàng dưới ánh mặt trời. Cho dù người đứng bên bờ sông kia còn hơn cả hoa vàng, cho dù cảnh tượng một người một gà nhìn nhau khiến cho khung cảnh không được mộng mơ cho lắm.

Cách một màn mưa ngày càng mông lung, Thái Hưởng nhìn bụi đất trên người Chính Quốc một lúc lâu, sau đó cúi đầu che miệng bật cười.

Đây… đây tuyệt đối là cười nhạo!

“Gà ngốc!” Thái Hưởng lẩm bẩm, lấy trong giỏ sau lưng ra một chiếc quạt bằng giấy dầu mở ra, sau đó từng bước từng bước chầm chậm đi về phía Chính Quốc. Chính Quốc đã không còn sức trốn chạy, cũng không còn lòng dạ trốn chạy nữa, tuy không biết Thái Hưởng này rốt cuộc là thứ gì, nhưng đối với Chính Quốc bây giờ mà nói thì kết quả xấu nhất chẳng qua là bị đem hầm thôi, ở chỗ Thái Hưởng, dù thế nào thì trước khi chết y cũng có thể ăn ngon hơn một chút.

Chiếc quạt giấy dầu mở ra một khoảng trời quang trên đỉnh đầu: “Cục cục tác, ta tưởng là ngươi chạy đi sẽ không về nữa chứ, thì ra ngươi ở đây chờ ta về nhà đó à?” Chính Quốc rụt đầu mặc kệ hắn. Thái Hưởng không sợ bẩn mà xách y lên đặt vào chiếc giỏ sau lưng, “Ngươi thật có bản lĩnh nhỉ, chỉ có nửa ngày thôi mà có thể khiến mình bê bết đến mức này rồi, hảo công phu!”

“Cục!” Lo đi đường của ngươi đi! Chính Quốc không nhịn được quát lên, “Cục!” Đừng có phí lời.

Thái Hưởng nhịn cười, không lên tiếng nữa. Một chiếc quạt giấy hoàn toàn che hết nước mưa trên đầu, không một giọt nào rơi xuống người Chính Quốc.

Mệt mỏi cả ngày, Chính Quốc lắc lư theo độ cong của chiếc giỏ sau lưng hắn, một lúc sau đã ngủ thiếp đi, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì bị một luồng hơi lạnh đánh thức, y vô thức rụt người, giương móng há mỏ muốn cắn người.

“Con gà này thật hung dữ quá!” Thái Hưởng xách chiếc gáo khẽ lùi về phía sau một bước.

Chính Quốc hất hất nước trên đôi cánh, đề phòng nhìn hắn: “Làm gì vậy?”

“Còn làm gì nữa?” Thái Hưởng cười hỏi y, “Ngươi dơ không khác gì đồ vừa đào dưới đất lên, ta giúp ngươi và bọn chúng cùng tắm rửa sạch sẽ, hay là ngươi thích nghịch nước dưới ao hơn?”

Chính Quốc nhìn sang bên cạnh, phát hiện mình đang nằm chung với một đám nhân sâm dại trong một cái chậu gỗ to, y dùng móng cào cào mấy củ nhân sâm như mấy cục đất, Thái Hưởng giữ móng y lại nói: “Nhẹ thôi, làm xấu đi thì bán không được giá đâu.”

“Ngươi… bán loại sâm[1] này đây sao?”

[1] Sâm và thân đều đọc là shen.

“Không thì là loại nào?” Thái Hưởng kéo móng y, dùng một miếng vỏ mướp chà chà, sạch sẽ rồi lại kéo một cái móng khác, giống như đang nghĩ gì, hắn dừng động tác, cười híp mắt nhìn Chính Quốc, “Chứ ngươi tưởng là loại nào?”

