Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Gián điệp thương mại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, biết gì chưa? Tổng giám đốc của chúng ta ban ngày ban mặt, giữa sảnh công ty bắt cậu trai nào đó lên phòng đấy!" Nhân chứng vừa có mặt tại hiện trường đứng ngồi không yên với lượng tin tức mình vừa lén thu thập được, tranh thủ lúc đi lấy nước cũng phải buôn vài câu. 

Cô gái mặc váy hoa nhí cùng đi đến căng tin bĩu môi tỏ vẻ không tin: "Cô cứ nói quá, lên phòng có nghĩa là gì chứ? Tổng giám đốc của chúng ta chính trực, lương thiện như vậy, sao qua miệng cô đã trở thành tên lưu manh, biến thái rồi." 

"Trời ạ! Cô phải tin tôi! Chính tôi đứng như trời trồng nhìn hai người họ thì thầm qua lại với nhau đó. Nếu không tin cô cứ thử hỏi mấy người trực ban sáng nay dưới sảnh chờ đi. Thật sự là về phòng! Nghĩa trên mặt chữ đấy!" 

Chị nhân viên thở dài bất lực với đồng nghiệp của mình, "Dù có thật sự đích thân tổng giám đốc mời về phòng thì ít ra cũng phải là đối tác cấp cao hoặc phụ nữ chứ. Ai lại giở trò gạ gẫm người giao quần áo bao giờ."

Nghe đến đây hai mắt người kia sáng lên, chớp động linh hoạt. Cô nắm lấy bờ vai đồng nghiệp lắc mạnh: "Aaaaaaaa! Cô không đứng đấy không thấy được, cậu giao hàng kia đẹp cực kỳ! Da trắng, mũi cao, mắt thì to tròn hệt chú nai con, mềm mại đáng yêu y như cục bột ấy. Còn có, còn có, tai thỏ!" Cô bất ngờ chỉ tay về phía hành lang, quả thật vừa có hai cái tai thỏ bằng bông lướt qua. 

Jungkook theo sau lưng Jimin lên tầng cao nhất tòa nhà, suốt đoạn đường dài chỉ cúi ngằm mặt xuống đất. Nếu có thể thì cậu còn muốn mở đường dưới lòng đất mà đi cho kín đáo, chứ trên hành lang đi qua mười người thì có chín người ngoái đầu lại nhìn cậu. 

Ngại chết mất! 

Tất cả cũng tại tai thỏ trên đầu. Ngày xưa Jeon Jungkook tưởng vậy là hay, mua được thứ đồ chơi mới trên mạng liền hí hửng đem gắn lên mũ bảo hiểm. Đã gắn thì cứ gắn đi, cậu ta còn nhất định phải gắn bằng keo con chó mới yên tâm chứ. 

Ba năm trước Jungkook sợ đôi tai thỏ kia không chống trụ được nắng mưa quá một tuần, cố ý chồng hai ba lớp keo cho chắc chắn. Ba năm sau, Jungkook lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thẹn thùng, ngượng chín cả mặt vì sự ngu ngốc của mình. Nhất định khi trở về cậu phải viết một bài đánh giá năm sao chất lượng cho hãng keo này, sản phẩm tốt đến mức khiến khách hàng phát điên. 

Jimin đẩy cậu vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cong mắt mỉm cười một cái rồi nhanh như chớp đóng cửa lại. Đúng là thằng bạn trí cốt, Kim Taehyung lo lắng điều gì thì Park Jimin nghĩ y chang như vậy. Anh sợ cậu nhân lúc hai mắt mình cười đến mức không thấy đường thì tông cửa trốn mất nên mới vội vàng như vậy. 

Jeon Jungkook vứt mũ bảo hiểm xuống đất, tóc mái ướt mồ hôi dính vào trán. Cậu trai trẻ ngồi thất thần trên sofa bọc da cao cấp của tổng giám đốc ngay trước điều hòa, yên lặng đảo mắt vòng quanh căn phòng. Vốn dĩ chủ nhân của nó ưa phong cách tối giản thanh lịch nên phòng làm việc cũng được trang trí với những màu cơ bản. 

Cậu âm thầm bĩu môi chê con người Kim Taehyung này nhàm chán, thứ duy nhất thu hút cậu chỉ có thể là đĩa bánh quy bơ sữa giữa bàn trà thôi. Đương tuổi ăn tuổi lớn, Jungkook không thèm khách sáo bóc ngay một gói nhỏ, bên trong là bốn miếng bánh thơm ngậy, mặt trên còn rắc thêm một lớp đường cát khiến hương vị càng khắc sâu độ ngọt. 

