Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Mọi chuyện sẽ bắt đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết nơi đây vẫn như vậy, khí trời mùa đông lạnh lẽo bao trùm cả không gian. Người người đi lại tấp nập như đang hối hả trốn đi cái lạnh thấu tim này 

Tại sân bay, một chàng trai trẻ với chiếc măng tô xanh nhạt mang lại cho người khác vừa gần vừa xa. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén được mài giũa theo năm tháng được che giấu dưới lớp kính đen, nhưng càng làm cho người ta chú ý hơn là một cậu bé có khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo, đôi mắt to lém lỉnh. Nhất thời hình ảnh của hai con người ấy như một bức tranh giữa sân bay 

"Ông chủ !"- Robert từ xa chạy đến chỗ của cậu 
Cậu chỉ nhìn sang Robert một cái gật đầu nhẹ rồi dẫn cậu bé ấy đi 

Nhưng cậu không biết từ xa luôn có một ánh mắt dõi theo mình 

Ánh mắt đó thể hiện sự u buồn, sự tự hào nhiều hơn là sự thương nhớ. Tất cả cảm xúc trong con người được thể hiện qua đôi mắt buồn ấy 

Người đàn ông nhắm mắt để che dấu những xúc cảm nơi đáy mắt, xoay lưng đến chiếc xe của mình 

"Ông chủ "- Đa Hwi lên tiếng như nhắc nhở anh . Min Yoongi cười cười đi thẳng lên xe

Bốn năm trước, lúc cậu đi đến trước mặt anh nói lời từ biệt, anh suốt đời này sẽ không thể nào quên được lời nói lúc đó của cậu 

"Anh Min, xin lỗi, trò chơi tình ái này em không thắng nỗi. Em yêu người đó đến thấm vào tim gan, ăn mòn đến xương cốt, không thể rứt ra "

Dứt lời cũng là lúc thân ảnh cậu biến mất trong màn mưa 

Anh lúc đó chỉ biết trơ mắt nhìn cậu bước đi từng bước. Anh biết cậu không cần anh che chở nữa rồi, anh chỉ có thể từ xa nhìn cậu, không thể giữ cậu được nữa 

✩✩✩✩✩

Taehyung khi về đến nhà thì như một người mất hồn 

Anh biết cậu là một người tài nhưng không ngờ cậu có thể gây dựng được một sự nghiệp cho mình ở nước ngoài 

Liệu cậu có chấp nhận anh lần nữa ? 

Anh cười tự giễu, anh tổn thương cậu nặng như vậy, sâu sắc như vậy, làm sao cậu có thể tha thứ cho anh được 

"Kookie ...."

Lại như một thói quen, anh đứng giữa căn nhà của họ bật khẽ lên tên cậu 

Nhưng đã một ngàn bốn trăm sáu mươi ngày, anh cứ gọi như thế nhưng trả lời anh cứ chỉ là một sự im lặng vô tình 

Nhưng hôm nay không giống như vậy, anh kêu khẽ tên cậu nhưng trên môi là một nụ cười hạnh phúc 
Anh có quyền tự hào về cậu, người anh yêu 

[.....Hái một quả táo nhỏ......Đợi em từ trước đi vào.........Đưa tận tay em giúp em giải khát.........Giống như coca giữa ngày hè.........Giống như cacao giữa mùa đông.....Anh là người đến thật đúng lúc.......Đã hứa cuối tuần đều ở cùng nhau.....]

Vẫn là tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên như kéo anh từ những suy nghĩ xa xôi trở về 

"Alô, tôi là Kim Taehyung "

"Taehyung, là ba  "

Một khoảng im lặng kéo dài, từ ngày cậu bỏ đi anh đã không về nhà nữa mà ở lại nơi cất giữ kỷ niệm của họ. Ba anh bị chọc tức đến mức không muốn nhìn thấy anh nên những năm này trừ ngày Tết anh về ăn một bữa cơm thì hầu như không liên lạc 
Hôm nay ông ấy chủ động điện cho anh phải chăng là có việc gì 

"Ba, có chuyện gì sao ?"
"Taehyung, con về nhà ba có chuyện muốn nói "

Nói xong ông trực tiếp cúp máy không đợi anh trả lời 

Anh lắc đầu nhìn điện thoại, ba anh cũng có lúc gọi anh về sao

Nghĩ là thế nhưng anh cũng lấy chìa khóa ra xe về nhà đối diện một trận long tranh hổ đấu 

✩✩✩✩✩

"Ông à, như vậy có được không?" - Bà Kim ngồi kế bên lo lắng 

"Tôi nói được là được !"- Thời gian như không ăn mòn được nhan sắc của ông, nhưng mái tóc chuyển màu cũng đã đủ nói lên tất cả 

"Ba, người gọi con về có chuyện gì hả ?"- Anh hỏi 

"Nghiệt tử không gọi mày, mày sẽ không về phải không ?"- Ông tức giận với thái độ của anh, lần nào anh về cũng sẽ có một biểu tình như vậy 

"Ba không có gì con về trước "- Anh nhíu mày nhìn ông không kiềm chế được sự khó chịu trong lời nói
 
"Taehyung, con ngồi xuống ba con có chuyện muốn nói "- Bà Kim vội vàng giữ anh lại quay sang trừng mắt với chồng mình - "Ông đừng có mỗi lần thấy mặt con là lại chửi như vậy "

"Được, tao không chửi mày nữa"- Ông lấy tay xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, châm một điếu xì gà nói  - "Công ty dạo gần đây xảy ra chút chuyện, bộ phận thiết kế thì bị kiện ăn cắp tác phẩm, bộ phận kinh doanh cũng bị liên lụy. Ba cần mày giúp "

"Ý ba là ....."- Anh nhíu mày nhìn ông 

"Hưm....đúng ba muốn mày  sát nhập công ty thiết kế của mày với công ty "

"Ý ba muốn công ty con gánh trách nhiệm lần này sao "- Anh tức giận nhìn anh, bàn tay siết chặt nổi gân xanh 

Ông bị thái độ của anh chọc giận, ông từng tuổi này, làm được đến mức độ này thì đã dẹp được sĩ diện của bản thân, nay đứa con trai ông lại dám lớn tiếng với ông 

"Tao nuôi mày bao nhiêu năm nay mày không lẽ một chuyện nhỏ như vậy mà không gánh cho tao được hay sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top