Khoảng cách quá gần, dung mạo quá đẹp khiến tim Chính Quốc như hụt một nhịp, nhìn nụ cười trên môi Thái Hưởng, nhất thời lại có cảm giác bị trêu ghẹo. Bích Thương vương thẹn quá hóa giận hét to: “Hỗn xược!” Cái mỏ nhọn chọc về phía trước, mổ vào mũi Thái Hưởng. Thái Hưởng không hề đề phòng, bị mổ ngã ngửa về phía sau, lùi mấy bước mới ổn định thân hình, ôm mũi một lúc không ngẩng đầu lên.

Lòng Chính Quốc vẫn còn tức giận, nhưng thấy Thái Hưởng cứ cúi đầu, y lại nghĩ có phải mình mổ nặng “miệng” rồi không, rủi hắn có bề gì thì làm sao đây? Hơn nữa… nếu như hắn muốn đối phó với y của bây giờ thì… Chính Quốc im lặng.

Đang hoang mang thì vai Thái Hưởng khẽ run lên. Chính Quốc không hiểu ra sao nhìn hắn, nghe thấy hắn bật cười. Chính Quốc càng ngạc nhiên hơn, mỏ y có độc sao? Hắn bị mổ đến ngốc rồi ư?

Thái Hưởng buông tay, ôm cái mũi sưng đỏ, không sợ chết bước đến, vỗ nhẹ lên đầu y: “Hảo công phu!” Hắn không hề tức giận, lấy vỏ mướp tiếp tục ngồi bên cạnh chà rửa nhân sâm.

Chính Quốc khó hiểu ngồi trong chậu gỗ, lần đầu tiên y không hiểu một người…

“Gà ngốc!” Theo tiếng gọi khẽ khàng, Chính Quốc ngẩng đầu lên, một đống bùn đất rơi “phạch” xuống mặt y. Bùn đất chảy xuống, bít chặt lỗ mũi vốn không to của Chính Quốc, y vội vàng há miệng hít thở, nhưng bùn đất lại chui vào miệng y. Chính Quốc ho khù khụ lăn lộn trong chậu.

Thái Hưởng tiếp tục điềm nhiên rửa nhân sâm.

Cái tên này… cái tên này đúng là một đứa trẻ! Một đứa trẻ quỷ quái lòng báo thù vô cùng nặng!

Chính Quốc quyết định tạm thời ở lại nhà Thái Hưởng, có hai nguyên nhân, thứ nhất, ở đây thể lực của y hồi phục rất nhanh, mới có hai ba ngày thôi mà vết thương Doãn Khởi để lại trên người y đã hoàn toàn không còn ảnh hưởng gì đến hành động của y. Thứ hai là, y không muốn bị người ta bắt đem hầm.

Điều khiến Chính Quốc sầu não là pháp lực của mình không biết lúc nào mới có thể hồi phục, không biết lúc nào mới khôi phục lại hình người, không biết lúc nào mới có thể rời khỏi đây, cũng không biết truy binh của Ma giới lúc nào sẽ đuổi đến. Nhưng may là ngày tháng trên trời nhanh hơn ở Nhân giới, khiến y lợi được không ít thời gian.

“Ăn cơm thôi!” Thái Hưởng ở trong nhà gọi một tiếng, Chính Quốc hì hục đến ngồi bên bàn ăn.

Chính Quốc cho rằng đồ ăn Thái Hưởng làm khiến thể lực của y hồi phục nhanh như vậy, do đó mỗi ngày đều ăn sạch sẽ đồ hắn làm, chỉ là… “Tại sao lại là bánh bao?” Chính Quốc nhìn đĩa thức ăn trước mặt, bất mãn dùng móng gõ gõ lên thành đĩa. Đồ ăn có ngon bao nhiêu đi nữa nhưng này nào cũng ăn sẽ khiến người ta phát ngán. Quan trọng nhất là, y muốn ăn mặn!

“Không ngon sao?”

“Ngon, nhưng ta muốn ăn thịt!”

“Không có tiền!”