Từ sau khi quen biết tổng tài Kim Taehyung cậu nhận thức được rằng, hóa ra mấy thứ miêu tả trong truyện tổng tài teenfic không hẳn là giả đâu. Chẳng hạn như mấy cái siêu xe tỷ đô của hắn lượn tới lượn lui trước cửa quán giặt ủi nhà cậu mỗi ngày một mẫu, không hôm nào trùng hôm nào. Nếu tổng tài trong truyện dành một đống tiền vào trung tâm thương mại biến cô bé lọ lem thành nàng công chúa thì Kim tổng của chúng ta lại tiêu trọn toàn bộ tài sản của mình để mua quần áo hàng hiệu rồi vứt vào lồng giặt nhà cậu mà chẳng biết xót của. Nghe thì có vẻ hào nhoáng bóng bẩy đấy, nhưng sự thật thì lại chẳng khác gì một lũ điên tình. 

Hay như hôm nay cái cửa sổ bằng kính to bằng bức tường bên cạnh bàn làm việc khiến cậu phải trố mắt nhìn. Từ phòng tổng giám đốc hướng mắt ra liền bắt gặp giao lộ tấp nập xe cộ qua lại, còn có trung tâm thương mại sầm uất bậc nhất thành phố. Không hổ danh là một trong những vị trí đắc địa có giá thuê mặt bằng khiến người ta vừa nghe thôi đã xanh mặt. 

Kim Taehyung ấy à, về cơ bản là giàu!  

Jungkook cầm gói bánh vòng qua bàn làm việc lớn, đứng cạnh cửa sổ nhấm nháp bánh quy, áp mặt vào lớp kính tò mò nhìn xuống. Vừa đi qua đi lại quanh cái cửa được mấy bước mà vụn bánh đã rơi đầy dưới chân. Nếu mẹ Jeon mà ở đây chắc chắn sẽ mắng cậu: "Ô thế miệng mày mẻ à?"

Cậu trai qua bao trận đòn roi đã học được thói sạch sẽ, lục đục đi tìm khăn giấy, ngồi xổm xuống sàn tỉ mẩn lau sạch sàn nhà. Cánh cửa vốn đang đóng chặt lúc này đột nhiên bật mở, người chưa thấy đâu mà tiếng đã tới trước: "Taehyung! Đoán xem anh mang gì đến choㅡ" 

Đáp lại sự hào hứng bất thường của Jung Hoseok là căn phòng trống không, duy chỉ có cái đầu tròn vo phía sau bàn làm việc vẫn đang nhấp nhổm. Jungkook giật mình ngẩng lên, bắt gặp tầm mắt của người kia.

Jung Hoseok: "Gián điệp thương mại?" 

Jeon Jungkook: "Hả?"

Tổng tài Kim Taehyung vừa kết thúc phiên thị sát sáng sớm trở về phòng, đứng sau lưng Hoseok ngây ngô hỏi một câu: "Ai là gián điệp thương mại?" 

Jimin bám vào bả vai Hoseok tròn mắt hóng chuyện: "Gián điệp thương mại là gì cơ?" 

Hoseok quay lại nhìn anh bằng ánh mắt ba phần kỳ thị, bảy phần trêu ngươi: "Jimin à, hỏi như vậy người ngoài nghe được lại đánh giá mình kém thông minh đấy. Đó là từ chỉ mấy kẻ lừa đảo do đối thủ cạnh tranh cử đến đánh cắp thông tin, bí mật kinh doanh của chúng ta." 

"Không biết không có tội, tôi đã gặp bao giờ đâu mà biết được. Cũng chỉ có công ty anh an ninh lỏng lẻo mới hay tạo cơ hội cho những người như vậy lẻn vào thôi." Cậu trai phía sau lưng anh bĩu môi đáp trả lại. 

Hoseok nhếch môi cười tự tin nói rằng: "Sao cậu lại không nghĩ công ty các cậu không có bí mật gì đáng giá đến mức người ta phải bỏ tiền túi ra thuê gián điệp nhỉ." 

Taehyung điềm tĩnh đứng chống tay ngang hông nghe hai người chí chóe anh một câu tôi phải hai câu, tầm mắt vẫn gắn lên cậu trai nào đó trốn sau bàn làm việc. Jungkook chưa hiểu sự tình ra sao, nhìn thấy mấy người mới đến tụ lại chắn trước cửa thì không dám đứng lên nữa. Hắn kịp thời cản lại thằng bạn của mình chuẩn bị động tay động chân với đối tác quan trọng, ra dáng nhân viên bộ phận hòa giải khuyên bảo: "Hoseok đừng trêu cậu ấy nữa, cậu ta nóng mắt mang đai đen Taekwondo ra thì em cũng không dám cản đâu." Dứt lời hắn tiến lên vài bước vào phòng, đóng cửa cản lại hai kẻ phiền phức bên ngoài. 