Mấy chữ quyết đoán quá mức khiến Chính Quốc ngẩn ra, ngước lên nhìn Thái Hưởng cũng đang gặm bánh bao như mình, y quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Thỉnh thoảng ăn một bữa thịt cũng không được sao? Xem bộ dạng ngươi tuy không giàu có lắm, nhưng cũng đâu phải là nghèo?”

Thái Hưởng điềm nhiên cười: “Ta nghèo lắm, nhưng khí chất quá tốt thôi!”

Tuy lời này nghe ra khiến người ta không được sảng khoái lắm, nhưng điều hắn nói cũng là sự thật. Chính Quốc ngoảnh đầu nhìn đám nhân sâm hắn phơi trong sân nói, “Đám sâm dại ngươi bán kia thì sao? Chắc cũng kiếm được không ít tiền chứ?”

“Đổi thuốc với ông chủ tiệm thuốc hết rồi.” Hắn nói một cách nhẹ nhàng, dường như không hề để tâm đến bệnh của mình.

Chính Quốc nghe thấy liền sửng sốt, ấp a ấp úng một lúc, y không dám nói nhiều nữa, chỉ im lặng vùi đầu ăn bánh bao.

Lúc nửa đêm, Chính Quốc ước chừng Thái Hưởng đã ngủ, mượn ánh trăng trong sân ngưng tụ một lúc lâu, sau đó đưa mông điểm lên hòn đá phía trước, trên hòn đá lóe lên ánh vàng, dường như nó đã biến thành một thỏi vàng, nhưng chỉ một lúc sau, nó vẫn lại là một hòn đá bình thường như cũ.

Chính Quốc thở dài, quả nhiên vẫn không được, trong người y khí tức trống rỗng, ngay cả pháp thuật hóa một hòn đá thành vàng đơn giản cũng không làm được. Y thất vọng ngồi bên hòn đá, lần đầu tiên trong đời y cảm nhận được cảm giác bất lực như vậy.

Chính Quốc nhìn vào trong ngôi nhà tối đen, gió đêm mang một ít mùi thuốc từ bên trong bay ra. Chính Quốc vẫy vẫy hai cánh, dùng chân cố gắng đứng dậy một lần nữa, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, ngưng thần tụ khí. Thái Hưởng này dù sao cũng có ơn với y, y cũng biết đạo lý chịu ơn phải báo đáp, nhưng mà tuy y là vương gia nhưng cũng lại là Võ tướng, giết địch tác chiến thì được, cứu người trị bệnh thì không, nếu đã không chữa trị được cho tên bệnh tật này thì khiến hắn lúc còn trên đời sống tốt hơn một chút vậy.

Chính Quốc hít thở thật sâu, hút tinh khí của ánh trăng vào người, y cúi xuống mổ lên hòn đá, ánh sáng lóe lên. Chính Quốc mở to mắt, nhìn hòn đá không ngừng lúc lắc trong ánh sáng vàng, nhưng cuối cùng vẫn biến mất. Y tức giận, đạp hòn đá một cước thật mạnh: “Đồ vô dụng!” Chưa dứt lời thì y đã xoắn móng lại, kêu lên một tiếng, “Đau quá!” Khập khiễng một chân nhảy vài vòng, Chính Quốc tức giận nhìn hòn đá mắng “Đá cứng đầu!”

Xong rồi y lại đứng trước hòn đá, tiếp tục thi pháp chỉ đá hóa vàng.

Trong lúc toàn tâm toàn ý với hòn đá, Chính Quốc không biết rằng sau cánh cửa tối đen có một đôi mắt vẫn luôn mang đậm ý cười, thu hết hành động của y vào trong đáy mắt. Sau khi Chính Quốc thất bại không biết đến lần thứ mấy, vạt áo xanh khẽ phất, quay người đi vào trong phòng.

Thái Hưởng lục lọi trong tủ lấy ra mười đồng tiền, suy nghĩ một lúc: “Ngày mai đi mua hai cân thịt vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top