Kim Taehyung chỉ thấy đôi chút tức cười với thiếu niên này, gì mà gián điệp thương mại cơ chứ. Jungkookie ngây thơ, thẳng thắn như vậy có khi bị bắt cóc đem bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền ấy. Mà kể cả dù cậu có là lừa đảo đi chăng nữa thì thứ duy nhất Jeon Jungkook lừa cũng chỉ có thể là trái tim hắn mà thôi. Nháy mắt, tặc lưỡi! 

Tổng tài thả chậm bước chân về phía cậu, hạ giọng nói: "Jungkook đang làm gì đấy? Cũng muốn học thói hư của người khác, lén lút sau lưng tôi dở trò hử?"

Jungkook tay chống đầu gối đứng lên, nhận ra được ý trêu chọc trong âm giọng người kia, ghét bỏ: "Không nghe thấy người vừa đứng ngoài cửa nói gì à? Công ty các anh không xứng để tôi lừa." 

Kim Taehyung: "Có mà, tôi này." Tổng tài giá trị con người hàng trăm triệu chống cằm chắp hai tay tạo dáng hình bông hoa, tự tin nở một nụ cười chuẩn tám cái răng. Hiếm lắm tổng tài nhà chúng tôi mới làm nũng đấy, thế mà họ Jeon kia lại bày ra bộ mặt nhăn nhó đến kinh dị, đảo mắt từ đầu đến chân hắn tỏ vẻ phán xét. 

Tổng tài thở dài đưa tay nhẹ nhàng miết qua khóe miệng cậu, phủi đi vụn bánh quy còn dính trên đó. "Hệt đứa trẻ con vậy, thế này thì làm sao gặp khách quý của tôi được. Cánh cửa bên trái là phòng nghỉ, trong có nhà vệ sinh, cậu vào đấy chỉnh trang lại đầu tóc rồi ra đây." 

Thiếu niên ngước lên nhìn hắn, trộm ý hỏi: "Tôi có thể về được không? Dù sao ở đây cũng không có việc gì cho tôi, làm phiền anh mãi tôi ngại lắm." 

Ánh mắt tổng tài đuổi theo từng cử động của hai cánh môi hồng nhuận, ngón tay cái đặt bên cạnh khóe môi chợt nóng lên, ngứa râm ran. Hắn nghiêm giọng: "Tôi không ngại, cậu ở đây cả đời tôi cũng không thấy phiền. Đừng có nghĩ đến chuyện trốn trong đó, cậu không tự giác đi ra thì tôi sẽ bế cậu như hôm nọ đấy. Jeon Jungkook, đã biết chưa?"

Người được gọi cả họ lẫn tên ủ rũ như cây thiếu nước, cụp mắt xuống không đáp lại hắn. Tổng tài cao hơn cậu một cái đầu, rõ ràng to con lớn xác mà vẫn bị hai hàng lông mi đen láy kia đánh tê tái trái tim. Kim Taehyung không nhịn được bóp hai bên má phính của Jeon Jungkook, cảm giác mềm mịn đàn hồi chẳng thua gì hai cái bánh bao đầy ú nhân hắn vẫn hay ăn thời đi học. "Jungkookie đừng cứ gặp tôi lại cau có như vậy mà, tôi buồn lắm đấy. Nếu cậu không thích thì tôi không nói nữa, có được không? Cười một cái cho tôi xem đi. Jungkookie của chúng ta bình thường đã đẹp trai như vậy rồi, cười lên chắc chắn tôi không chịu nổi mà trụy tim mất." 

Bàn tay phía dưới âm thầm lần mò đến bên eo cậu, phối hợp với miệng hắn nhéo một cái vào điểm cười của cậu. Jungkook bị nhột giật nảy mình, không kìm được cười rộ lên, thân thể phản xạ nép sang một bên trốn tránh bàn tay kia. Tiếng khúc khích giòn tan luồn qua lỗ tai hắn, nhiễm cả sự vui vẻ vô tư lự này lên khóe môi tổng tài. 

Chẳng biết từ bao giờ, tiếng ồn ào ngoài hành lang đã dứt, thay vào đó là hai bóng người đứng như hòn vọng phu trước cánh cửa bật mở. Jung Hoseok chỉ mới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của đối tác làm ăn, chăm chú hóng hớt đến mức không khép được miệng. Bên cạnh anh là thư ký tận tụy quan tâm đến hiệu suất làm việc của tổng tài đang bị gián đoạn, lạnh lùng đánh vỡ mấy quả bong bóng màu hồng chực bay lên: "Hai người xong chưa hả?" 

Lời vừa nói ra, người nhìn anh bằng cặp mắt trá hình viên đạn không chỉ có đương sự Kim Taehyung cay cú vì bị phá đám mà còn có tổng tài họ Jung vinh dự được làm khán giả đặc biệt. Park Jimin liếc nhìn cái điện thoại chưa kịp nhấn nút quay phim trên tay Jung tổng, muộn màng nhận ra rằng xung quanh anh đến một người bình thường cũng không có lấy. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top